Mũi tên băng, cầu băng, tổ hợp băng nổ trộn lẫn với nhau phóng về phía Montmar.
Nhưng nhắc đến Montmar thì quả thực chỉ có thể hình dung bằng một chữ: "Mạnh". Hắn vốn không cố kỵ một cái gì cả, coi trời bằng vung.
Lúc quả cầu lớn phóng đến, hắn lợi dụng thân thể cường hãn của mình xoay tròn né tránh rất hiệu quả. Khi ở vị trí cách hai trăm mét thì thân thể hắn bung ra, tay chân vung lên, mạnh mẽ như một chiếc xe lu điên cuồng vọt lên giữa màn băng bão.
Dựa vào sức mạnh và thân thể cường hãn ngang ngạnh xông tới, vững vàng đứng ngang với Quark, nhìn thẳng vào mắt nữ yêu từ vị trí cách đó hơn trăm mét.
" Không hổ là đồ tể, rất tàn nhẫn"
"Cường giả số một của các tỉnh phía nam"
"Loại bỉ mông này thật sự quá đáng sợ, nếu như hắn sử dụng cuồng hóa nữa thì còn ai có thể so sánh được."
Mấy chục chiến sĩ Thú tộc đang xem căng thẳng cũng không khỏi kinh hãi. Hôm nay hầu như tất cả những người tham gia thi đấu còn sống đều đến đây cả, mà hôm qua sau khi xem được biểu hiện của Montmar cũng làm cho mọi người tràn đầy chờ mong đối với hắn. Vốn một chiến sĩ bỉ mông bình thường có thể làm cho những chiến sĩ thú tộc bình thường khác khâm phục, nhưng Montmar thì đã làm cho toàn bộ những người nổi bật trong thế hệ trẻ ở đây trố mắt đứng nhìn hết rồi.
Buenaven cũng phải hít sâu một hơi, "Đến nơi rồi."
Murphy gật đầu. Hắn cũng không để ý đến những lời bình luận ở xung quanh lắm. Cũng không phải là hắn không còn lòng hiếu thắng, đối với hắn mà nói thì thiên hạ đệ nhất chính là mục tiêu mà hắn cần phải vươn tới. Chỉ có điều, người mạnh nhất không phải là chỉ nói ra bằng miệng, càng không phải là lúc nào cũng cần phải thể hiện ra trước mặt người khác.
Giai đoạn Murphy thường được khen như vậy đã qua từ năm năm trước rồi. Tuy nhiên cũng cần phải công nhận là gã Montmar này rất mạnh.
Mặc dù nghĩ như thế nhưng khi nhìn thấy Montmar và Quark chỉ dùng sức mạnh cơ bản nhất cuồng dã xông lên như vậy, hắn cũng thấy tâm tình hơi kích động.
Sức mạnh cường đại luôn luôn có thể hấp dẫn được người khác.
Ngay cả bọn Trâu Lượng nhìn thấy cũng không nhịn được sự rung động trong lòng. Không cần nhắc đến những người khác, bạn học Tân Đạt đã sớm hưng phấn đến sáng cả mắt lên. Hắn…sùng bái quá mức rồi. Điều này cũng làm cho Trâu Lượng cảm thấy hoài nghi, hắn không đi làm nghề tìm kiếm ngôi sao quả thực là rất lãng phí rồi.
Máu trong người Tân Đạt như thể là đang bị đốt nóng vậy. Hắn nắm chặt song đao trong tay, thầm nghĩ nếu có thể cùng những người như vậy chiến đấu thì cho dù có chết cũng cảm thấy rất vinh dự.
"Tân Đạt, lên nào." Trâu Lượng đang quan sát cục diện toàn trường, cẩn thận cảm nhận nhịp độ tiết tấu, ngay khi thấy Tân Đạt có trạng thái hưng phấn như vậy liền nói. Tân Đạt trong lúc này có thể sẽ phát huy được rất nhiều…Nói đơn giản là đang lúc bình thường, bất chợt đến thời khắc quyết định thì người ta thường có thể biểu hiện được sự mạnh mẽ của mình ra ngoài.
"Tốt." Tân Đạt vui vẻ, nhìn đám người Buenaven, Murphy và Joyner gật đầu một cái. Hắn hít sâu một hơi rồi bình tĩnh đi lên. Có cảm giác như là đang đi tham gia diễn xuất vậy.
Song đao trong tay, có thể đi khắp thiên hạ.
Hai thanh đao một dài một ngắn cong cong giống như là một phần thân thể của hắn được kéo dài ra vậy. Cuối cùng hắn cũng lấy đủ dũng khí, để có thể được cùng chiến đấu với những người mạnh mẽ. Hắn thấy rất hạnh phúc. Trước đây hắn vốn chỉ là một đao khách đến từ một nơi hẻo lánh, và hắn thích đao. Hắn không biết sức chiến đấu của hắn có mạnh hay không, nhưng, hắn thích chiến đấu. Hắn là Fox, và hắn đã từng chịu qua mọi sự coi thường, bởi vì hắn chỉ nên kế thừa truyền thống làm một quản gia Fox mà thôi.
Ngay từ nhỏ hắn đã thích đao, không làm sao có thể khống chế được. Hắn không thể nhớ được những con số phức tạp cùng với những số tài khoản rắc rối, vì thế cũng bị đánh đòn không ít lần. Nhưng không còn cách nào khác, đời này hắn đã không thể bỏ đao rồi.
Nữ yêu vốn đang tấn công trên một phạm vi rộng nên cũng tấn công luôn cả về phía hắn. Nhưng Tân Đạt cũng không hề thấy sợ hãi chút nào. Ngược lại, từ nhỏ hắn đã cảm thấy một sự thích thú khó hiểu đối với sự vật người khác sợ hãi. Đó có phải là sắc bén, mạnh mẽ, nguy hiểm, tàn nhẫn như hắn nghĩ không?
Trong số những người mà Trâu Lượng quan sát thì hắn thấy khá thích thú đối với tên Tân Đạt này. Một tên Fox chỉ dựa vào bản năng để chiến đấu mà đã có thể mạnh mẽ như vậy, còn có thể đáng sợ đến mức nào nữa.
Lúc này ở tỉnh Thần Chiếu xa xôi, quê của Tân Đạt, cha hắn, một tổng quản Fox đeo kính đang đánh cờ với một ông già tộc Lion.
"Truyền nhân của khoái đao số một Mông Gia năm xưa cuối cùng cũng xuất đạo rồi. Lão Mục à, đúng là duyên số mà. Chảy trong cơ thể của đao khách vĩnh viễn vẫn là máu của đao khách mà thôi, ha ha." Ông già tộc Lion cười to một tiếng, rất có khí độ, có thể thấy không phải là chỉ là một người bình thường.
Tổng quản Fox bỏ kính mắt xuống, lau lau kính, "Khoái đao năm đó đã ra đi mãi mãi rồi. Ta bây giờ chỉ là một quản gia, ngày ngày chăm chỉ tính toán sổ sách kiếm chút tiền uống rượu chờ đến lúc thấy Thần thú ngài thôi."
"Ha ha, năm tháng thật là nhanh như đao vậy. Gì mà nghiệp lớn ngai vàng, giai nhân má phấn cũng chớp mắt thành không hết cả rồi. Nhưng là nói hai lão già chúng ta thôi. Còn Tân Đạt, có lẽ hắn sẽ không giống ngươi, bởi vì, đao của hắn…so với ngươi còn nhanh hơn."
Lão Mục không nói gì, nhưng khóe miệng khẽ cười. Vẫn là nụ cười tự tin đó sau bao nhiêu năm tháng.
Mặc dù cả Quark, Montmar, Lệ Linh, Faure và cả Sofi mang cung thủ đã hết sức kềm chế, nhưng sức tấn công của nữ yêu mắt bạc tựa như tồn tại ở khắp mọi nơi vậy, chăm sóc chu đáo tất cả các mặt trận. Do vậy mà lực cản Tân Đạt phải chịu cũng không có giảm bớt đi chút nào.
Một đoàn gai băng và cột băng bị hắn sử dụng song đao điêu luyện chặn lại. Không chỉ có vậy, âm dương đao pháp mà hắn tu luyện thực sự có thể xuyên qua được một kẽ hở rất nhỏ giữa hai luồng sức mạnh, và trong nháy mắt đó hắn đã không ngừng tiến lên một cách mạnh mẽ.
Lợi dụng khe hở để tiến vào, dùng ít sức nhất để vượt qua chính là cảnh giới cao nhất mà hắn theo đuổi.
Đao pháo như thế, thân pháp cũng như thế.
"Tên nhóc này thật không tồi."
"Đúng vậy. Mới nhìn thì không có gì nổi bật, không ngờ là cũng có bản lĩnh."
"Nhưng chủ yếu là phía trước đã có nhiều người kềm chế nữ yêu rồi. Đổi lại là ta thì cũng có thể thoải mái tiến lên như thế được."
"Đúng đúng. Cục diện lúc này đang rất thuận lợi, chúng ta cũng nên thúc trống tiến quân thôi, đem yêu nữ mắt bạc ra băm thành thịt vụn."
Bên bờ một đám chiến sĩ vẫn xem chằm chằm từ nãy đến giờ cũng thấy sốt ruột dần rồi. Rõ ràng là loại hàng như Tân Đạt còn không bằng bọn họ, dựa vào cái gì mà có thể xếp ngay sau Montmar chứ.
Nhưng Trâu Lượng càng xem lại càng thấy thích thú. Thanh đao này… quả thật là rất nhanh. Thân là tế ti linh hồn, tất nhiên Trâu thần côn sẽ phải lấy ánh mắt chuyên nghiệp để đánh giá thanh đao. Nói thật là lúc đầu hắn cũng tưởng là đao xịn, vì thấy Tân Đạt coi song đao của hắn như bảo bối vậy. Nhưng không nghĩ tới, hai thanh đao này lại thật sự…quá bình thường. Hắn không hề biết cái mà Tân Đạt gọi là điêu khắc sư linh hồn ưu tú nhất tới cùng là trình độ thế nào, nhưng một thanh đao thông thường mà lại có thể nhanh như vậy, quả thật làm cho Trâu Lượng rất tò mò. Xem ra có lẽ lúc trước hắn đã đánh giá hơi thấp tên nhóc này.
Tên trẻ tuổi này cũng giống như một khối ngọc bích họ Hòa vậy.
(Hòa thị bích - thời Tần có người họ Hòa nhặt được một khối ngọc lạ, bèn dâng lên cho Tần Thủy Hoàng. Khối ngọc đó được tạc lại rồi từ đó trở thành ngọc tỷ truyền quốc - DG)
Arthur vẫn đang bình tĩnh phân tích cục diện mà không hề để ý đến những chiến sĩ thú tộc đang nhao nhao bên cạnh. Đây quả thật đúng là tật xấu của thú tộc, vừa mới thấy có dấu hiệu hơi tốt là đã kích động loạn cả lên rồi. Nữ yêu mắt bạc vốn vẫn còn chưa động, cũng chưa dùng đến sức mạnh thật sự của mình. Nếu như mọi người ép tới mãnh liệt quá, ví như Quark, Montmar và Tân Đạt mà chạm đến giới hạn của nó thì sẽ làm cho nó điên cuồng phản kích lại.
Sức mạnh của yêu thú lãnh chúa cũng không phải là vô cùng vô tận, chỉ có điều có thể duy trì được lâu hơn yêu thú bình thường rất nhiều. Cho nên lúc tấn công phải phân tán ra, kích thích nó làm cho nó tiêu hao dần sức mạnh mới là trọng điểm.
Bây giờ từ tình hình thực tế trên chiến trường mà nói thì hiệu quả đang rất tốt. Một đám chiến sĩ trên sân khấu, tuy không phải là đông nhưng cũng coi như là đã đạt được mục đích chiến lược.
Sư tử vàng Murphy và sư tử đen Riera ngước mắt nhìn lên, tia lửa liền bắn ra khắp bốn phía. Sư tử đen Riera tự nhiên không cần phải nói, hắn đến nơi này chính là vì Murphy, mà sư tử vàng vốn vẫn đang tỏ vẻ phóng đãng nãy giờ sợ rằng mới chính là kẻ mạnh mẽ nhất ở đây. Chỉ là cách mà mỗi người thể hiện ra ngoài có nhiều sự khác biệt mà thôi.
"Vũ Lan Tinh, Riera, đến lượt các ngươi rồi!"
Chiến sĩ tay cầm mã tấu thuộc tộc gấu gầm lên một tiếng, hắn đã sớm không đợi được rồi. Đứng nhìn người khác chiến đấu cũng làm cho hắn thấy ngứa ngáy gần chết. Tộc gấu vốn dĩ vẫn luôn đơn thuần như vậy.
Tiếng nói hùng hậu phóng đãng của sư tử đen Riera chợt cất lên, âm thanh phát ra từ nơi lồng ngực của hắn gây nên cảm giác như sấm nổ vang rền.
"Nhóc cầm mã tấu đừng có mà làm vướng víu đại gia ta đấy nhé!" Rìu chiến cùng lúc vung lên, hai chiến sĩ đều sử dụng vũ khí hạng nặng xông tới.
"Hừ, búa lớn thì có gì là ghê gớm, cái cần thiết là kỹ thuật kìa." Vũ Lan Tinh cầm thanh mã tấu to đùng của mình nói. Vốn hắn đã tưởng rằng vũ khí của mình là to nhất rồi, không ngờ lại gặp phải tên sư tử đen biến thái cầm búa to như vậy, cái này là lãng phí bao nhiêu thú linh à nha.
Hai người đều dùng trọng binh, nếu như có thể mạnh mẽ tiến gần tới thì cũng coi như là bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.
Đây là thời khác mấu chốt nhất.
Lúc mà sư tử đen cùng với gấu mã tấu vừa lao ra, hai sát thủ Buenaven và Joyner cũng đồng thời lặng lẽ chuyển thân. Một là sát thủ gian xảo nhất, một là sát thủ có sức tấn công trí mạng nhất, hành động gần như yên lặng không một âm thanh. Nhất là Joyner, Arthur vừa mới quay đi là đã thấy biến mất rồi, quả là nhẹ nhàng đến mức xuất quỷ nhập thần.
Murphy cũng đã sẵn sàng rồi, nhưng hắn vẫn đang chờ đến thời điểm cuối cùng. Còn Trâu Lượng thì mặc kệ mọi người ở đây bàn tán thế nào, hắn vẫn cho rằng ở trong này Murphy là mạnh nhất. Có lẽ nữ yêu mắt bạc cũng đồng ý với hắn như vậy. Hôm qua lúc tấn công thăm dò, nữ yêu mắt bạc đã tỏ ra rất coi trọng Murphy rồi. Mà nữ yêu cũng lại chỉ để lộ ra một ít sức mạnh của nó, như thể là nó đang dụ dỗ bọn họ vậy. Nhưng cụ thể là vì cái gì thì Trâu thần côn cũng còn chưa xác định được. Tuy vậy hắn vẫn có thể tương kế tựu kế, cho dù là như thế nào, để có thể tiêu diệt nữ yêu mắt bạc thì vẫn phải tiến sát đến gần nó mới được.
Sư tử đen Riera, mã tấu Vũ Lan Tinh vẫn đang ổn định tiến dần về phía nữ yêu mắt bạc. Trên mặt đất chợt dâng lên hàng loạt bức tường băng, còn có gai băng, cột băng kích tới. Rõ là nữ yêu đã bắt đầu gia tăng cường độ tấn công lên. Có lẽ với trí tuệ của nó cũng đã nhìn ra thủ đoạn mà đám chiến sĩ thú tộc này muốn sử dụng rồi.
Nhưng dù là như thế thì Vũ Lan Tinh vẫn có chủ tâm so kè hơn thua với sư tử đen Riera. Vốn hắn tuyệt không cho rằng mã tấu của hắn lại kém hơn búa lớn của đối phương. Cho nên hắn càng không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn dũng mãnh tiến nhanh về phía trước. Đối với loại phương thức tổ hợp tấn công này Trâu Lượng cũng hiểu được, chính là sự kích thích chiến ý ẩn giấu từ trong lòng của mỗi người chiến sĩ.
Quả cầu băng?
Thanh mã tấu như tia chớp cắt tới, như quang điện phá không gian làm vỡ tan tấn công của nữ yêu thành từng mảnh.
Cột băng, gai băng vừa mới đến gần cũng đều bị vỡ vụn. Đao so với gió còn nhanh hơn, mã tấu huy vũ đến cực hạn, sắc bén vô song.
Sư tử đen Riera cũng đang tỏ ra rất thoải mái. Búa lớn còn nặng gấp đôi mã tấu của Vũ Lan Tinh nhưng hắn cầm trong tay lại nhẹ như lông chim vậy, sử dụng tùy ý.
Không gì cản nổi.
"Hô…"
Ở gần khe núi bên này, hơi thở của mười mấy tên chiến sĩ thú tộc đã trở nên cực kỳ dồn dập. Trái tim đang đập kịch liệt của bọn họ cũng bỗng nhiên nảy sinh ra một sự đồng cảm kỳ diệu. Mọi người như đều có thể nghe thấy được tiếng tim đập "Thịch thịch" vang lên trong không gian.
Đó không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn
Khát vọng được chiến đấu, khát vọng tiêu diệt yêu thú lãnh chúa đã đạt đến mức cao nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 312: Tấn công, tấn công, tấn công
Chương 312: Tấn công, tấn công, tấn công