Linh kiếm hơn tám trăm năm trước, rốt cuộc sinh sôi linh trí, hóa thành một yêu vật. Vì thế kiếm tiên đã hóa thành yêu ma.
Hơn tám trăm năm qua, linh kiếm đã hóa thành Kiếm trưởng lão của ngày hôm nay. Và là một trong Thập đại trưởng lão yêu ma.
Kiếm trưởng lão bình thường nhận thức mình là kiếm đạo yêu ma thiên tài. Ông ta trong kiếm đạo cũng có thiên phú về kiếm. Bản thân ông ta đã cùng với chủ nhân của mình lĩnh hội qua nhiều kiếm pháp, có thể được xưng là đệ nhất thiên tài yêu ma.
Hiện tại đụng phải đệ nhất thiên tài của người trong tiên đạo, tất nhiên là phải tranh giành vị trí một phen.
Kiếm trưởng lão tay liền đâm ra một chiêu. Chiêu này Lục Nguyên đã sớm ứng phó qua, nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hắn dùng phương pháp ứng phó, kết quả kiếm của đối phương đột nhiên như độc long biến hóa, đâm thẳng vào cổ họng của mình.
Nguy hiểm thật.
Trong giờ phút này, Lục Nguyên liền tránh đi. Kiếm pháp của hắn cực nhanh, nhưng khi đối diện với pháp lực nặng như núi, lại khiến cho mình bị trì trệ. Vai phải bị xuất ra một đạo vết máu.
Kiếm trưởng lão cười ha hả:
- Ta thân là kiêm chính đạo ma đạo yêu ma. Chiêu thức kiếm thuật của ta không phải chính không phải tà.
Mỗi chiêu ông ta phát ra đều cực kỳ cổ quái.
Lục Nguyên vừa rồi bị trúng một kiếm liền lập tức trở nên nghiêm túc. Chiêu thức của Kiếm trưởng lão có thể thắng, nhưng tu vi kiếm đạo không thể bì kịp Lục Nguyên.
Nhưng phiền toái nhất chính là, pháp lực của Kiếm trưởng lão so với Hổ trưởng lão còn cao hơn một đoạn.
- Ngươi sẽ không thắng được ta đâu. Bởi vì ta là Bán bộ đại đạo.
Bán bộ đại đạo! Đây là một cảnh giới giữa Trường Sinh kỳ và Đại đạo cảnh giới.
Cảnh giới này ít người có thể vượt qua, và cũng có người không muốn vượt qua. Hơn nữa, khi tiến vào cảm giác cũng rất mơ hồ.
Có người nói không chừng có thể tiến nhập vào ngay. Có người thì chết sống cũng không vào được.
Thực lực của Bán bộ đại đạo còn muốn hơn Trường Sinh Thập Trọng, nhưng lại không bằng Đại đạo cảnh.
Thực lực của Lục Nguyên hiện tại thì có thể khiêu chiến Trường Sinh Thập Trọng. Nhưng khi gặp phải nhân vật Bán bộ đại đạo này thì cảm thấy bất đắc dĩ.
Kiếm trưởng lão chính là càng đánh càng cuồng. Vừa vặn lúc này lại nghe tiếng thu binh. Một khi thu binh bắt đầu thì toàn bộ đều trở về.
Là Trường Sinh Thập Trọng thì như thế nào. Nếu như trên chiến trận ngươi lẻ loi một mình, đối diện tất cả đều là đối thủ thì chỉ sợ là phải tử vong.
Cho nên, sau khi nghe gọi thu binh, Kiếm trưởng lão nhíu mày:
- Cũng được, khi ta quay trở lại sẽ thắng được ngươi. Tiện thể cho ngươi biết, thiên tài kiếm đạo trong yêu ma còn hơn xa thiên tài kiếm đạo trong tiên hiệp.
Lục Nguyên nghe xong thì liền cau mày, lui về Hoa Sơn Hộ sơn đại trận.
Cùng Kiếm trưởng lão đấu một trận, nhưng mình quả thật đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng hạ phong thì sao?
Con người khi còn sống, không có khả năng vĩnh viễn thất bại mãi.
Chỉ là Lục Nguyên cũng biết, thế cục bây giờ chưa hẳn đã có nhiều chỗ hay.
Với tình trạng thực lực của mình bây giờ, đối đầu với Kiếm trưởng lão thực lực Bán bộ đại đạo, thật sự là phiền rồi.
Vốn trời sập xuống thì có người cao hơn mình đứng ra đỡ. Nhưng hiện tại tuyệt không thể nói như vậy. Bởi vì bản thân mình hiện tại đã trở thành kiếm tiên Trường Sinh kỳ.
Nhất định phải nghĩ biện pháp trùng kích Trường Sinh Cửu Trọng, như thế may ra mới thắng được Kiếm trưởng lão và Bức trưởng lão.
Không phải vì thắng là thắng, mà là bảo vệ Hoa Sơn.
Nhưng muốn tăng lên Trường Sinh Cửu Trọng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lục Nguyên đang trầm tư thì Tạp kiếm tiên Tây Môn Loạn đi tới trước mặt.
Tạp kiếm tiên Tây Môn Loạn hơi có chút cảm khái nhìn Lục Nguyên. Lúc trước, Tây Môn Loạn đấu kiếm đã thua trong tay Lục Nguyên. Lúc ấy, Lục Nguyên đang ở Tư Quá Phong, và chỉ mới đạt đến giai đoạn đầu của Trường Sinh kỳ.
Tây Môn Loạn biết rõ, thực lực của Lục Nguyên bây giờ vượt xa y, trở thành một ngôi sao mới trong kiếm đạo.
Tây Môn Loạn bắt chuyện với Lục Nguyên. Hai người giao tình cũng không tính quá thân thiết.
Tây Môn Loạn hạ giọng nói:
- Lục Nguyên, Chu sư bá truyền âm tới, bảo ngươi nếu có thời gian thì đến Tư Quá Phong một chuyến.
Chu sư bá, Tư Quá Phong.
Không thể nghi ngờ, đây chính là đệ nhất kiếm của Hoa Sơn, Chu Thanh Huyền, người có thực lực gần ngang bằng với Yến Thương Thiên.
Lục Nguyên không khỏi cảm thấy vui mừng. Muốn đạt tới Trường Sinh Cửu Trọng thì không dễ dàng, nhưng nếu có người chỉ điểm, đặc biệt là nhân vật như Chu Thanh Huyền thì liền khó hơn nữa..
Đúng là ngủ gật mà đụng phải gối đầu.
Kỳ thật, Tây Môn Loạn cũng có chút kỳ lạ. Chu Thanh Huyền sư bá đã sớm mặc kệ sự tình ở Hoa Sơn.
Dù sao, sự kiện năm đó, có thể không gây ác cảm với Hoa Sơn đã là không tệ rồi. Như thế nào không có việc gì lại còn tìm Lục Nguyên.
Những người khác nghĩ rằng đến Tư Quá Phong không thoải mái, nhưng Lục Nguyên lại rất nhẹ nhàng đi qua.
Đơn giản chỉ là tìm Phương Nho sư thúc giúp một tay. Phương Nho bây giờ là Bắc Phong Chi Chủ, quyền lực trong tay vẫn phải có.
Vẫn con đường lần trước, tiến nhập vào Tư Quá Phong, bên tai liền truyền đến thanh âm mờ ảo:
- Lục tiểu tử, ta không có hứng thú quản việc của Hoa Sơn. Chỉ là năm đó ta nợ Yến sư huynh một ân tình. Ta biết rõ ngươi là đệ tử chân truyền của Yến sư huynh thì giúp ngươi một phen, truyền cho ngươi mấy chiêu.
Năm đó, Chu Thanh Huyền bởi vì giết chết đời thứ bảy của Hoa Sơn, phạm phải trọng tội ngập trời. Là Yến Thương Thiên dốc hết sức bảo vệ mới có thể vào đây.
Ân tình này đúng là không nhỏ.
Lục Nguyên rất tò mò, không biết vị đệ nhất kiếm của Hoa Sơn rốt cuộc là có tuyệt thế phong phạm gì.
Lục Nguyên sau khi vào trong Tư Quá Phong, phía trước có một con đường.
Lục Nguyên đi thẳng một đường, cho tới khi đụng phải một vách núi. Trên vách núi có một Bạch lão giả đứng chắp tay. Bạch lão giả có một khí thế cổ trùng thiên. Khí thế này trước đây cũng chỉ có Yến tổ sư mới có thể so sánh được.
Lão giả kia đột nhiên xoay đầu lại. Tóc trắng như tuyết, áo cũng trắng như tuyết. Người tuy vẫn lộ ra bộ dạng trung niên tuấn mỹ thành thục, nhưng rõ ràng là có chút già nua.
So với trong ấn tượng của mình thì già đi một chút. Lục Nguyên không biết năm đó vợ của Chu Thanh Huyền chết đi, một đêm đầu bạc. Từ đó về sau liền trở nên già hơn nhiều so với những người đồng lứa.
Chu Thanh Huyền nhìn về phía Lục Nguyên:
- Ngươi chính là truyền nhân của Yến sư huynh? Thật sự cũng có vài phần tao nghệ.
Ông ta thản nhiên nói. Đời thứ tám thiên tài khắp nơi, lọt vào số năm người cũng có điểm đặc biệt.
Yến Thương Thiên là tuyệt thế chi tài, được xưng là đệ nhất kiếm của Tấn quốc.
Mà Chu Thanh Huyền cũng là một thiên phú tuyệt thế, kỳ ngộ rất nhiều. Trong số năm người là người gặp nhiều kỳ ngộ nhất.
Đứng thứ ba chính là Đề Thăng. Khi còn sống thì nhất định thành tựu sẽ không thua gì Chu Thanh Huyền. Nhưng ngoài ý muốn, ông ta đã sớm lìa đời.
Đứng thứ tư là Sở Đoạn. Bản thân tài hoa trác kiệt, dã tâm bừng bừng, một đời kiêu hùng.
Đứng thứ năm Trác Bất Đảng. Người này đích thực là thiên tài pháp thuật, cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp. Về phương diện pháp thuật có được độ cao, quả thật hiếm thấy.
Bản thân là thiên tài, thì kiến thức sẽ rộng vô cùng. Chu Thanh Huyền sở dĩ chỉ dẫn cho Lục Nguyên, chính là nể mặt Yến sư huynh của mình:
- Kiếm thuật của ngươi coi như không tệ. Đoán chừng hiện tại đau đầu nhất chính là phương diện pháp lực. Có một phương pháp có thể giúp ngươi tăng lên Trường Sinh Cửu Trọng. Đó chính là Vạn Kiếm Luân Hồi.
Vạn Kiếm Luân Hồi chỉ là một truyền thuyết.
Truyền thuyết có từ rất lâu, khi chưa có kiếm thuật tồn tại.
Mọi người chỉ là theo bản năng mà múa kiếm.
Trong một bộ tộc xuất hiện một vị tiểu sư trẻ tuổi.
Tiểu sư này rất kỳ quái, Vì cái gì mà tùy ý dùng kiếm cuồng loạn nhảy múa? Vì cái gì mà không dùng được kiếm mà vẫn cứ dùng?
Một hôm, vị tiểu sư này đột nhiên múa một bộ kiếm thuật. Bộ kiếm thuật này hoàn toàn khác hẳn với mọi người sử dụng kiếm. Giờ phút này, mưa rất lớn, sấm sét lôi đình. Thiên địa nhân gian vì bộ kiếm pháp này mà động. Nhân gian đã xuất hiện Nhất bộ kiếm pháp.
Chính vì thế mà bộ kiếm pháp này rất quỷ dị.
Nghe nói, khi viết lại bộ kiếm pháp này, trời thậm chí đã nhỏ máu.
Sau này, vị tiểu sư được xưng là một Hoa sư. Rồi lại được xưng là Đại kiếm sư Vạn Thế Tà Sư.
Vị Vạn Thế Kiếm Sư này thu nhận rất nhiều đệ tử. Một trong những đệ tử kiệt xuất của ông đã sáng lập ra Kiếm Tông.
Kiếm Tông truyền bá rất nhiều loại kiếm pháp. Ngay lúc đó Kiếm Tông đã có tuyệt học hạng nhất xưng là Vạn Kiếm Luân Hồi.
Nhưng sau này Kiếm Tông biến mất. Vạn Kiếm Luân Hồi cũng biến mất trong hạt bụi lịch sử đó. Chu Thanh Huyền năm đó được Kiếm Tông truyền lại nên đã học xong Vạn Kiếm Luân Hồi.
Vạn Kiếm Luân Hồi.
Lục Nguyên cũng chỉ là từ trên một số điển tịch mà nghe qua danh tự Vạn Kiếm Luân Hồi, còn chưa biết rõ đấy rốt cuộc là cái gì. Không thể tưởng tượng được Chu sư thúc tổ lại có thể biết được Vạn Kiếm Luân Hồi.
Chu Thanh Huyền nhìn về phía Lục Nguyên:
- Ngươi theo ta tu hành trong một thời gian ngắn. Chỉ đơn giản thôi. Nếu có thể thông qua cái đơn giản ấy thì có thể khiêu chiến được Vạn Kiếm Luân Hồi. Đạt được Vạn Kiếm Luân Hồi, ngươi có thể trùng kích đến Trường Sinh Cửu Trọng.
Bên ngoài khí thế đánh nhau hừng hực. Đại đạo cảnh cùng với Kiếm tiên cấp làm chủ chiến trường, đều đánh nhau không biết bao nhiêu kịch liệt. Còn Lục Nguyên thì bắt đầu theo Chu Thanh Huyền tu hành.
- Trước khi chỉ điểm cho ngươi, ta muốn nhìn xem kiếm pháp của ngươi trước.
Chu Thanh Huyền chắp tay nói:
- Mau dùng Phong Vân một trăm lẻ tám thức của ngươi đi. Bộ kiếm pháp này của Bắc Phong các ngươi miễn cưỡng cũng không có gì trở ngại.
- Kính xin sư thúc tổ chỉ điểm.
Lục Nguyên chắp tay.
Hắn liền thi triển Phong Vân một trăm lẻ tám thức.
Vân ý miên miên, Đại phong trọng trọng, Vân triều kiếm nhiễu, Đại phong khởi hề….
Vân trong trọng phong cấp cấp, Phong quá giang sơn bất lưu ngân….
Vân lai phong nhiễu, Phong quá giang sơn bất lưu ngân, Vân tỏa thâm sơn phong bất quát…
Thi triển đến hơn phân nửa, Chu Thanh Huyền không khỏi nhíu mày:
- Ngươi được xưng là thiên tài kiếm đạo. Cái rắm chó này mà cũng gọi là kiếm pháp à?
Lục Nguyên khẽ giật mình.
Gọi là rắm chó mà không phải là kiếm pháp khiến cho Lục Nguyên nhớ lại, từ khi mình lĩnh ngộ được kiếm ý, bất luận đi đến chỗ nào cũng được xưng là thiên tài. Không thể tưởng tượng được, Chu sư thúc tổ rõ ràng lại gọi là rắm chó chứ không phải là kiếm pháp. Phải biết rằng hiện tại mình đã đạt được cảnh giới Kiếm vương.
Chu Thanh Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Kiếm vương cảnh giới, rõ ràng kiếm pháp vung như rắm chó. Thật sự là đáng thương. Nếu ngươi đụng phải Tổ Thiên Thu, Đông Phương Yêu, Sở Đoạn thì bất luận người nào cũng có thể dùng kiếm pháp đùa giỡn ngươi.
Lục Nguyên cảm thấy vô cùng buồn bực. Kiếm pháp của mình bây giờ quả thật không tệ. Nhưng so với những nhât vật cao cấp trong Tấn quốc thì thật sự kém xa rồi.
Chu Thanh Huyền hừ lạnh:
- Có phải không phục? Nếu không, chúng ta thử một lần. Cứ sử dụng kiếm pháp của mình, xem ngươi có thể đỡ được mấy chiêu của ta.
- Ta ghét nhất là bộ dạng đó.
Chu Thanh Huyền nói xong thì tay khẽ động, hóa chi kiếm, hướng Lục Nguyên điểm tới. Lục Nguyên rút tay về, thi triển kiếm chiêu. Hai người cùng một chỗ đấu nhau, nhưng Lục Nguyên vừa mới khởi đầu liền cảm thấy không ổn. Chu Thanh Huyền bất luận là chiêu thức hay kiếm pháp so với mình đều nhanh hơn một chút. Chiêu thứ mười của mình đã thua dưới thân kiếm của Chu Thanh Huyền.
Đơn thuần chỉ là đấu kiếm hắn thật lâu chưa có bại qua. Lại thật không ngờ, dưới tay Chu sư thúc tổ lại thua nhanh như vậy. Thật là thảm hại.
Chu Thanh Huyền triệt tiêu kiếm ý:
- Ngươi đã biết mình thua ở chỗ nào chưa?
- Đệ tử không biết!
Lục Nguyên trả lời, xác thực cũng không biết mình thua ở chỗ nào. Dù sao thì cũng đã thua.
Chu Thanh Huyền lắc đầu:
- Rất đơn giản. Ngươi nền tảng quá kém, giống như nền tảng động tác của kiếm, ví dụ bổ, đâm, chém…Đủ loại kiểu dáng kiếm ý hóa thành đủ loại kiểu dáng kiếm pháp. Ngươi mới vừa sử dụng kiếm pháp thì biết rõ độ chênh lệch của ngươi vô cùng. Nền tảng của ngươi căn bản không tồn tại. Dựa vào nền tảng như vậy mà có thể lên đến kiếm vương cảnh giới chỉ bởi vì thiên phú của ngươi rất cao mà thôi. Ngươi bây giờ hãy nên luyện tập nền tàng của mình đi rồi nói sau.
Được Chu Thanh Huyền chỉ điểm như vậy, Lục Nguyên như giật mình tỉnh lại, giống như trời nóng mà được dội cho gáo nước lạnh, thình lình tỉnh táo lại. Đúng vậy, chênh lệch của mình không phải cái gì khác mà chính là nền tảng.
Cẩn thận nhớ lại trận chiến vừa rồi với Chu sư thúc tổ, ông ta sở dĩ có thể thắng được mình chính là ở cái nền tảng. Động tác so với hắn hoàn mỹ và nhanh hơn.
Nếu không có Chu sư thúc tổ đột nhiên đánh thức, thì từ nay về sau, muốn chính thức đạt đến cảnh giới kiếm vương thì thật sự là thiệt thòi rồi.
Kiếm pháp cơ bản chính là bổ, chém, đoạn, đâm, treo….Những động tác này một lần nữa luyện lại. Cũng chỉ có như thế thì mới có thể đạt đến đỉnh cao trong kiếm đạo.
Trước luyện chính là đâm. Trong kiếm thuật, động tác đâm có rất nhiều. Lục Nguyên không ngừng luyện tập động tác đâm. Ngoài mặt thì xem ra rất đơn giản. Không phải chỉ đơn giản là đâm một cái sao? Nhưng khi nghiêm túc tập luyện mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Trong lúc đâm ra, trong óc không ngừng hiện ra đủ loại kiểu dáng chiêu thức. Đây đều là những chiêu thức mình đã học qua. Trong đó thường xuyên có động tác đâm này. Mỗi một chiêu thức, động tác đâm đều có chút khác biệt, khiến cho Lục Nguyên mỗi một lần đâm đều cảm giác có chút cổ quái.
Đâm!
Lại đâm!
Tiếp tục đâm!
Như thế nào lại kỳ lạ?
Lục Nguyên phát hiện mình vẫn chưa luyện được động tác đâm này. Đương nhiên, Lục Nguyên hiện tại tiện tay đâm một cái, các chưởng môn đại tiên môn đoán chừng cũng phải khen một tiếng. Nhưng Lục Nguyên lại cảm giác vẫn chưa đủ. Động tác đâm của mình so với Chu sư thúc tổ vẫn còn kém quá xa.
Như thế nào mới có được một cách đâm hoàn mỹ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 301: Hoa Sơn đại trận
Chương 301: Hoa Sơn đại trận