Benedict mười lăm gật đầu tương đối hài lòng, "Từ hôm nay trở đi thụ phong đại kỵ sĩ trưởng Neberro Sanchez làm quân đoàn trưởng quân đoàn phía bắc".
Neberro hơi sửng sốt nhìn Giáo hoàng già nua, một tia xúc động cũng thoáng qua trong lòng. Không thể không nói, thân là Giáo hoàng, lòng dạ Benedict mười lăm quả thật rộng lớn.
"Vì Giáo đình, vì Thần thú vinh quang, xông pha khói lửa cũng không chùn bước".
Neberro quỳ một gối xuống đất, kiếm kỵ sĩ đặt ở trước ngực. Lợi ích của hắn và Giáo đình đồng nhất, hắn chính là Giáo đình tương lai, nhất định là như vậy.
Benedict mười lăm cười cười, "Trở về nghỉ ngơi đi, kế tiếp ngươi sẽ bận đấy".
"Vâng, thưa bệ hạ".
Neberro đứng dậy rời khỏi, trong vẻ tự tin còn mang cả một phần ung dung. Nhận được truyền thừa thành công, hắn và Giáo đình đã buộc vào làm một.
Neberro cũng khiếp sợ trước sức mạnh này, thật sự quá mạnh, quá hoàn mỹ. Mặc dù trả giá rất đắt nhưng tính mạng đã là gì chứ. Sống lâu mà không có giá trị cũng là vô nghĩa, chỉ cần một phút huy hoàng thì có tắt sớm cũng không tiếc.
Trong tương lai không xa cả thế giới đều sẽ biết tên Neberro Sanchez.
Đương nhiên Neberro cũng rất rõ ràng, sức mạnh này là đòn sát thủ, không thể sử dụng tùy tiện. Hơn nữa trên thế giới này không hề nhiều người có thể làm cho hắn dùng toàn lực.
Sau khi Neberro xuất quan cũng không còn thứ gì có thể ngăn cản hắn.
Sau khi Neberro rời đi trên mặt Bott cũng lộ ra một chút thất vọng.
Benedict mười lăm mỉm cười, "Xem ra ngươi thật sự rất thích Arthur".
"Bệ hạ, trước sau thần vẫn cho rằng Arthur mới là người thích hợp nhất với Giáo đình, thích hợp nhất với Mông Gia. Neberro và Arthur là cùng loại người, hai người khó có thể ở chung".
Bott rất lo lắng, hai người cùng nhận được truyền thừa cuối cùng sẽ biến thành kiểu gì, có điều bây giờ Giáo đình đối mặt với khốn cảnh nên chỉ có thể giải quyết như vậy.
"Ha ha, yên tâm đi, hết thảy tự có số trời, căn cứ vào người thừa kế khác nhau sức mạnh truyền thừa cũng có bất đồng rất lớn. Nếu như Arthur đúng là người trong thiên mệnh có thể mang Giáo đình ra khỏi kiếp nạn thì sẽ không e ngại một chút thử thách như vậy".
Benedict mười lăm cười nói.
"Bệ hạ anh minh, thần nghĩ quẩn rồi".
"Ha ha, quan tâm nhiều sẽ bị loạn, Bott, chúng ta đều già rồi, không còn cái dũng năm xưa nữa".
"Bệ hạ, ngài còn đang ở thời kì đỉnh cao, nói thật, thần thật sự rất chờ mong".
Giờ khắc này Bott cũng hăng hái, đối với bất cứ một kỵ sĩ nào thì chiến trường rõ ràng cũng là đích đến tốt nhất. Có thể chết trận sa trường, Bott không hề tiếc nuối.
Xem thời gian một chút, Bott nói, "Sợ rằng hôm nay Arthur không đi ra rồi".
Con đường truyền thừa không phải cứ ở trong đó càng lâu càng tốt. Thời gian dài ngắn không quan trọng. Đối với Giáo đình thì chín là con số của vận mệnh, Neberro mất mười ngày kỳ thực là không phải con số tốt. Nhưng trong lịch sử trừ Giáo hoàng đầu tiên còn lại nhanh nhất cũng hơn thời gian mười ngày của Neberro. Không thể không nói Neberro quả thật là kỳ tài ngút trời.
"Quả thật không nghĩ tới Neberro chỉ cần thời gian ngắn như vậy. Chỉ sợ hắn đã bước vào vàng tối từ lâu rồi".
Bott không thể không cảm thán.
"Vàng tối trước ba mươi tuổi, trên đời hiếm thấy, lại thấp giọng như vậy thì sợ rằng là có một không hai".
Benedict mười lăm cũng không nhịn được gật đầu.
"Đợi chút, còn một lúc nữa mới hết ngày. Dù sao cũng đợi lâu như vậy rồi". Benedict mười lăm cười cười.
"Mười ngày và một canh giờ, ôi, sức mạnh truyền thừa Neberro nhận được chắc chắn không thể xem thường. Thiên tài như thế quả là hiếm thấy, cũng không biết vì sao thần lại không thích hắn, bệ hạ, chẳng lẽ thần sai rồi?"
Bott cười khổ nói, tỏ ra thán phục sự mạnh mẽ của Neberro. Kỳ thực tính cách Neberro cũng rất không tồi, nhưng hai người không hợp nhau, còn khi nhìn thấy Arthur Bott đã cực kì thích thằng nhóc này.
"Ha ha, Bott, không cần làm khó chính mình. Ngươi và Arthur đều đi lên từ tầng dưới cùng, về bản chất đã không hợp với quý tộc như Neberro. Từ một góc độ khác, hai người các ngươi càng có thể hiểu rõ dân chúng cần gì, nếu như thời gian có thể quay ngược có lẽ ta cũng sẽ thay đổi".
Benedict mười lăm nói, người, sống phải có bạn. Kỳ thực Bott chính là bạn của ông, lời gì cũng có thể nói ra.
Hai người chậm rãi chờ đợi. Trong lúc thời gian quý giá như bây giwof hai người lại phí phạm cả đống thời gian ở đây quả thực là xa xỉ. Bên ngoài có vô số chuyện chờ hai người xử lý, nhưng họ vẫn sẵn sàng chờ đến giây cuối cùng.
Rốt cục thời gian đã sắp hết, Benedict mười lăm đứng lên, rõ ràng trên mặt cũng lộ ra một tia thất vọng. Tên này là người trong lời tiên đoán, kỳ vọng của Benedict đối với hắn tự nhiên rất cao. Truyền thuyết nói rằng chỉ có người thật sự hiểu được bản chất của truyền thừa mới xuất hiện vào ngày thứ chín.
Bọn họ ở đây không phải để đợi Neberro mà là để chứng kiến giờ khắc này.
"Bệ hạ đi thôi, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện cần xử lý. Dù thế nào ngài cũng làm hết sức rồi".
Bott dìu Giáo hoàng từng bước đi ra bên ngoài đại điện. Đúng lúc hai người bước ra thì tiếng chuông từ tháp chuông của Giáo đình cũng vang lên báo hiệu đã nửa đêm. Mà lúc này bước chân hai người cũng đột nhiên dừng lại.
Trong đại điện xuất hiện một cánh cửa, hiển nhiên Giáo hoàng và Bott đều nhìn thấy. Ánh mắt hai người kinh ngạc, thời gian...vừa kịp!
Arthur bước ra, lúc này tiếng chuông cũng vừa kết thúc.
Trên mặt Bott xuất hiện vẻ hưng phấn hiếm có, lúc này ngay cả Giáo hoàng đều hơi hâm mộ, bởi vì đây quả thật là người duy nhất trừ Giáo hoàng đầu tiên có thể đi ra vào ngày thứ chín.
Đi ra từ con đường truyền thừa của Giáo đình, Trâu Lượng tựa hồ không hề có thay đổi gì đặc biệt, nhưng trong ánh mắt đôi lúc lại lơ đãng lộ ra ánh sáng của sấm sét.
"Bệ hạ, thần ra rồi!"
Benedict mười lăm vuốt râu chăm chú đánh giá Trâu Lượng, "Tốt, tốt, tốt, ha ha ha ha!"
Tiếng cười cởi mở của Giáo hoàng vang vọng đại điện, từ đáy lòng đương nhiên ông cũng ngả về phía Arthur. Mà giờ khắc này ông cũng không có gì để nói, không lâu trước ông còn từng phủ định lời tiên đoán, bây giờ ông đã thấy rằng vận mệnh là không thể làm trái.
"Hồng y đại chủ tế Arthur Hebrew, bây giờ ta bổ nhiệm ngươi làm quân đoàn trưởng quân đoàn phía nam".
Trâu Lượng đặt tay trước ngực vô cùng trang nghiêm, "Vì Thần thú vinh quang, vì Mông Gia, vì Giáo đình, cúc cung tận tụy chết cũng không tiếc".
"Tốt!"
Giờ khắc này thân thể Benedict mười lăm cũng thẳng lên, lão già gù lưng đó đã biến mất, hiện nay Benedict mười lăm phải chấn hưng lại uy danh Giáo đình.
Hoàn thành truyền thừa của Giáo đình Trâu Lượng cũng đã rõ ràng vì sao Benedict vẫn già nua như vậy, ông cần giảm bớt gánh nặng của tính mạng, chính là vì trận quyết chiến cuối cùng này.
Có thể nói Benedict mười lăm mới là đời Giáo hoàng đáng buồn nhất, vì chờ đợi trận thánh chiến có thể xuất hiện này ông phải hèn nhát, phải chờ đợi, phải già nua, chỉ vì giờ khắc này.
Ai nói Giáo hoàng đại biểu vô hạn vinh quang và quyền lực, đối với Benedict mười lăm thì Giáo hoàng là trách nhiệm nặng nề.
Trâu Lượng rất sùng bái người già trước mắt, ông sống bao nhiêu năm như vậy chính là để chờ đợi lúc này, đây sẽ là huy hoàng của Benedict mười lăm, mà điều hắn cần làm là toàn lực trợ giúp Giáo hoàng.
Giáo đình truyền thừa đã đánh mất truyền thừa sự sống và truyền thừa cái chết nên chỉ là phiên bản không hoàn chỉnh. Sử dụng sức mạnh cấm kỵ sẽ phải chịu trả giá cấm kỵ. Hắn đã nhận được hai loại truyền thừa thất lạc, bây giờ hắn là người nhận được đủ tất cả truyền thừa, hắn mới là người có thể sử dụng sức mạnh thật sự. Trâu Lượng đã nắm giữ phương pháp, còn lại chính là làm sao cho loại sức mạnh này mạnh mẽ hơn nữa.
Trâu Lượng cực kì rõ ràng trách nhiệm của hắn, hắn kế thừa sức mạnh của phái cứu thế, mà yêu vương thì kế thừa sức mạnh của phái diệt thế. Dục vọng của những người theo đuổi sức mạnh mạnh mẽ nhất đó đã phát triển đến cực hạn, bọn họ đã bị hủy diệt nhưng sức mạnh của bọn họ cũng được truyền thừa lại.
Đây là sự tiếp diễn của cuộc chiến đấu mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn năm trước của loài người, dưới hình thức người thú và yêu tộc.
Thế giới này cũng không có ai có thể có suy nghĩ phức tạp như Trâu Lượng, nhưng hắn vẫn đưa ra lựa chọn của chính mình.
Người, sống phải có tín ngưỡng. Trong hỗn loạn Trâu Lượng đã tìm được tín ngưỡng của chính mình, hắn phải chiến đấu vì người hắn yêu, người yêu hắn!
Trở lại phủ đệ hắn thấy vẻ mặt sốt ruột của đám người Avril, mấy ngày nay lúc nào Avril cũng phập phồng lo sợ.
"Đại ca, cuối cùng anh cũng đã về!" Avril bất chấp tất cả lao tới, nước mắt chảy xuống như mưa.
Olivia và Shana bên cạnh thì cười trộm, hai người đều là người quen còn đỡ, quan trọng nhất là Hội trưởng O'Donna cũng đang ở đây, điều này làm Trâu thần côn cũng hơi xấu hổ.
"Ngũ muội đừng khóc, đừng khóc nữa mà, đều là anh không tốt, lần sau anh nhất định nói với em trước. Ôi, đều tại Giáo hoàng bệ hạ!"
Trâu thần côn quýnh lên vội kéo người chịu oan thay, thời buổi này dám để cho Giáo hoàng chịu oan Arthur tuyệt đối là người duy nhất.
O'Donna cũng không nhịn được cười lắc đầu, "Bé con, không phải ta đã nói rồi sao, nhìn qua đã biết thằng nhóc này là loại người phúc lớn mạng lớn mà. Ơ, xem ra lần này thu hoạch không ít nhỉ".
Trâu Lượng cười cười, "Đa tạ Hội trưởng đại nhân".
"A, từ bao giờ ngươi cũng học được khách sáo rồi?" O'Donna cười nói.
Trâu Lượng biết thời gian này hắn không ở đây đế đô rất bất ổn, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Sự an toàn của Avril không thể nghi ngờ là vô cùng quan trọng, O'Donna đích thân đến đây một mặt là để Avril an tâm, mắt khác cũng để bảo vệ. Không thể không nói thể diện của Trâu thần côn thật sự sắp lớn bằng trời rồi.
Hắn xoa đầu Avril, "Bình thường em rất tỉnh táo mà, giờ là thời điểm mấu chốt không thể hụt hơi được".
"Được rồi, ngươi về rồi ta cũng yên tâm. Trước hết vỗ về mấy đứa nó cho tốt, có thời gian đến chỗ ta một chuyến". O'Donna cười cười, biết làm sao được, tên nhóc này lúc nào cũng làm người khác thích.
O'Donna vừa đi ba cô gái đã bắt đầu lôi kéo như muốn xé Trâu Lượng ra làm mấy mảnh.
"Đại ca, sau này mà dám mất tích như vậy em sẽ Hít-le anh luôn. Hít-le 3 ngày!"
Avril tủi thân.
"Khụ khụ, anh biết rồi. Vi Vi nhà chúng ta Hít-le anh thì anh còn sống thế nào được. Lần này thật sự là chuyện bất ngờ, có điều thu hoạch được rất nhiều".
Trâu thần côn cười nói, cảm thấy có người quan tâm thật không tồi, rốt cục hắn cũng không phải người cô đơn nữa.
"Chủ nhân, lúc ngài đi vắng Michiwa đã đến tìm ta, tựa hồ gia tộc Nicola muốn di chuyển đến công quốc Mị Ảnh".
Shana nói, nếu như là bình thường đương nhiên nàng không quan tâm nhưng bây giờ nàng phải hỏi ý kiến Trâu Lượng một chút.
Nghĩ đến Michiwa và cả sự hiểu lầm tuyệt vời kia Trâu Lượng cũng rất tiếc nuối.
"Vi Vi, có phải gia tộc Nicola đã thỏa hiệp với Giáo đình rồi không?"
"Đúng vậy, theo em biết thì Osho Nicola đang đàm phán với Giáo đình, xem ra họ không có ý định chống lại".
"Ha ha, lúc này Giáo đình đã không phải thứ gia tộc Nicola có thể chống lại, hơn nữa làm rối loạn nội bộ khiến kẻ thù thừa cơ cũng không có chỗ tốt gì. Chỉ có điều bọn họ có thể lợi dụng cơ hội này cò kè mặc cả cũng là hợp lí".
"A, Olivia, dạo này em tiến bộ không ít đấy!"
"Hừ, làm sao anh có thể dùng ánh mắt trước đây để nhìn em được. Ba ngày không gặp đã phải nhìn nhận lại, còn chúng ta đã 9 ngày không gặp rồi!"
Olivia cong môi tủi thân như đã chín năm không gặp, mấy ngày nay ba cô gái nóng ruột nóng gan, ăn không ngon ngủ không yên. Trước kia không cảm thấy gì nhưng đột nhiên Arthur không gì làm khó được bỗng biến mất, mặc dù là đến Giáo đình nhưng chưa nhìn thấy người ba cô gái này không thể không thấy lo lắng được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 572: Kế thừa thực sự
Chương 572: Kế thừa thực sự