Kỳ thực bên người Yoria cũng có cao thủ, mà không chỉ có một người mạnh cấp vàng sáng thượng đỉnh, mặc dù không biết lai lịch, nhưng tùy tiện đến một người đã có thể giải quyết nhóm người này. Nhưng vấn đề hiện nay là, đối mặt với áp lực mạnh mẽ của Phong Chi Quốc, hiện giờ tình hình của Man Hoang đang tỏ ra yếu thế, nếu ít đi một người thì chẳng khác nào triệt để mất cân bằng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa thời gian cũng không kịp, hắn không thể mạo hiểm như thế.
Hiển nhiên vị thành chủ Arthur trước mắt đã tính chuẩn điểm này rồi, hơn nữa hắn chắc chắn sẽ phải thoát ra ngoài.
Trong đầu các loại ý nghĩ lưu chuyển, Sritta thở dài, "Lần này chúng ta chịu thiệt, thành chủ Arthur, ngươi đưa ra điều kiện, ta có thể làm chủ, không làm chủ được thì sẽ phái chim cắt truyền tin xin chỉ thị của đầu lĩnh đại nhân".
Trâu Lượng bình tĩnh nhìn Sritta, lão cáo già trước mặt cũng là một người thông minh, quả thực dám một mình đến đã nói lên là người thông minh rồi, muốn cầu hòa thì đừng làm cao, tư thế phải đặt thấp xuống, kẻ thất bại phải có dáng của thất bại.
"Lãnh địa của Ba Đồ thuộc về thành Doran."
Sritta giật mình đứng lên, "Thành chủ Arthur, tính hài hước của ngươi quá lớn rồi, cẩn thận kẻo chết đấy!"
" Ha ha, cái này chỉ là điều kiện đầu tiên. Sao? Đã không thể nói chuyện nữa rồi, như vậy thì tiễn khách thôi, nhớ đấy lần đầu tiên ta buông tha, người Mông Gia có lễ tiết không chém sứ giả, nhưng lần sau ta sẽ không tha nữa đâu!"
Mặt của Trâu Lượng lạnh đi giống như băng lạnh ngàn năm.
Sritta cắn răng ngồi xuống, đột nhiên cười, "Thành chủ Arthur, Man Hoang vốn đã hỗn loạn, ngươi có nắm được đất của chúng ta cũng không lo nổi vấn đề an ninh đâu, huống chi ta nghĩ thành Doran cũng đủ bận rộn với việc xây dựng lại rồi."
"Lãnh chúa Sritta, ngươi cảm thấy mấy vạn tộc sói cần sắp xếp ở đâu vậy?"
Trâu Lượng nửa thật nửa giả nói, đây là một loại đe dọa, ý chính là nói tộc sói sẽ không ngừng đến, mà khi tộc sói trấn thủ thì sự tàn nhẫn đã không cần phải nói rồi, căn bản không e sợ lũ cướp bóc.
Sritta liếc qua năm người tộc sói đứng đầu, trong lòng phát lạnh, quan trọng nhất là lai lịch của tên Arthur này quả thật đoán không ra, nhiều người mạnh như vậy, lại còn có cả sự tham gia của tộc sói, đặc biệt là năm tên tộc sói này, mà hắn còn đánh hơi ra mùi của Thiên Lang tộc nữa?
Quan trọng nhất là, Arthur tựa hồ không hề để Man Hoang vào trong mắt, chẳng lẽ vẫn còn hậu chiêu?
Hay là Mông Gia và Phong Chi Quốc đã có một thỏa thuận nào đó?
"Điều kiện thứ hai, ta cần bốn ngàn con chiến mã, đều phải là ngựa tốt, nhân tiện cho chúng ta cưỡi về, ôi, đường xá xa xôi, thật là khó đi a."
Trâu Lượng rung đùi đắc ý thở dài nói, ở đâu có ngựa tốt nhất? Đương nhiên là Man Hoang!
Hơn nữa nơi này đầy đủ chiến mã.
Sritta nuốt nước bọt, điều kiện đầu hắn vẫn nhẫn nhịn được, nhưng điều kiện thứ hai làm cho hắn suýt nữa tức hộc máu, lỡ bọn chúng có chiến mã rồi mà vẫn không chịu đi thì làm thế nào, có điều Sritta vẫn không hề nói ra.
"Điều kiện thứ ba, trong vòng hai năm, Yoria phải đối với bên ngoài tuyên bố kỵ binh Man Hoang không được tiến vào thành Doran, còn nếu chính hắn tới, ta rất hoan nghênh."
"Ha ha, thành chủ đại nhân, cho dù người đầu lĩnh đại vương có đáp ứng, ngươi cũng sẽ tin sao?"
Trâu Lượng cười, "Ngươi chỉ cần truyền lại một lời, nhớ nói với hắn, bởi vì lần trước hắn một kiếm hạ thủ đã lưu tình, nếu không thì lần này ta căn bản sẽ không thương lượng!"
"Còn nữa không!" Sritta nói, dù sao lần này hắn cũng không thể tự mình quyết định.
"Người biết đấy, chúng ta nhiều người như vậy cần phải trở về, cần tiếp tế a, các ngươi tự mình đưa tới hay là để chúng ta tự mình ra tay lấy?"
"Còn gì nữa!"
"Cứ như vậy đi, ngươi biết đấy, người Mông Gia chúng ta rất hiền hòa, không có nhiều đòi hỏi, trước hết cứ tạm như vậy, cho ngươi thời gian một ngày."
Trâu Lượng nói.
Sritta có tức đến hộc máu hay không thì mọi người không biết chính xác, nhưng lúc lão quái vật rời đi thì vẻ mặt cứng đờ. Hắn vốn muốn nghĩ tới dùng tâm lý chiến để đối phó với tên nhóc con tộc Bear này, nhưng chẳng được bao lâu hắn đã rõ rồi, hắn đã gặp một tên khốn giống như Yoria rồi, căn bản chính là kẻ nắm đằng chuôi, không cho người khác một chút cơ hội.
Nhưng cũng tốt, ít nhất hắn đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn lại chính là chuyện của Yoria.
Mọi người cũng bị đòi hỏi của Trâu Lượng dọa đến ngẩn ngơ.
"Arthur, sức mạnh của chúng ta hiện nay có thể làm cho Man Hoang trả giá như thế sao?" Faure gãi đầu, nói thật ra, sau khi trải qua một trận khổ chiến, mặc dù có nhiều binh linh tộc sói gia nhập, nhưng so với Man Hoang thì sức mạnh căn bản vẫn không đủ.
"Trước kia không được, sau này cũng không biết, nhưng bây giờ là thời điểm tốt nhất, sự trả thù của Phong Thác lúc nào cũng có thể đến, nói thẳng, lần này Man Hoang có thể thống nhất đều là nhờ công của Phong Thác đã cầm chân Yoria. Bên người của Yoria có một đám cao thủ thần bí có thể chống lại người mạnh của Phong Chi Quốc, nếu không thì sao Man Hoang Ngũ bá có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hơn nữa cũng sẽ không đem toàn bộ cao thủ cho Yoria thống nhất chỉ huy như vậy."
Gina nói, tính báo của hàng ngũ sứ đồ hiển nhiên rất năng suất và chính xác.
Trâu Lượng gật đầu, "Vốn hắn cướp sạch các thành phố của Phong Chi Quốc là vì mục tiêu đó, áp lực bên ngoài có thể làm cho bên trong đoàn kết lại, một chiêu này tương đối lợi hại!"
Nếu như không phải lần này Phong Chi Quốc thật sự ra tay thì kiểu gì Man Hoang ngũ bã cũng cần phải giày vò hắn một thời gian, chắc chắn chưa đến đường cùng chưa bỏ ý định, mà chính vì vậy Trâu Lượng mới có cơ hội này, nếu không thì chỉ cần dựa vào cao thủ của Man Hoang ngũ bá thì quân của Lượng ít nhất cũng phải tổn thất đến một nửa, mà trong tình trạng bên giảm bên tăng như vậy, có thể dẫn tới hậu quả nào thì không thể biết trước được.
"Arthur, ngươi cảm thấy rằng Yoria sẽ đáp ứng sao?" Murphy hỏi, trong loại chuyện này sư tử vàng rất ít khi mở miệng, từ khi hắn tới trợ giúp đều không hề tham dự đến việc làm của anh em, nói thật ra, ít tham dự đúng là một loại may mắn.
"Hắn phải đáp ứng, bởi vì hắn không còn lựa chọn nào khác, suy cho cùng ta cũng chỉ có ba mẫu hai sào đất thành Doran, mà hắn lại có dã tâm quá lớn, khả năng chịu đựng tất nhiên cũng sẽ lớn."
Trâu Lượng nhìn ra phương xa, hắn tin rằng đối phương là kẻ thông minh, nhất định sẽ đáp ứng.
Còn hòa bình, đối phương không để ý, hắn cũng không để ý, thù hận này tuyệt đối không phải có thể hóa giải dễ dàng. Chỉ có điều đây không phải ân oán cá nhân, xét về đại cục thì ai cũng cần phải thỏa hiệp, Yoria có Man hoang với hàng chục vạn đại quân, mà Trâu Lượng cũng có thành Doran với mấy vạn con dân, đều không thể hành động theo cảm tính.
Trong doanh trướng đầu lĩnh, lúc sứ giả nói ra yêu cầu của đối phương tất cả đại tướng trong doanh trướng lập tức lửa giận ngút trời, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Một thành Doran tầm thường mà cũng dám uy hiếp bọn họ như vậy, nếu không phải bọn họ cần phải đại chiến với Phong Chi Quốc thì đã sớm san bằng thành Doran từ lâu rồi.
Mà sau khi nghe xong thì Yoria lai cười, thoạt nghe không được hợp lý nhưng mỗi một điều kiện đều vừa vặn nằm trong giới hạn của hắn.
Đối phương đã nhìn ra ý định của hắn là để Ba Đồ và Hô Luân Bối đi chịu chết, chỉ có như vậy thì hắn mới có thể hoàn toàn tiếp nhận nhân mã từ chúng, đây là một âm mưu trần trụi, lại không có chút dấu vết. Ai nghĩ tới một tên thành chủ tộc Bear tầm thường có thể làm được chuyện như vậy, nhưng trên thực tế thì Yoria cực kỳ rõ ràng chỉ có điều là cố làm ra vẻ coi thường thôi.
Nhưng cục diện đã đến nước này thì không thể tiếp tục chơi đùa nữa, Arthur muốn có được địa bàn của Ba Đồ, kỳ thực đa số là đều là cướp được từ Mông Gia, như Yoria thường nói thì đó là: cướp lại.
Tương đối thực tế chính là bốn ngàn con chiến mã, chiến mã của Man Hoang luôn tốt nhất, cũng là một khoản lợi nhuận rất lớn, có điều Ba Đồ đã chết rồi, binh lính của hắn cũng đã rơi vào tay Yoria, bốn ngàn con chiến mã mặc dù đau lòng, nhưng cũng phải cho đi.
Hiển nhiên là vì sự xây dựng thành Doran cùng với sự phát triển của chợ đen, không thể không nói Trâu Lượng đã bắt chẹt đúng thời điểm, nếu như Yoria chỉ muốn làm một cường đạo thì có thể hèn hạ vô sỉ nói không giữ lời, nhưng cái mà Yoria muốn lại rất lớn, rất nhiều, nói trắng ra thì Yoria và Trâu Lượng rút cục cũng cùng một loại người, chỉ có thể lấy thành bại luận anh hùng.
"Cho Sritta hồi âm hai điều kiện trước đều đã đáp ứng rồi, điều kiện thứ ba đổi thành một năm, còn thêm một câu mọi thứ đã thanh toán xong rồi, còn về ân oán cá nhân, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh hắn đến gây sự!"
Yoria căn bản không muốn nghĩ tới nhận chút nhân tình gì đó khi để cho Joyner chạy trốn lúc đầu hay cho Emma một kiếm không toàn lực, đó chỉ là bởi vì hắn không thích giết phụ nữ, chỉ vậy mà thôi. Có điều lần này quả thật hữu dụng khi trong tình trạng đối mặt với đại quân Phong Chi Quốc, phía sau nếu có người làm loạn sẽ rất nguy hiểm, dù hắn liều mạng cá chết lưới rách tiêu diệt quân đội của Arthur thì hắn vẫn được không bằng mất, làm việc càng lớn thì những chuyện nhỏ đều phải coi nhẹ một chút.
Arthur Hebrew, đây cũng là một gã quái vật thú vị, nói thẳng ra Yoria thật sự muốn biết, sau một thời gian không gặp thì hắn đã mạnh lên bao nhiêu, còn bản lĩnh mồm miệng thì đã lớn hơn nhiều rồi.
Tại trướng của Trâu Lượng bên này, mọi người cũng đang thảo luận sôi nổi, thám báo đều tản ra ngoài hết đề phòng kẻ thủ đánh lén hoặc triệu tập quân đội.
Nhưng Trâu Lượng lại cực kỳ buông lỏng, bởi vì hắn biết, mục đích đã đạt được rồi, đổi lại nếu hắn là Yoria cũng chỉ có thể đáp ứng, đương nhiên điều này cũng bởi vì bọn Lượng phải liều mạng mà đổi lấy, cộng thêm việc cướp sạch tài vật trong lãnh địa của Ba Đồ, cái này quả là một món thu nhập lớn, thảo nào ai cũng thích làm cường đạo, làm ăn không cần vốn quả thật rất sướng.
Thời gian cứ thế trôi qua, Murphy cũng là một người giỏi nhẫn nhịn, nhàn nhã nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng Montmar và Faure thì hiển nhiên là không bao giờ chịu ngồi yên rồi, những người khác thì sôi nổi bàn tán, xem quyết định cuối cùng của Man Hoang là gì.
Nhưng thật may mắn là khi thám báo truyền đến tin tức, kẻ thù không hề có bất cứ động tĩnh nào kể từ lúc Sritta trở về.
Sritta đã nhận được thư từ chim cắt bảy màu, hắn rõ ràng nhưng vẫn không cam lòng, lấy sức mạnh của Man hoang như vậy. Cái này quả là sự sỉ nhục lớn nhất rồi, cho dù đối mặt với một đế quốc cũng không bị thiệt lớn như vậy, lại bị một thành chủ nhỏ nhoi chèn ép đến như vậy, lúc đầu bại trận ở thành Doran không phải ngẫu nhiên, là may mắn sao?
Quả thật, khả năng nắm bắt thời cơ của đối phương đủ tàn nhẫn, nhưng thời cơ đâu phải ai cũng có thể bắt được.
Phú quý hiểm trung cầu.
Đợi Sritta nói xong các điều kiện, những người khác trong trướng hết sức phấn khởi kêu lên, đối với bọn họ mà nói, cái này tuyệt đối là một thắng lợi to lớn, bao nhiêu năm đã không ai có thể làm cho Man Hoang cúi đầu rồi, mà hiện tại đang là lúc Man Hoang mạnh mẽ nhất, nhưng vẫn phải chịu cúi đầu trước thành Doran.
Kết quả rất ngoài ý muốn của Gina, cái loại công phu sư tử ngoạm này, nàng thấy Yoria không nổi giận đã là tốt lắm rồi, mặc dù cục diện căng thẳng. Nhưng với bất cứ người nào cũng sẽ giận dữ, nhất là loại kiêu hùng này, có thể hắn sẽ bất chấp tất cả mà làm tới. Cả ngày chỉ thấy Trâu Lượng thản nhiên tự đắc, Gina cũng có chút hơi lo lắng, mà tình hình hiện nay thì xem ra sức phán đoán của nàng quả thật không bằng Trâu Lượng rồi.
Hai năm còn một năm Trâu Lượng đương nhiên không để ý, hắn đưa ra giá trên trời, đợi đối phương trả tiền dưới đất, kỳ thực hắn chỉ cần nửa năm cũng đã đủ rồi, một năm thì càng tốt.
Hòa bình.
Sai, giữa bọn họ xem như đã kết đại thù rồi, khu vực này khẳng định là có Arthur sẽ không có Yoria, có Yoria sẽ không có Arthur, chẳng qua song phương vẫn đang đợi thời cơ mà thôi.
Trâu Lượng lần này thắng nhỏ một trận.
Trâu Lượng mang chiến mã chở đầy chiến lợi phẩm và đội quân cuồn cuộn khải hoàn trở về.
Đại bộ đội còn chưa tới, tin tức đã truyền tới thành Doran rồi.
"Đại nhân Bran, đại nhân chủ tế, tin vui cực lớn, tin vui cực lớn, thành chủ đại nhân khải hoàn rồi, thành chủ đại nhân đại thắng!" xem tại TruyenFull.vn
Tin tức trong Man Hoang cũng thuận gió mà đưa đi, thời gian này tin tức quả là đủ loại kiểu dáng, một lát là thắng lợi, một lát là gặp nguy trong sớm tối, tin tức kiểu gì cũng có, nhưng lần này tin tức truyền đến quả thật cực kỳ chính xác.
Bran và Monaco gần đây kỳ thực cũng rất lo lắng, trận chiến này cũng quan hệ đến bọn họ, thành công thì thôi, một khi thất bại, lấy tính cách Man Hoang có thù tất báo, chắc chắn ngày ngày sẽ làm phiền thành Doran. Đã là cùng hội cùng thuyền nên Bran cũng chỉ có thể đánh canh bạc lớn trong đời người.
Có điều, lần nữa Bran lại bắt đúng cửa rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 486: Khải hoàn
Chương 486: Khải hoàn