DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 912: Lục Nguyên vs Kiếm Chi Tử (3 - 10)

Theo tiếng hét dài, lại là cổ văn minh thánh đế tử đến. Pháp Thánh Đế Tử áo tím tung bay, trên bộ đồ tràn đầy pháp thuật ảo diệu.

Pháp Thánh Đế Tử chào hỏi mấy vị đế tử rồi nói:

- Kiếm Môn chính là dưới cai trị của pháp cổ văn minh chúng ta, không ngờ làm phiền mấy vị đế tử khác đến, thật ngại quá. Được rồi, bây giờ người đến đã đầy đủ, Kiếm Môn tranh đoạt vị trí chủ kiếm tổ tinh thần có thể bắt đầu. Tất cả tuân theo nguyên tắc công bằng, dù là ai chỉ cần không phải người Kiếm Môn đều không được nhúng tay vào!

Pháp Thánh Đế Tử trong lời nói có ẩn ý khác.

Không khí ngày càng căng thẳng.

Kiếm Điên Chân Nhân còn chưa xuất hiện! Lão định khi nào đến?

- Nửa điên nửa ngốc nửa cười, nửa si nửa khùng nửa cuồng.

Theo tiếng cười to một lão già mặc đồ rách rưới bước ra. Lão già mặc đồ rách rưới lưng cõng một thanh trường kiếm vừa đi vừa ngâm nga. Kiếm Điên Chân Nhân rốt cuộc xuất hiện, xuất hiện điên cuồng như vậy, có chút khí độ, không giống là con rối của Kiếm Chi Tử như đã tưởng tượng.

Mắt Kiếm Diệt lão tổ sáng ngời, nói:

- Kiếm Điên Chân Nhân, ngươi rốt cuộc đến.

Kiếm Điên Chân Nhân nhìn Kiếm Diệt lão tổ, nói:

- Đúng vậy, ta đã tới. Năm đó ngươi và ta tranh đoạt vị trí chủ tinh thần, hạ độc ta, khiến pháp lực của ta phát huy không hoàn toàn, cuối cùng để ngươi làm chủ tinh thần, khiến ta ôm hận rời khỏi Kiếm Môn. Bây giờ ta phải đoạt lại vị trí chủ tinh thần!

Kiếm Diệt lão tổ lạnh lùng quát:

- Ta không hạ độc ngươi, đừng ngậm máu phun người!

Kiếm Điên Chân Nhân cũng rống trở lại:

- Ai nói không có!?

Kiếm Điên Chân Nhân và Kiếm Diệt lão tổ hét qua lại, nhưng chuyện năm đó cách quá lâu rồi, lâu ít nhất mấy vạn năm, trong thời gian dài dặc mọi thứ biến đổi không thể tìm kiếm. Nói đơn giản là Kiếm Điên Chân Nhân và Kiếm Diệt lão tổ năm đó có hạ độc hay không việc này chỉ nói miệng, dù là ai cũng không cách nào chứng minh được.

Kiếm Điên Chân Nhân muốn hiệu quả như vậy, trước tiên nghi ngờ tính công bình Kiếm Diệt lão tổ làm chủ kiếm tổ tinh thần, dù sao ai mà chứng minh được chuyện nhiều năm trước? Rồi lão mặc đồ rách rưới tỏ vẻ cao nhân, ngâm thơ ra sân là vì nâng cao hình tượng, hình tượng cao nhân nói chuyện luôn dễ khiến người tin tưởng.

Đương nhiên những điều này toàn do Kiếm Chi Tử sắp đặt cho ão, Kiếm Điên Chân Nhân không thể không khâm phục gã. Rõ ràng chỉ là một người tuổi trẻ mà đã tinh ranh như vậy, suy nghĩ hết mọi mặt, không chỉ như vậy, còn cố ý khiến lão đợi phút cuối mới ra sân, lúc này dễ để ấn tượng cho người.

Lão và Kiếm Diệt lão tổ tranh chấp một lát, cãi vô cùng kịch rồi mới nói:

- Thôi được, chuyện năm dó có nói tới nói lui cũng không nói rõ. Tuy ngươi lẫn lộn sự thật trắng đen, bây giờ không chứng minh được gì, hôm nay chúng ta dùng kiếm nói chuyện đi, xem coi ai có thể xứng vị trí chủ kiếm tổ tinh thần.

Kiếm Diệt lão tổ bỗng dưng bị sỉ nhục một phen, trong lòng rất oán hận, liền đặt tay lên chuôi kiếm, nói:

- Cũng được, Kiếm Điên, để ta xem mấy năm nay ngươi tiến bộ nhiều ít.

Kiếm Điên Chân Nhân và Kiếm Diệt lão tổ ở không trung kình nhau, đại chiến kinh thế sắp phát động.

Chính lúc này một giọng nói vang lên:

- Chờ đã.

Mọi người nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy người lên tiếng là phong thần ngọc tuấn, bạch y thắng tuyết Kiếm Chi Tử Kiếm Văn Xương.

Kiếm Chi Tử lạnh nhạt nói:

- Sư phụ, không phải sư phụ đã nói có vết thương cũ trong người, không phát huy được bao nhiêu thực lực sao?

Gã kêu tiếng sư phụ khiến người ngẩn ngơ. Mọi người đều biết sư phụ của gã là Trương Đạo Sinh. Trương Đạo Sinh là thế giới cảnh nhị tầng nhưng âm hiểm gian xảo, xem như là nhân vật quái dị. Sư phụ của gã không mạnh lắm, nhưng vì ở Kiếm Môn không được bái ai khác nữa, sao đột nhiên gã thêm một sư phụ?

Trương Đạo Sinh mỉm cười, giọng nói vang toàn trường:

- Trước đó không lâu Kiếm Chi Tử gặp Kiếm Điên Chân Nhân tiền bối, được tiền bối dạy cho nhiều thứ, nên qua sự đồng ý của ta đã bái Kiếm Điên Chân Nhân làm sư phụ.

Tất nhiên Kiếm Điên Chân Nhân không mạnh bằng Kiếm Chi Tử, những điều này chẳng qua là gã sắp xếp thôi.

Kiếm Chi Tử đi vào sân, đến bên cạnh Kiếm Điên Chân Nhân, nói:

- Sư phụ có vết thương cũ, giờ ra tay sẽ không phát huy đến hết sức mạnh, không bằng do ta làm đồ đệ thay cho. Sư trưởng có việc, đệ tử phải làm thay chứ.

Kiếm Điên Chân Nhân gật đầu, nói:

- Vậy cũng tốt, nhưng Kiếm Chi Tử, nếu đã giao cuộc chiến này cho ngươi thì phải đánh nghiêm túc vào.

Vở kịch đã diễn xong.

Kiếm Chi Tử sắp đặt nguyên vở kích khiến gã đoạt quyền thành hợp tình hợp lý, không có chỗ nào gập ghềnh.

Kiếm Chi Tử đi lên đài, Kiếm Điên Chân Nhân lùi xuống.

Kiếm Chi Tử ấn tay trên chuôi kiếm, nói:

- Kiếm Diệt lão tổ, thật ngại quá, ngày hôm nay để người quyết đầu cùng ta. Cho ta lĩnh giáo sự lợi hại của lão tổ đi, xin chỉ giáo.

Khóe môi gã nhếch nụ cười nhạt. Vở kịch đã xong, giờ là lúc hoàn toàn giải quyết Kiếm Diệt lão tổ. Nếu không phải lão quy này âm thầm ngăn cản thì làm gì có ước hẹn tám năm với Lục Nguyên, sớm ở sáu năm trước tiêu diệt hắn rồi. Lão quy này bảo vệ Lục Nguyên tám năm, bây giờ, đi chết đi.

Tay Kiếm Chi Tử ấn trên chuôi kiếm.

Ta Kiếm Diệt lão tổ cũng ấn trên chuôi kiếm.

Sự tình đã phát triển đến một bước này, phía trước vở kịch cũng diễn xong rồi.

Kiếm Chi Tử chiếm hết thiên thời, địa lợi, ba đế tử văn minh đều ủng hộ gã, nhân hòa chiếm một nửa. Kiếm Điên Chân Nhân biểu diễn giống như lão chịu thiệt thòi, cộng thêm bình thường Kiếm Chi Tử ở trong Kiếm Môn có danh tiếng rất lớn, gã hiểu về lòng người, hiểu dù mình làm gì thì phải trước chiếm một chữ lý đã, nên làm mình có vẻ chịu thiệt trước tiên.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, toàn bộ chiếm hết.

Hơn nữa Kiếm Chi Tử càng tin vào kiếm trong tay mình tuyệt đối hơn xa Kiếm Diệt lão tổ.

Kiếm Diệt lão tổ gật đầu nói:

- Tốt lắm, Kiếm Chi Tử, ngày hôm nay để ngươi cùng ta đấu nhau, xem coi khí vận kiếm đạo mạnh nhất của ngươi so với lão tổ ta như thế nào!

Kiếm Diệt lão tổ rút kiếm ra, kiếm của lão là Diệt Tiên kiếm, một thanh tiên kiếm tràn ngập hơi thở hủy diệt, vừa xuất hiện thì khí hủy diệt đã quét toàn trường.

Hơn nữa lão biết rằng Kiếm Chi Tử không phải loại dễ đối phó, lần này đến khiêu chiến e rằng có thực lực đáng sợ, vậy nên lão ra tay liền lấy tuyệt chiêu Thủ Diệt kiếm pháp.

Bởi vì cần thủ hộ nên phải cường đại.

Vì muốn tất cả kẻ hại vật thủ hộ phải bị diệt hết.

Đây chính là Thủ Diệt kiếm pháp.

Kiếm Diệt lão tổ thúc đẩy Thủ Diệt kiếm pháp đến tiến bộ kinh người, trên thân lão phát ra chín mươi chín ánh sáng sao, lực lượng mỗi ánh sáng dùng cực kỳ diệu. Chín mươi chín tinh, đây là cực độ kiếm pháp cấp thế giới. Hiển nhiên Kiếm Diệt lão tổ đã luyện kiếm pháp cấp thế giới đến mức tận cùng.

Kiếm Chi Tử cười khẩy nói:

- Kiếm pháp cấp thế giới hả? Rất hữu dụng, nhưng chỉ là hữu dụng mà thoi, đối mặt ta thì hữu dụng cỡ nào cũng vô dụng. Vô Thiên kiếm pháp!

Gã phất tay, đột nhiên thi triển ra Vô Thiên kiếm pháp, là bộ kiếm pháp cấp diệt thế. Thì ra lúc đối chiến với Lục Nguyên gã dùng kiếm pháp này không hề rót pháp lực vào trong.

Bây giờ rót vào pháp lực thì hoàn chỉnh xuất hiện tinh túy của Vô Thiên kiếm pháp.

Vô Thiên kiếm pháp đệ nhị kiếm: Kiếm độ tinh hải, tinh hải mang mang vô tận, mà lấy cô kiếm độ chi.

Dùng ra thức này thì thế công mạnh mẽ của Kiếm Diệt lão tổ bị chặn lại.

Kiếm Chi Tử lập tức dùng kiếm tiếp theo, đso là thứ ba Hoa Kiếm Ngạo Quần Tinh trong Vô Thiên kiếm pháp. Một kiếm trong tay, ngạo thị quần tinh, một kiếm này hoàn toàn đẩy Kiếm Diệt lão tổ vào thế yếu.

- Vô Thiên kiếm pháp đệ tứ kiếm, Vạn KIếm Đồng Bi!

Kiếm này thi triển ra vô tận bi ý, vô tận tinh quang. Kiếm Diệt lão tổ khắp người đầy vết thương, dường như không cách nào tránh khỏi.

- Vô Thiên kiếm pháp đệ ngũ kiếm, Độc Ta Vi Thiên!

Kiếm này thi triển cực nhanh, đã làm Kiếm Diệt lão tổ bị thương nặng.

Thời gian chớp mắt tạm dừng, Kiếm Chi Tử gác ngang trường kiếm ở họng Kiếm Diệt lão tổ.

- Ngài thua.

Dường như gã là mèo vườn chuột, không vội giết chết Kiếm Diệt lão tổ. Hiện tại ở trước mặt nhiều người Kiếm Môn thì không thể làm như vậy, nhưng khi gã đã nắm quyền trong tay thì mượn chuyện Kiếm Điên Chân Nhân, sẽ hoàn toàn đánh ngã Kiếm Diệt lão tổ, đến khi đó sẽ hút khô hết giá trị trên người lão. Bề ngoài hình tuượng của gã vĩnh viễn là bạch y thắng tuyết, nhất tập vô trần, còn bên trong thì sao? Hì hì.

Kiếm Diệt lão tổ thua, thế giới cảnh ngũ tầng Kiếm Diệt lão tổ ở dưới tay Kiếm Chi Tử tổng cộng chống đỡ bốn kiếm mà thôi.

Chiến tích thế này khiến mọi người ngơ ngác.

Không sai, lúc bắt đầu mọi người hiểu Kiếm Chi Tử đến không có gì tốt, nhưng chưa từng nghĩ đến gã sẽ dùng bốn kiếm đã đánh bại Kiếm Diệt lão tổ rồi.

Đó là mạnh mẽ cỡ nào chứ.

Trong Kiếm Môn không ai có khả năng đối địch một chọi một.

Nhưng phe Kiếm Vân trung tổ hiểu con người Kiếm Chi Tử, nếu để gã nắm quyền thì Kiếm Môn sẽ bị gã sửa thành địa ngục đáng sợ, bên mình không còn đường sống.

Kiếm Chi Tử nhìn Lục Nguyên, hỏi:

- Vậy thì còn ai khiêu chiến không? Trong Kiếm Môn có tư cách kheieu chiến, vị trí chủ kiếm tổ tinh thần người có tài ngồi được, phải là người có thể mang Kiếm Môn chúng ta đi hướng huy hoang mới được.

Bây giờ Kiếm Chi Tử khí thế dào dạt, gã đang chờ Lục Nguyên đưa lên chịu chết.

Gã muốn đối phó Lục Nguyên, gã phải ở trước mặt nhiều người chà đạp hắn, không chỉ vậy, gã phải đánh Lục Nguyên trọng thương, hủy đi niềm tin, tiền đồ của hắn, cho dù không giết Lục Nguyên cũng phải đánh hắn nửa tàn phế. Gã phải khiến Lục Nguyên hiểu cái gì gọi là Khí Vận Thất Tử Kiếm Chi Tử.

Lúc trước Kiếm Chi Tử trong kiếm đạo đều là cao cao tại thượng.

Nhưng Lục Nguyên xuất hiện khiến gã không thể cứ ngồi trên cao, những ngày tháng đó ai nấy đều nói đến Lục Nguyên kiếm thuật ngang bằng Kiếm Chi Tử. Gã có gặp Võ Chi Tử, Võ Chi Tử vẻ mặt chế giễu nhìn gã, hiển nhiên đang cười gã bị một kẻ không phải Khí Vận Thất Tử đuổi kịp.

Làm sao Kiếm Chi Tử không tức giận chờ được? Bây giờ là lúc hoàn toàn hủy diệt Lục Nguyên.

Lục Nguyên đang làm cái gì? Kiếm Chi Tử nhìn Lục Nguyên, phát hiện hắn nhắm mắt lại dường như suy tư vấn đề gì. Hì hì, Kiếm Chi Tử cười lạnh, đây là trốn tránh khiêu chiến của mình. Lục Nguyên thấy mình bốn chiêu đánh bại Kiếm Diệt lão tổ nên sợ quá giờ trốn khiêu chiến.

Sự thật là Lục Nguyên đang làm cái gì? Lục Nguyên có nhìn thấy Kiếm Chi Tử bốn chiêu đánh bại Kiếm Diệt lão tổ, thực lực của gã e rằng mạnh hơn hắn mấy phần, nhưng Lục Nguyên không phải người trốn tránh khiêu chiến, lý do hắn nhắm mắt vì mới rồi ở trong kiếm chi không gian khối lệnh bài, không sai là khối lệnh bài có được từ Cổ Cổ tuyệt địa bỗng nổ tung.

Bạo tạc quá kịch liệt làm Lục Nguyên dùng ý thức ẩn vào trong xem.

Xem xét thì phát hiện trên lệnh bài tỏa ánh sáng.

Thì ra mặt lệnh bài xuất hiện chữ mới, là dương kiếm giả lệnh.

Lại dùng ý thức lẻn vào, thế mới hiểu tác dụng của dương kiếm giả lệnh. Tác dụng của nó là có thể trấn áp người dùng kiếm khác, khiến vạn kiếm thàn phục. Lục Nguyên thầm nhủ sao dương kiếm giả lệnh bây giờ tỏa sáng nhỉ? Lục Nguyên lấy làm khó hiểu, nhưng thần thức cảm ứng phát hiện hóa ra bên cạnh có một hơi thở tương tự với dương kiếm giả lệnh, thần thức thăm dò thì dần phát hiện hơi thở đến từ Kiếm Chi Tử. Tức là nói Kiếm Chi Tử cũng có một kiếm giả lệnh, kiếm giả lệnh là từ kỷ nguyên trước để lại có thể dùng uy nhiếp đè ép người dùng kiếm khác.

Không ngờ Kiếm Chi Tử cũng có một kiếm giả lệnh, xem ra khí vận của gã cao không phải giả dối, hơn nữa sớm hơn mình một bước phát hiện tác dụng của kiếm giả lệnh.

Xác định điều này xong Lục Nguyên mở mắt ra.

Hắn mở mắt ra vừa lúc thấy Kiếm Vân trung tổ bị Kiếm Chi Tử chém trúng ngực, để lại miệng vết thương rất dài, máu chảy đầy.

Kiếm Vân trung tổ biết Kiếm Chi Tử khi cầm quyền thì không được, lấy tính cách của gã sau này sẽ âm chết mình. Cho nên sau khi Kiếm Diệt lão tổ thua thì Kiếm Vân trung tổ đi lên. Tất nhiên Kiếm Vân trung tổ không phải hoàn toàn không cơ hội thắng, trước khi chiến đấu lão dùng Điên Ma Đan. Loại Điên Ma Đan này là dược phẩm Kiếm Vân trung tổ ngẫu nhiên có được, di chứng không nghiêm trọng lắm. Kiếm Vân trung tổ cho rằng sử dụng Điên Ma Đan sẽ có một chút cơ hội thắng nhưng kết quả là một kiếm!

Kiếm Chi Tử chỉ dùng một kiếm giải quyết Kiếm Vân trung tổ, trọng thương lão.

Thực lực bây giờ của Kiếm Chi Tử khiến người thấy kinh khủng!

Bốn kiếm trọng thương nặng Kiếm Diệt lão tổ, một kiếm trọng thương Kiếm Vân trung tổ.

Dù là Kiếm Diệt lão tổ hay Kiếm Vân trung tổ thì đều là cao thủ năm hàng đầu trong Kiếm Môn.

Mấy vị đế tử bên cạnh không kiềm được gật đầu. Kiếm Chi Tử đúng là đánh khá đẹp, kiếm chiêu, năng lực cách đấu không kém hơn những đế tử này.

Kiếm Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:

- Còn ai khiêu chiến không? Vị trí chủ kiếm tổ tinh thần chúng ta có ai tài năng lên?

Gã nhìn chằm chằm Lục Nguyên, rất nhiều người đều trông thấy ánh mắt đó. Không chút nghi ngờ, Kiếm Chi Tử đang khiêu chiến với Lục Nguyên, nhưng tình hình bây giờ là hắn thây Kiếm Chi Tử cường đại quá tạm thời co rụt.

Lục Nguyên khí thế yếu, thật sự không phải đối thủ của Kiếm Chi Tử.

Kiếm Chi Tử lần thứ hai nói, nhưng mới rồi gã beiuer hiện cường đại như vậy, Kiếm Môn không còn ai là đối thủ của gã nữa. Pháp Thánh Đế Tử chủ trì đại cục chau mày. Kiếm Môn là địa bàn do pháp cổ văn minh thống trị nên gã chủ tì đại cục cũng bình thường.

- Vậy thì mười tiếng đếm không có ai khiêu chiến Kiếm Chi Tử, sư phụ của Kiếm Chi Tử, Kiếm Điên Chân Nhân sẽ là chủ kiếm tổ tinh thần.

- Một.

- Hai.

- Ba.

Pháp Thánh Đế Tử đếm không nhanh nhưng làm vậy cũng vô dụng, bây giờ không còn ai dám khiêu chiến Kiếm Chi Tử.

- Chín.

Pháp Thánh Đế Tử đếm tới chín, chỉ cần đến số mười là Kiếm Chi Tử sẽ thắng, Kiếm Điên Chân Nhân là chủ kiếm tổ tinh thần.

Pháp Thánh Đế Tử hé môi, vô số người nhìn Kiếm Chi Tử.

Đại cục đã định, đại thế của Kiếm Chi Tử đã thành.

Ván này Kiếm Chi Tử thắng, Kiếm Diệt lão tổ thua, Lục Nguyên cũng thua.

- Chờ đã!

Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông thì bỗng vang tiếng hét dài.

Ai?

Là ai kêu chờ chút?

Đó là ai?

Trông thấy sức chiến đấu cường đại của Kiếm Chi Tử rồi còn ai dám hét chờ một chút?

Mọi người nhìn hướng phát ra tiếng động, người lên tiếng dường như mới mở mắt ra.

Lục Nguyên nở nụ cười, nói:

- Thật ngại quá, mới rồi thất thần, đúng rồi, chờ chút là ta kêu.

Pháp Thánh Đế Tử nhìn Lục Nguyên, nói:

- Ngươi lên làm gì?

Lục Nguyên nhìn hướng Kiếm Chi Tử, nói:

- A, là như vầy, ta không muốn tranh vị trí chủ kiếm tổ tinh thần cái gì, ta không hứng thú, nhưng có nhớ một việc là Kiếm Chi Tử thiếu ta mười vạn địa giai linh mạch. Đúng rồi, còn có Kiếm Điên Chân Nhân cũng thiếu ta mười vạn địa giai linh mạch, ta đến đòi tiền nợ.

- Ta thiếu ngươi cái gì? Đừng nói nhảm nhí!

Kiếm Chi Tử hừ lạnh.

Kiếm Chi Tử phản bác việc thiếu Lục Nguyên mười vạn địa giai linh mạch.

Kiếm Điên Chân Nhân cũng ngây như phỗng, lão có nghe tên Lục Nguyên nhưng chưa có giao tiếp bao giờ, khi nào thì thiếu hắn mười vạn địa giai linh mạch? Mười vạn địa giai linh mạch đối với Kiếm Điên Chân Nhân là con số lớn lao.

Lục Nguyên phẩy tay nói:

- Kiếm Điên Chân Nhân tiền bối, mới rồi người nói mấy vạn năm trước bị Kiếm Diệt lão tổ hạ độc, bây giờ có chứng cứ không?

Kiếm Điên Chân Nhân đáp:

- Đương nhiên vì quá xa xôi, người năm đó chỉ còn lại ta và Kiếm Diệt lão tổ, kẻ khác đều chết hết rồi.

Lục Nguyên duỗi tay nói:

- Vậy là được rồi. Người nói Kiếm Diệt lão tổ hạ độc người mà không có chút chứng cớ, ta nói người thiếu ta mười vạn địa giai linh mạch cũng không có chứng cớ. Không có chứng cớ tức là toàn nói miệng, không có gì khác nhau.

Lục Nguyên nói vậy làm phe Kiếm Vân trung tổ cười lên. Mới rồi Kiếm Điên Chân Nhân bôi nhọn Kiếm Diệt lão tổ thật sự là có lý nói không rõ, bị tát nước bẩn mà chịu bó tay, không ngờ Lục Nguyên ra chiêu gậy ông đập lưng ông.

Kiếm Điên Chân Nhân nghẹn họng, người thanh niên bây giờ làm sao vậy, miệng lưỡi bén nhọn.

Lục Nguyên nhìn Kiếm Điên Chân Nhân, nói:

- Cho nên bây giờ ta đòi nợ người. Kiếm Điên Chân Nhân, người thiếu ta mười vạn địa giai linh thạch nên trả đi chứ? Bây giờ không phải tranh đoạt vị trí chủ kiếm tổ tinh thần cái gì, ta không hứng thú, ta chỉ muốn tìm người đòi nợ. Không đưa ta thì chúng ta đsánh một trân, dùng vũ lực đòi nợ.

Lục Nguyên mỉm cười nhìn Kiếm Điên Chân Nhân.

Kiếm Điên Chân Nhân lập tức cảm thấy mình ở hoàn cảnh hiểm nghèo nhiều, Lục Nguyên muốn khiêu chiến với lão.

Thực lực của Kiếm Điên Chân Nhân không bằng Kiếm Diệt lão tổ, lão chỉ có thế giới cảnh tứ tầng, chẳng qua là con rối bị Kiếm Chi Tử đưa lên sân khấu mà thôi. Nếu là thanh niên khác thì lão còn có tin chắc chiến thắng, nhưng giờ phát ra khiêu chiến là Lục Nguyên. Lục Nguyên không phải thanh niên bình thường, nghe nói đã đến thế giới cảnh tam tầng, còn thắng người thế giới cảnh tứ tầng nữa. Kiếm Điên Chân Nhân không nghĩ mình sẽ thua, nhưng nếu lỡ thua thì chẳng phải khiến kế hoạch trôi sông ra biến sao?

Đây chính là kế hoạch đoạt quyền của Kiếm Chi Tử.

Phút chốc Kiếm Điên Chân Nhân nghẹn họng.

Lục Nguyên nhìn Kiếm Chi Tử, nói:

- Không lẽ bây giờ ta đòi nợ, Kiếm Chi Tử nhà ngươi cũng muốn sư trưởng có việc đệ tử làm thay chắc?

Đây là đang chế nhạo Kiếm Chi Tử. Việc khác đệ tử làm thay được chứ thiếu nợ bị đòi mà chịu trả thay chỉ là nhảm nhí. Phe Kiếm Vân trung tổ lại cười lên.

Hấp dẫn!

Thật là hấp dẫn quá!

Không ngờ bình thường Lục Nguyên không múa mép khua môi, há mồm sẽ giỏi như vậy.

Loại mồm mép này không tệ nha.

Thật ra giỏi mồm mép luôn là phẩm đức ưu tú của Lục Nguyên, chẳng qua gần đây rất ít phát huy phẩm đức ưu tú đó. Bây giờ hắn trổ tài sơ sơ, cảm thấy năng lực không giảm bao nhiêu. Cái gọi là miệng pháo tức là dễ dàng chọc kẻ địch giận dữ mà mình thì bình chân như vại, và trong khi nói chuyện để lại cạm bẫy chờ đối phương chui.

Tất nhiên mình cách cảnh giới cao nhất của miệng pháo còn xa.

Kiếm Chi Tử lạnh nhạt nói:

- Được rồi, Lục Nguyên đừng múa mép khua môi nữa, chúng ta dùng kiếm nói chuyện.

Lục Nguyên gật đầu, nhảy lên đài:

- Mới rồi tùy tiện đùa ngươi với Kiếm Điên Chân Nhân tiền bối thôi, nếu ngươi đã muốn dùng kiếm nói chuyện thì ta cũng đồng ý.

Kiếm Chi Tử, Lục Nguyên, hai người kình nhau.

Kiếm Chi Tử áo trắng tung bay.

Lục Nguyên áo xanh phấp phới.

Kiếm Chi Tử cầm Thái A tiên kiếm. Thái a giả, quốc chi thần khí, thiên địa chi trọng khí, kiếm này trong tay, uy áp bốn phương.

Lục Nguyên thì cầm Dưỡng Ngô tiên kiếm, dưỡng thiên địa hạo nhiên chính khí vào thân, nắm kiếm là nắm chính khí trong thiên địa.

Vốn Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên có một trận quyết chiến, nhưng đó là so đấu kiếm thuật đơn thuần, giờ mới là cuộc quyết chiến chân chính giữa Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên. Nếu nói trận trước kiếm thuật là điểm tâm trước bữa chính thì quyét chiến hiện tại là bữa ăn chính.

Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên đứng đối mặt nhau.

Kiếm Chi Tử nói:

- Vốn có ước tám năm với ngươi, bây giờ xem ra sáu năm đã chân chính quyết chiến. Lục Nguyên, hôm nay ngươi và ta, trận chiến này, là quyét chiến kiếm đạo cấp bậc cao nhất trung ương thiên triều. Nếu chỉ là trong tinh chi kết giới thì cấp bậc quá nhỏ, không đủ quy mô.

Kiếm Chi Tử hỏi:

- Không bằng vậy đi, lấy toàn Kiếm Môn làm địa điểm chiến đấu, thế nào?

- Cũng tốt thôi.

Lục Nguyên gật đầu đồng ý, Kiếm Chi Tử này có vài phần hào hùng.

- Nhưng phải thảo luận trước, không thể đánh bạo ba tinh thần Kiếm Môn.

Bây giờ Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên đều đến tình trạng công kích bạo tinh thần, tất nhiên ba tinh thần Kiếm Môn đã được các loại cấm pháp củng cố, dưới tình huống bình thường chưa chắc bạo tác. Nhưng nếu Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên đánh hăng quá thì bạo tác ba tinh thần Kiếm Môn cũng bình thường, cho nên mới có đề nghị đó.

Kiếm Chi Tử gật đầu chấp nhận:

- Cũng tốt.

Trận quyết chiến kiếm đạo đặc sắc nhất trung ương thiên triều sắp bắt đầu.

Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên cùng đặt tay trên chuôi kiếm, không khí vô cùng căng thẳng. Không biết khi nào thì mưa rơi, mưa phùn liên miên. Khi giọt nước thứ nhất rơi xuống thì Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử cùng khoảnh khắc rút kiếm khỏi vỏ. Bất giác Kiếm Chi Tử rút kiếm nhanh. Bất giác Lục Nguyên cũng rút kiếm nhanh.

Hai người rút kiếm đều nhanh đến đáng sợ.

Trong Kiếm Chi Tử, bao gồm Kiếm Diệt lão tổ trọng thương đều chăm chú vào trận chiến này. Họ cùng phát hiện dù là tốc độ rút kiếm của Lục Nguyên hay Kiếm Chi Tử đều vượt xa số một Kiếm Môn Kiếm Diệt lão tổ, nhưng rốt cuộc kiếm quang của hai người ai nhanh hơn?

Kiếm quang như luyện, không, so với luyện càng nhanh gấp ngàn lần.

Hai kiếm quang đánh hướng Lục Nguyên. Kiếm quang của Kiếm Chi Tử đâm hướng cổ họng Lục Nguyên. Kiếm quang của Lục Nguyên đâm hướng cổ họng Kiếm Chi Tử. Hai người đều lấy cổ họng đối phương làm mục tiêu. Nếu kiếm quang của ai nhanh hơn thì có thể xuyên qua cổ họng đối phương. Không ai ngờ Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên vừa lên đã liều như vậy, thật đáng sợ.

Lập tức hai thanh kiếm đông lại.

Bởi vì dù là Kiếm Chi Tử hay Lục Nguyên đều phát hiện kiếm của đối phương nhanh giống y mình, không thể chia ra cao thấp, nếu đâm tới thì cổ họng hai người đều tiêu đời và chịu thương nặng. Thái A tiên kiếm cùng Dưỡng Ngô tiên kiếm lấy thế siêu nhanh mạnh va chạm vào đối phương.

Thì ra Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên cùng nhanh kinh người!

Nhưng cú va chạm này không ngang tay. Kiếm Chi Tử không lùi nửa bước mà Lục Nguyên thì lùi ra sau trăm trượng.

Một kích kia rõ ràng là Kiếm Chi Tử chiếm trên cơ.

Đương nhiên lý do gã chiếm ưu thế rất đơn giản, vì pháp lực của gã thâm sâu.

- Không ngờ ngươi đã đến thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh. Vốn định dùng năng lực biến cảnh vật biến ododir ngươi, xem ra vô ích rồi.

Kiếm Chi Tử hơi kinh sợ, không ngờ Lục Nguyên tiến bộ nhanh như vậy, bây giờ đã là thế giới cảnh tứ tầng rồi. Rõ ràng trước đó không lâu nghe nói Lục Nguyên đi Tháp Nguyên Tố, khi ấy nên là thế giới cảnh tam tầng. Kiếm Chủ từ lúc bắt đầu cùng Lục Nguyên định ra ước hẹn tám năm thì hắn trình độ là hỗn động cảnh tam, tứ tầng, kết quả sáu năm đã đến thế giới cảnh tứ tầng. Tiến cảnh như vậy dù là Kiếm Chi Tử cũng phải ghé mắt nhìn, may là bây giờ sắp hủy diệt Lục Nguyên, không cần đợi đến ước hẹn tám năm.

Kiếm Chi Tử cười lạnh nói:

- Lục Nguyên, dưới tình huống bình thường thì thế giới cảnh tứ tầng của ngươi thắng được thế giới cảnh ngũ tầng bình thường, nhưng đụng phải ta thì không được.

Gã có tư cách nói câu đó, bởi vì Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử đều thuộc loại tinh anh siêu cấp, năng lực cách đấu kiếm thuật vượt xa cùng thế hệ, cho nên hắn đối mặt với gã chỉ có nước rơi vào thế yếu.

Kiếm Chi Tử lập tức mở ra công kích, vài bộ kiếm pháp cấp diệt thế ở trong tay gã thi triển ra. Ví dụ như Vô Thiên kiếm pháp cấp diệt thế, Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp cấp diệt thế, Lưỡng Cực Kiếm Đương cấp diệt thế, đủ các loại kiếm pháp cấp diệt thế thi triển ra dưới kiếm của gã. Lúc trước gã chỉ dựa vào kiếm thuật sử dụng kiếm pháp cấp diệt thế, bây giờ tăng vào pháp lực càng thể hiện ra sự đáng sợ của những kiếm pháp này. Vô số lực lượng có thể kích nổ tinh thần ở trên không trung bạo tạc. Bây giờ Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử chiến đấu sớm không ở mặt ngoài kiếm tổ tinh thần mà đánh đến ngoài vũ trụ, dù sao e ngại không cẩn thận đánh bạo nguyên kiếm tổ tinh thần.

Lục Nguyên cũng thi triển kiếm pháp cấp diệt thế. Lục Nguyên dùng là Bắc Đẩu Chủ Sát kiếm pháp cấp diệt thế, Thượng Sát kiếm pháp cấp diệt thế, Thiên Kiếm Tung Hoành kiếm pháp cấp diệt thế, Trầm Tinh Vẫn Thế kiếm pháp cấp diệt thế. Bốn bộ kiếm pháp cấp diệt thế bạo tạc trên không trung, kiếm khí tung hoành, sát khí bão táp.

Mạnh quá!

Kiếm pháp của Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên đều mạnh đến không thể tưởng tượng.

Lúc đầu so kiếm kỹ thì mọi người đều phát hiện kiếm pháp của Lục Nguyên, Kiếm Chi Tử mạnh đến độc bộ toàn trung ương thiên triều, nhưng mới hai năm, nhiều người Kiếm Môn kinh ngạc phát hiện bây giờ Lục Nguyên, Kiếm Chi Tử có kiếm pháp mạnh hơn cả trước nữa.

Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử, bốn vị đế tử ngồi vị trí khác nhau nhưng đều kinh sợ. Kiếm chiêu cấp diệt thế thì họ cũng có nhưng không đánh khủng bố như vậy. Họ phát hiện tu vi kiếm chiêu của Kiếm Chi Tử, Lục Nguyên vô cùng đáng sợ.

Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử đấu về kiếm kỹ cho đến bây giờ đều ngang tay, giống như hai năm trước vậy.

Nhưng chiến đấu chân chính thì Kiếm Chi Tử chiếm ưu thế.

Bởi vì pháp lực của Kiếm Chi Tử rõ ràng là thế giới cảnh ngũ tầng.

Có pháp lực thế giới cảnh ngũ tầng, Kiếm Chi Tử hoàn toàn đè đầu Lục Nguyên, đánh đến hắn không đánh trả được.

Chiến đấu đã bắt đầu, từ kiếm tổ tinh thần đánh tới ngoài không gian.

Bây giờ mọi người cách chiến cuộc rất xa, cơ bản đứng ở trên tinh thần nhìn không gian ngoài cùng trình diễn trận kịch chiến. Cách xa như vậy vốn không thấy rõ hấp dẫn bao nhiêu nhưng cuộc chiến giữa Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử thật quá đặc sắc, dù cách xa cũng cảm nhận được chiến ý cường đại, mạnh mẽ.

Bây giờ Lục Nguyên hàon toàn ở thế yếu.

Kiếm thuật của Lục Nguyên và Kiếm Chi Tử tương đương.

Dưới tình huống như thế, chênh lệch giữa thế giới cảnh tứ tầng và thế giới cảnh ngũ tầng hiện rõ ra.

Vốn Lục Nguyên có thể dùng phù sinh nhược mộng, nó giống như là cấm chiêu vậy.

Nhưng nay đối mặt Kiếm Chi Tử, phù sinh nhược mộng của Lục Nguyên không dùng được.

Giờ phải giải thích về nguyên lý của phù sinh nhược mộng một chút.

Cái gọi là phù sinh nhược mộng tức là lợi dụng kiếm thuật cao hơn đối phương rồi thuấn di, truyền tống phù, ảo thuật vân vân cùng tác dụng, khiến đối phương không cách nào đánh trúng chân thân. Nhưng phù sinh nhược mộng có hai lỗ hổng lớn, một là năng lực cách đấu của đối thủ phải thấp hơn mình, hai là pháp lực đối phương không thể cao hơn mình nhiều, không thể vượt qua hai tiểu cảnh giới.

Pháp lực của Kiếm Chi Tử vượt qua Lục Nguyên hai tiểu cảnh giới, nhưng kiếm thuật thì tương đương với hắn.

Cho nên đại cấm chiêu như phù sinh nhược mộng của Lục Nguyên không đem đến nhiều ít tác dụng.

Kiếm Chi Tử không ngừng đánh tới, một thức lại một tức kiếm chiêu cường đại cực kỳ.

Kiếm chiêu của gã như măt trời treo trên cao, thiêu đốt vạn vật, không người sánh bằng.

Kiếm chiêu của gã như gió thổi phần phật, phát huy gó đến cực độ.

Kiếm chiêu của gã như biển rộng vô tận, đại dương mênh mông.

Kiếm chiêu của gã như đất thâm trầm.

Kiếm chiêu của Kiếm Chi Tử mỗi một kích đều là tuyệt đối hoàn mỹ.

Mỗi một lần Kiếm Chi Tử xuất kiếm đều khiến người bên cạnh ca thán.

Đúng là quá mạnh!

Chẳng ngờ Kiếm Chi Tử cường đến cấp bậc này, thật khiến người khó tin.

Lục Nguyên đang cản công kích của Kiếm Chi Tử, nhưng rơi vào thế yếu. Lục Nguyên thầm nhủ, Kiếm Chi Tử không uổng là địch thủ mạnh nhất trong đời mình, trước kia dù là ai cũng không đem đến áp lực lớn như vahyaj cho mình, không thể ở mặt kiếm thuật đấu với mình, nhưng Kiếm Chi Tử làm được.

Tiếc rằng Kiếm Chi Tử túc địch, mạng ngươi không tốt.

Khi Lục Nguyên bị công kích thì luôn mở ra kiếm đạo hồ lô, không ngừng hấp thu Kiếm Chi Tử tản ra kiếm khí. Chỉ cần kiếm đạo môn mở liền có thể đại sát tứ phương, thắng ngược lại Kiếm Chi Tử. Lục Nguyên rất có nắm chắc, nhưng đánh tới đsanh lui hắn phát hiện không thích hợp.

Kiếm Chi Tử công kích sắc bén mình sắp chống không nổi nữa, có lẽ đợi không được kiếm đạo hồ lô hút đầy kiếm khí dựng dục ra kiếm đạo môn.

Nếu vậy thì mình thảm rồi.

Lục Nguyên biết dã đến lúc liều mạng. Đụng phải đại địch sinh tử, túc địch kiếm đạo như Kiếm Chi Tử tuyệt đối không thể phân tâm chút nào. Hắn vận dụng kiếm thuật đến mức diệu nhất, một kiếm tiếp một kiếm kỳ diệu cực kỳ toát ra từ kiếm của Lục Nguyên.

Kiếm pháp thật diệu! Kiếm Chi Tử cũng kiềm không được tán thán.

Nhưng đối với Lục Nguyên dùng kiếm pháp diệu nhất thì Kiếm Chi Tử không hề sợ mà còn lấy làm mừng. Bây giờ Lục Nguyên dốc hết sức chắn kiếm chiêu của mình, tức là nói mình ngày càng tới gần lát bài tẩy của hắn. Lục Nguyên dùng hết sức giãy dụa, rồi sẽ chết dưới kiếm của mình thôi.

Kiếm Chi Tử cười lạnh, kiếm chiêu càng dùng diệu hơn. Gã chưa từng sướng như vậy, nhìn kẻ thù sống chết giãy dụa dưới kiếm của mình.

Kiếm đến kiếm đi.

Kiếm đi kiếm động.

Kiếm sinh kiếm khởi.

Kiếm lạc kiếm diệt.

Mỗi một kiếm đều có thể bỏ vào sách giáo khao Kiếm Môn.

Bây giờ Lục Nguyên phát hiện mình thành công, kiếm đạo hồ lô đã tích đầy kiếm khí, lập tức có thể triệu hoán ra kiếm đạo môn đại sát tứ phương. Lục Nguyên chờ đợi kiếm đạo hồ lô kiếm đạo môn, nhưng chờ thật lâu mà vẫn không thấy kiếm đạo môn xuất hiện.

Có chuyện gì vậy? Lục Nguyên thầm giật mình, kiếm đạo môn là chỗ dựa lớn nhất để hắn chiến thắng Kiếm Chi Tử, không thể ra vân đề gì. Hắn đưa ý thức vào trong, phát hiện thì ra tuy kiếm khí tích đầy nhưng kiếm đạo hồ lô dựng dục ra kiếm đạo môn còn cần chút thời gian, cái này vui đây.

Ngươi nói cái này cần thời gian rốt cuộc là bao lâu? Nếu lâu quá thì mình không chống đỡ nổi nữa, công kích của Kiếm Chi Tử rất sắc bén.

Bây giờ mình phải tìm một chỗ trốn, nhưng không thể ra khỏi phạm vi Kiếm Môn, dù sao chiến đấu với Kiếm Chi Tử là phạm vi toàn Kiếm Môn, ra khỏi đây là tự động nhận thua. Tuy nhiên trong toàn Kiếm Môn có chỗ nào có thể ngăn được sát ý kinh thiên của Kiếm Chi Tử đây? Có thể nói Kiếm Chi Tử một kiếm chém xuống, thứ gì không phá? Bây giờ cao thủ dùng kiếm số một trung ương thiên triều tuyệt đối chính là Kiếm Chi Tử.

A, phải rồi, có một nơi Kiếm Chi Tử không thể đi.

Chỗ đó là thôn phệ khói độc trên kiếm tu tinh thần. Trên kiếm tu tinh thần có một nửa khu vực vây trong thôn phệ khói độc. Thôn phệ khói độc rất là đáng sợ lúc trước mình dùng thanh thánh kiếm đạo chỉ có thể chuyển động ở mặt ngoài. Nhưng trải qua Tháp Nguyên Tố hiểu ra nguyên tố độc nhất là nguyên tố bộc khiến thanh thánh kiếm đạo có tiến cảnh rất lớn, bây giờ vào trong thôn phệ khói độc chắc không thành vấn đề. Mình ở trong thôn phệ khói độc chờ đến khi kiếm đạo môn hiện ra, vậy là có thể đánh bại Kiếm Chi Tử rồi.

Ý kiến hay!

Lục Nguyên suy nghĩ xong vừa đánh vừa lùi, lùi đến kiếm tu tinh thần.

Kiếm Chi Tử cười khẩy, bây giờ Lục Nguyên bại lui, hắn chỉ có nước chết dươis kiếm của mình. Vô số người đứng xem đã bay ra khỏi tinh thần nhìn Kiếm Chi Tử một đường đuổi theo Lục Nguyên đến kiếm tu tinh thần, thầm nghĩ Lục Nguyên quả nhiên yếu hơn Kiếm Chi Tử một chút. ài, mặc dù hắn kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà đáng tiếc là có một Kiếm Chi Tử chặn trước mặt.

Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên chiến đấu còn đang tiếp tục, Lục Nguyên hoàn toàn rơi vào thế yếu. Chính lúc này, vèo một tiếng Lục Nguyên lùi vào trong thôn phệ khói độc, hắn làm vậy khiến mọi người đều ngoài ý muốn. Kiếm Chi Tử ngây ra, gã không bao giờ ngờ Lục Nguyên sẽ ẩn vào thôn phệ khói độc kiếm tu tinh thần.

Toàn Kiếm Môn chỗ đáng sợ nhất tuyệt đối không phải kiếm tổ tinh thần, mà là thôn phệ khói độc cẩu kiếm tu tinh thần. Loại thôn phệ khói độc đó cực kỳ đáng sợ.

Kiếm Chi Tử chắc chắn rằng chỉ cần Lục Nguyên ở trong thôn phệ khói độc thì gã không cách nào giải quyét hắn, nhưng hắn có thể ở trong thôn phệ khói độc bao lâu đâu? Kiếm Chi Tử ở bên ngoài thôn phệ khói độc chờ một lát, chờ Lục Nguyên đi ra nhưng mà vẫn không thấy hắn ló mặt.

Một nén nhang chớp mắt qua đi. Kiếm Chi Tử rốt cuộc khẳng định, Lục Nguyên có thể ở trong thôn phệ khói độc thời gian dài.

Kiếm Chi Tử quát dài:

- Lục Nguyên, chẳng phải ngươi muốn cùng ta đại chiến sinh tử ư? Tại sao bây giờ co ro trong thôn phệ khói độc?

Trong thôn phệ khói độc truyền đến tiếng cười của Lục Nguyên:

- Lúc trước ngươi đã nói trận chiến của chúng ta phạm vi là toàn Kiếm Môn, bây giờ ta ở trong thôn phệ khói độc kiếm tu tinh thần tất nhiên hợp tình hợp lý, hợp lý hợp tình. Ngươi hoàn toàn có thể vào thôn phệ khói độc đấu cùng ta, nếu ngươi không thể vào được thì ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ, đợi ta ăn no uống đủ ra ngoài.

Kiếm Chi Tử tức đến mặt xanh mét. Bình thường Kiếm Chi Tử không phải ngu đần như vậy, rất là khôn ngoan. Nhưng vì gã ghét nhất là Lục Nguyên, mới rồi có thể lập tức giết chết hắn, đang rất vui sướng thì nay bị đả kích nặng nề, vậy nên mới có phản ứng như thế.

Hiện tại tình thế đến lúc cực kỳ vớ vẩn, rõ ràng là kiếm quyết của hai cường giả dùng kiếm mạnh nhất trung ương thiên triều thế mà một người ở trong, một kẻ ở ngoài thôn phệ khói độc, tình hình này không thể đánh được.

Kiếm Chi Tử nhìn Pháp Thánh Đế Tử, nói:

- Pháp Thánh Đế Tử, cuộc chiến này do người chủ trì, người nên nói một câu công bằng đi. Bây giờ Lục Nguyên núp trong thôn phệ khói độc không ra thì tính là quyết chiến sao?

Tất nhiên Pháp Thánh Đế Tử muốn bênh vực Lục Nguyên, nhưng giờ hắn không chiếm đạo lý bao nhiêu.

Hơn nữa Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử cùng ở bên cạnh lên tiếng, ba đế tử ra áp lực thì trong phút chốc Pháp Thánh Đế Tử rất khó nói gì.

Pháp Thánh Đế Tử suy tư một chút, nói:

- Lục Nguyên ở kiếm tu tinh thần cũng nằm trong phạm vi quyết kiếm, nhưng hắn luôn ở trong thôn phệ khói độc thì rất kỳ. Vậy đi, Lục Nguyên tối đa chỉ ở trong thôn phệ khói độc hai mươi canh giờ mà thôi, nếu vượt qua thì trực tiếp phán hắn thua.

Hai mươi canh giờ tức là một ngày rưỡi.

Điều kiện như vậy Kiếm Chi Tử có thể chấp nhận. Gã cảm giác được Lục Nguyên là sơ kỳ thế giới cảnh tứ tầng, nếu một ngày rưỡi hắn lên đến thế giới cảnh ngũ tầng thì sẽ lật ngược trời, là chuyện vớ vẩn không bao giờ có. Nếu Lục Nguyên không thể đến thế giới cảnh ngũ tầng thì hắn sẽ không lật trời được.

Hai mươi canh giờ là lúc Lục Nguyên thảm bại.

Kiếm Chi Tử chỉ có thể là một mình mình.

Lục Nguyên, thua ta đi.

Kiếm Chi Tử là người rất trầm ổn, không nóng nảy, ngồi xếp bằng trên không khí ngoài thôn phệ khói độc, chờ tới lúc Lục Nguyên xuất hiện. Gã phải nuôi dưỡng tích súc tọa cơ hội tất sát Lục Nguyên, cứ thế hơi thở kiếm đạo trên người Kiếm Chi Tử càng lúc càng đậm, càng lúc càng đáng sợ, hơi thở kiếm đạo vượt qua Kiếm Diệt lão tổ rất nhiều, không phải một cấp bậc.

Người đứng đầu kiếm đạo, Kiếm Chi Tử bây giờ uy phong bát diện, quân lâm Kiếm Môn.

Tình hình bây giờ là Kiếm Chi Tử chiếm ưu thế.

Lục Nguyên tránh trong thôn phệ khói độc tuyệt đối yếu thế.

Tạm thời Lục Nguyên còn chưa thua nhưng chắc chắn hai mươi canh giờ sau sẽ thua, hắn sẽ bị đánh bại.

Đây là cục diện không thể thay đổi.

Hiện nay Lục Nguyên ở trong thôn phệ khói độc, đang chờ đợi. Lục Nguyên biết ước định hai mươi canh giờ, trong lòng cho rằng kiếm đạo môn đi ra sẽ không ít hơn hai mươi canh giờ, nếu vượt qua cực hạn này chắc mình phải trợn tròn mắt. Thôi, chắc sẽ không ra chuyện ngoài ý muốn thế đâu.

Bây giờ ở trong thôn phệ khói độc mình nên làm gì đây?

Lục Nguyên đang suy nghĩ thì bỗng đáp xuống vài con cửu vĩ miêu yêu cao mấy ngàn trượng.

A, cửu vĩ miêu yêu, mình từng bắt nó. Khi mình bắt cửu vĩ miêu yêu thì mới tới hỗn động cảnh, chỉ tiến thôn phệ khói độc một lần, nếu xuất hiện khi đó xuất hiện cửu vĩ miêu yêu to như núi nhỏ thế này thì mình thua chắc rồi. Nhưng bây giờ thì sao? Con này tính cái gì.

Dù sao Lục Nguyên rảnh rỗi chờ kiếm đạo môn, giết cửu vĩ miêu yêu lấy miêu yêu châu vậy.

Những con cửu vĩ miêu yêu vốn định ăn kẻ xâm nhập, đã lâu không ăn nhân loại giờ khó được có kẻ đưa lên tận miệng. Nhưng nghênh đón chúng nó là kiếm quang lẫm liệt, một luồng kiếm quang giết chết đám miêu yêu muốn ăn Lục Nguyên, hắn thu nhặt miêu yêu châu.

Ở trong thôn phệ khói độc hắn thu gom miêu yêu châu, từng cái một rơi vào tay.

Những miêu yêu châu so với lúc hắn ở hỗn động cảnh thu lấy thì to hơn rấdt nhiều, một cái cỡ cái thớt.

Tổng cộng thu thập đến một trăm mười miêu yêu châu, Lục Nguyên mới bắt đầu ngưng luyện thân thể mình. Miêu yêu châu chỉ có một tác dụng đó là ngưng luyện ra thân thể, khiến lực phòng ngự cơ thể càng cường đại, đến mức độ vô thượng cương nhu thân. Đã lâu rồi Lục Nguyên không ngưng luyện miêu yêu châu, giờ thì bắt đầu.

Miêu yêu châu to cỡ tấm thớt bị hắn ném vào miệng. Miệng bình thường theo lý thì không nhét vào hết miêu yêu châu cỡ tấm thớt, nhưng hiện nay Lục Nguyên tinh thông không gian thiết tắc, thông qua không gian biến đổi ăn những miêu yêu châu như ăn miếng thịt bằm vậy.

Qua một lúc toàn thân Lục Nguyên tỏa ánh sáng sắt thép, thần thể tỏa ánh sáng rực rỡ bốn phương.

Lục Nguyên cảm giác rõ rệt thần thể cường hơn trước nhiều, mạnh đến cực hạn cảnh giới này.

Nhưng Lục Nguyên săn giết một trận, trong thôn phệ khói độc cửu vĩ miêu yêu bị giết gần hết. Thôi, tiếp theo tùy tiện đi dạo một vòng vậy. Khi Lục Nguyên tùy ý đi dạo thì cảm giác có thứ gì đang triệu hoán mình, cảm giác rất là quen thuộc.

Trong thôn phệ khói độc mà có thứ gì triệu hoán mình? Còn là chỗ sâu nhất nữa.

Lục Nguyên nổi lên hứng thú, bay tới chỗ sâu nhất thôn phệ khói độc.

Càng đi vào trong thì độc khí càng đậm, tới chỗ sâu nhất Lục Nguyên thây một khúc xương.

Khúc xương như có dấu vết vô tận tang thương, vô số năm tháng. Lục Nguyên nhìn khúc xương, vô tướng thôn phệ quyết không tự chủ được vạn chuyển. Khúc xương là vật liên quan đến vô tướng thôn phệ quyết, thầm giật mình, tay chạm vào xương.

Đột nhiên một lực lượng cắn nuốt cường đại từ khúc xương truyền vào người Lục Nguyên. Pháp lực khắp người Lục Nguyên giống như hơi nước biến mất, nhưng vô tướng thôn phệ quyết vừa động liền có thể giam cầm khúc xương.

Lát sau vô số thần thức nhập vào người Lục Nguyên.

Lục Nguyên liền hiểu lai lịch của khúc xương là gì.

Khúc xương không đến từ kỷ nguyên này, nó đến từ kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên nào đó có một con bạch tuộc mười vạn tám ngàn cái vòi. Không sai, ngươi không có nhìn lầm, bạch tuộc bình thường chỉ có tám vòi nhưng con này có đến mười vạn tám ngàn cái vòi.

Phạm vi bạch tuộc bình thường chỉ có thể bao phủ một khu vực biển rất nhỏ.

Mà con bạch tuộc khổng lồ có mười vạn tám ngàn cái vòi thì hùng bá vô số tinh vực. Trong vô số tinh vực, vô tận cái vòi dài nhỏ xoay quanh, đó là thần vật cũng là nhất cá ma vật. Lúc đó năng lực lớn nhất của bạch tuộc này là hấp thu vòi của đồng loại, tăng cường mười vạn tám ngàn cái vòi của mình.

Không chút nghi ngờ, con bạch tuộc khổng lồ này ngày càng mạnh, càng lúc càng mạnh.

Nhưng khi thiên địađại kiếp nạn, kỷ nguyên hủy diệt đến thì nó chống không nổi, tự bạo.

Con bạch tuộc có mười vạn tám ngàn cái vòi chết đi, toàn thân một khúc xương quan trọng nhất trải qua nhiều biến chuyển cuối cùng rơi vào kiếm tu tinh thần. Mực nước của nó tự động biến thành khói độc mà ngay cả thế giới cảnh cũng không dám đụng vào, xương cốt thì giấu ở chỗ sâu nhất.

Vô tướng thôn phệ quyết thôn phệ long của Lục Nguyên và khúc xương bạch tuộc khổng lồ tương thích, cho nên mới triệu hoán Lục Nguyên.

Thật ra lúc Lục Nguyên ở hỗn động cảnh thì nó có kêu gọi hắn một lần, nhưng khi ấy hắn không chú ý đến. Lần này Lục Nguyên bị Kiếm Chi Tử buộc ở lại lâu trong thôn phệ khói độc, rảnh rỗi quá không việc gì làm chờ kiếm đạo môn xuất hiện, vừa lúc cảm ứng được triệu hoán.

Kiếm Chi Tử thật là người tốt.

Nếu không có Kiếm Chi Tử thì mình thật sự không nghĩ lại tiến vào thôn phệ khói độc, cũng không ngờ có thể ở trong này luyện thành thôn phệ long thôn thủy long, bây giờ là cơ hội. Trong lòng Lục Nguyên dâng lên vui sướng, khoanh chân ngồi, vạn vô tướng thôn phệ quyết hấp thu khúc xương.

Khúc xương cỡ mười trượng, Lục Nguyên chậm rãi hấp thu, khúc xương ngày càng nhỏ, càng nhỏ.

Cuối cùng khúc xương hoàn toàn biến mất, Lục Nguyên phát hiện thôn phệ long đã ngưng tụ thành, đỉnh đầu lóe qua một con rồng trong suốt, đây chính là thôn thủy long. Bảy con vô tướng thôn phệ long mình đã luyện thành kim, mộc, thủy, lôi, từ nay văn minh văn tự bốn hệ không có tác dụng gì với mình, còn có thể hấp thu ngược lại văn minh văn tự để tăng cường bản thân.

Lục Nguyên tất nhiên là biết tác dụng của thôn phệ long. Thái cổ văn minh văn tự một chi nhánh lớn là văn tự hồng hệ, hồng thuộc thủy, thôn thủy long có thể nuốt sạch nó, không chừa một mẩu, trừ điều đó ra còn nhiều văn minh văn tự thuộc thủy, thật là cuộc đời may mắn.

Khi Lục Nguyên luyện thành thôn thủy long không lâu thì cảm giác kiếm đạo hồ lô biến đổi. Hắn rót thần thức vào trong, phát hiện miệng kiếm đạo hồ lô có xu hướng dâng lên, kiếm đạo hồ lô rất có thể phun ra kiếm đạo môn.

Tốt quá!

Trước thử một phát rồi tính tiếp, nếu không thử ra trận gặp vấn đề gì thì chết.

Lục Nguyên thúc đẩy thần thức, bùm một tiếng, trong kiếm chi không gian xuất hiện một cánh cửa vô cùng to lớn, không thể tả nó cao to thế nào, nguy nga cỡ nào. Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn cánh cửa, dường như trên cửa có vô tận ánh sáng iếm. Lục Nguyên lờ mờ thấy kiếm quang to lớn từ trong cửa chợt lóe. Cánh cửa đóng chặt nhưng cho cảm giác trấn áp vạn vật.

Tang thương, cổ lão, uy nghiêm, đáng sợ, đoan trọng, vô tận kiếm quang chớp động, dường như tụ tập kiếm đạo vô thượng ảo diệu, vô tận thần thông, kiếm đạo cực độ, kiếm đạo đỉnh cao, đây chính là kiếm đạo môn.

Dường như trời đất rung động.

Đúng vậy, trong thiên địa lại ra một cánh cửa, cánh cửa mới xuất hiện đối với thiên địa là việc rất to lớn.

Lục Nguyên phát hiện, nếu không phải mình và kiếm đạo môn có liên hệ máu thịt thì e rằng sẽ bị kiếm đạo môn trấn áp rồi. Đây chính là kiếm đạo môn hộ, ngay cả mình cũng cảm thây áp lực to lớn. Lục Nguyên tin tưởng, có kiếm đạo môn này thì chỉ cần là người dùng kiếm, mặc kệ là kiếm chiêu gì đều triệt để bị chấn nhiếp. Bởi vì cánh cửa này bản thân là tất cả kiếm đạo quy tắc chung.

Bây giờ là lúc đi ra ngoài.

Hiện tại đã có tự tin chiến thắng Kiếm Chi Tử, dù đối thủ là ai, chỉ cần kẻ đó dùng kiếm là mình có thể vượt một tiểu cảnh giới mà thắng.

Lúc này bên ngoài, thiên địa chấn động!

Không sai, thiên địa chấn động, toàn thiên địa đều đang chấn động. Đối với tình huống thiên địa chấn động, Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử không xa lạ. Mỗi khi xuất hiện văn minh cảnh mới thì thiên địa sẽ có chân động, không lẽ bây giờ xuất hiện văn minh cảnh mới?

không biết là ai trùng kích đến văn minh cảnh! Bốn vị đế tử vô cùng hâm một, mặc dù họ có quyền thế to lớn nhưng biết rằng khi trở thành văn minh cảnh có ích lợi rất lớn hơn địa vị hiện giờ. Bản thân văn minh cảnh chính là có vô tận quyền thế, vô tận lực lượng.

Kiếm Chi Tử cũng ngẩng đầu lên, gã có nghe nói qua văn minh cảnh sinh ra thì trời đất sẽ rung động, nhưng gã bản năng cảm thấy không phải là văn minh cảnh sinh ra.

Pháp Thánh Đế Tử có chút bất đắc dĩ nói:

- Bây giờ là mười chín canh giờ, chỉ thiếu một canh giờ nữa nếu Lục Nguyên không ra ngoài thì sẽ trực tiếp chịu thua.

Dù gã muốn thiên vị giúp Lục Nguyên nhưng lần này không thể, mấy đế tử đều đang trợn mắt nhìn đâu.

Mắt Kiếm Chi Tử chợt lóe tia sắc bén, chỉ thiếu một canh giờ.

Lục Nguyên, đi ra chịu chết cho ta, Kiếm Môn về ta, Kiếm Môn về ta, ngươi chỉ là kẻ thất bại.

Chính lúc này, Kiếm Chi Tử thấy một bóng người áo xanh bảy ra khỏi thôn phệ khói độc.

Lục Nguyên đi ra.

Kiếm Chi Tử cầm Thái A tiên kiếm, nói:

- Lục Nguyên, ngươi rốt cuộc đi ra chịu chết, ta chờ ngươi đã lâu, bây giờ sẽ hoàn toàn tiêu diệt ngươi!

Kiếm Chi Tử khí thế như hồng, rốt cuộc để mình sướng tay rồi, thời khắc tiêu diệt Lục Nguyên đã tới, lúc trước chờ mười chín canh giờ không uổng phí.

- Lục Nguyên, rốt cuộc ngươi đi ra chịu chết, hôm nay hãy để ta hoàn toàn giải quyết ngươi!

Kiếm Chi Tử lạnh lùng quát:

- Bình thường ngươi lấy thế giới cảnh tứ tầng thắng được thế giới cảnh ngũ tầng, nhưng đáng tiếc ta không phải thế giới cảnh ngũ tầng bình thường mà là lấy thế giới cảnh ngũ tầng thắng thế giới cảnh lục tầng. Cho nên ngươi chỉ có nước thua, con đường khiêu chiến vượt tiểu cảnh giới của ngươi đến đây chấm dứt.

Kiếm Chi Tử nói xong Thái A tiên kiếm bỗng phát ra.

Không đúng, không phải bỗng phát ra.

Nên là chuẩn bị đã lâu phát ra.

Một kiếm của Kiếm Chi Tử có tên gọi.

Tên một kiếm này là tuyệt vân khí, phụ thanh vân.

Trong 'Nam Hoa Kinh' có một câu thế này: có điểu yên tên gọi là bằng, lưng như núi cao, cánh như mây trên trời áp xuống, đoàn phù diêu dương giác mà thượng giả cửu vạn lý, tuyệt vân khí, phụ thanh thiên, tiếp đó đồ nam, thả thích nam minh dã.

Một kiếm của Kiếm Chi Tử mới xuất phát có thế phi thường, như núi cao ở trên kiếm. Kiếm động như mây trên trời áp xuống, chín vạn lý biến thành một kiếm. Quả niên không uổng cái tên tuyệt vân khí, phụ thanh vân. Một kiếm này là thể hiện cao nhất của Kiếm Chi Tử, so với kiếm pháp cấp diệt thế trước đó càng đáng sợ, so với Tam Cực Quy Nhất Thức đáng sợ hơn.

Một kiếm này là mây áp xuống chín vạn dặm thiên địa hóa thành một kiếm.

Một kiếm này đáng sợ như vậy, không phải kiếm vội vàng có thể phát ra.

Kiếm Chi Tử ở đây đợi mười chín canh giờ, lúc chờ đợi luôn tích súc thế kiếm này.

Bây giờ thì thế đã thành, một kiếm vượt mức bình thường của Kiếm Chi Tử.

Đương nhiên nếu là bình thường thì Kiếm Chi Tử có tích súc thế bao lâu cũng không phát huy ra một kiếm vượt mức như vậy.

Nhưng lần này bị cường địch Lục Nguyên kích thích, súc thế thành công.

Hơn nữa một kiếm có chút đặc biệt. Tuyệt vân khí! Thấy huyền ảo bên trong không? Tuyệt! Vân!

Vốn kiếm này có tên là phụ thanh vân, Kiếm Chi Tử thì thích ba chữ phụ thanh thiên. Gã cho rằng ba chữ phụ thanh thiên giống như bản thân, ngạo thị thanh thiên. Gã là Kiếm Chi Tử, có tư cách ngạo thị thanh thiên,. Nhưng sau khi ước chiến cùng Lục Nguyên, quan sát hắn trưởng thành rồi, Kiếm Chi Tử cải tọa một kiếm tuyệt nhất của mình tuyệt thanh vân biến thành tuyệt vân khí, phụ thanh vân hiện nay.

Một kiếm mạnh nhất biến càng thêm cường.

Nguyên nhân biến cường vì muốn chiến thắng Lục Nguyên.

Bây giờ Kiếm Chi Tử phát ra một kiếm mạnh nhất.

Một kiếm, tuyệt vân khí! Phụ thanh thiên!

Đó là một kiếm hoàn mỹ! Không thể địch lại! Kiếm quang lao hướng Lục Nguyên.

Nhìn thấy kiếm này, mắt Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử sáng ngời. Họ phát hiện chưa chắc bản thân đánh ra một kiếm này được, thật là quá diệu quá tuyệt, hoàn toàn là phát huy siêu bình thường của Kiếm Chi Tử. Một kiếm như thế đâm qua thì tất nhiên Lục Nguyên khó thể ngăn cản.

Pháp Thánh Đế Tử cũng nhướng mày, một kiếm thật mạnh, hơn nữa Kiếm Chi Tử súc thế đã lâu, Lục Nguyên vừa ra khỏi thôn phệ khói độc, trong lúc vội vã muốn chặn một kiếm thì sẽ chịu chút thiệt thòi. Vốn hắn đấu với Kiếm Chi Tử đã ở thế yếu, nếu giờ bị thương thì sau đó không thể đánh được nữa.

Một kiếm này chắc chắn Lục Nguyên sẽ chịu thiệt!

Đó là cách nhìn của mọi người.

Mà một trận chiến này, khả năng Lục Nguyên thắng chưa đến một phần trong một phần, khả năng thua là chín phần chín.

Dù tính từ mặt nào thì Lục Nguyên đều không có cơ hội thắng.

Kiếm Chi Tử tràn đầy tự tin, một kiếm tới trước ngực Lục Nguyên, chỉ cách hai thước.

Nhưng trong chớp mắt, một luồng sáng rực rỡ xuất hiện trước mặt Lục Nguyên. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Đây là cái gì?

Quang! Vô cùng uy nghiêm quang!

Kiếm Chi Tử phát hiện mình vô cùng vững vàng, phát huy vượt mức mạnh nhất một kiếm tuyệt vân khí, phụ thanh vân bị ánh sáng chiếu vào có cảm giác băng tuyết bị mặt trời hòa tan, đây là sao? Kiếm Chi Tử nhìn thấy một hình ảnh khiến gã kinh ngạc, không đúng, không chỉ là Kiếm Chi Tử.

Người có mặt dù là bên Thái Sử Không, chỉ cần có mặt thì tất cả đều trông thấy trước mặt Lục Nguyên hiện ra ánh sáng kinh người cỡ nào.

Cái này! Làm sao có thể!

Có nhầm hay không vậy!

Tại sao xảy ra chuyện này được chứ?

Xuất hiện ở trước mặt Lục Nguyên là một cánh cửa.

Vô tận ánh sáng phát ra từ cánh cửa, cửa to lớn vô cùng không thể đo. Cao lớn, nguy nga, tang thương, cổ lão, uy nghiêm, đáng sợ, đoan trọng, trên cánh cửa như tụ tập kiếm đạo vô thượng ảo diệu, vô tận thần thông, kiếm đạo cực độ, kiếm đạo đỉnh cao.

Đây là cái gì!

Trong cõi trời đất thần diệu nhất chính là môn! Tất cả cái khác đều xếp mặt sau, giờ xuất hiện cánh cửa, đây rốt cuộc là loại cửa gì? Nhưng mặc kệ nó là cửa gì, chỉ cần hiện ra cửa thì đều là việc vô cùng đáng sợ. Lục Nguyên lấy ra cửa, hắn lấy cửa đó từ đâu ra?

kiếm quang trên thân kiếm Kiếm Chi Tử lại tăng, gã cách Lục Nguyên chỉ có một thước, chỉ cần qua khoảng cách này là có thể trọng thương hắn.

Gã quát dài:

- Ta mặc kệ ngươi có cửa gì, khoảng cách một thước cuối cùng, xuyên qua ch ota!

Gã phát huy tất cả bản lĩnh, nhưng một thước cuối cùng mọi thứ thành hư không. Tuyệt vân khí, phụ thanh thiên! Kiếm chiêu cường như vậy đối mặt cánh cửa không có chút tác dụng, như con kiến dễ dàng bị trấn áp.

- Vô vụng, cửa này của ta chính là kiếm đạo môn.

Kiếm! Đạo! Môn!

Làm sao có thể!

Kiếm đạo ở kỷ nguyên này không sinh ra cửa, bình thường mỗi lưu phái đều có một cửa nhưng riêng kiếm đạo là không, đây là việc khiến kiếm tu buồn bực, nhưng bây giờ Lục Nguyên lấy ra lại là kiếm đạo môn, nếu đây là thật thì...Kiếm Diệt lão tổ biểu tình rất kích động, lão có trực giác Lục Nguyên không nói dối, dường như lão có chút liên hệ với cánh cửa này, cảm nhận kiếm đạo chí cao vô thượng từ cánh cửa. Đám Kiếm Vân trung tổ, Gia Cát Trí Thương, Thái Sử Không đều vừa mừng vừa sợ. Bên Kiếm Hư trung tổ thì biến sắc mặt.

Kiếm đạo môn, nếu là thật thì đây chính là cánh cửa kiếm đạo chí cao.

Cái này tạo thành lực ảnh hưởng người trong kiếm đạo khiến người sợ hãi.

Đương nhiên việc này tạo thành chấn động không chỉ là người trong kiếm đạo.

Bốn đế tử bàng quan ai nấy đều rất rung động. Đệ tửth, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử đều biến sắc mặt. Trong thiên địa mỗi khi ra một cánh cửa đều rất khủng bố, là việc lớn trong thiên địa. Lúc trước chưa từng nghe nói đến kiếm đạo môn mà bây giờ nó xuất hiện rõ ràng như vậy. Mọi người đều nghĩ các loại lá bài trong tay Lục Nguyên nhưng không bao giờ ngờ hắn phẩy tay lại ra kiếm đạo môn, điều này ngoài sức tưởng tượng của bất cứ ai. Lục Nguyên lấy nó từ đâu ra vậy chứ?

Đương nhiên Pháp Thánh Đế Tử suy nghĩ sâu xa hơn một tầng, mới rồi cảm giác thiên địa chấn một cái, còn tưởng là văn minh cảnh sinh ra, nhưng có phải chẳng là mới rồi Lục Nguyên sáng tạo ra cánh cửa này? Không, không có khả năng, mỗi một cánh cửa đều là cấp bậc thiên địa thần vật, cấp thiên tôn còn không sáng tạo ra được. Lục Nguyên, có nghịch thiên cỡ nào thì sao có thể sáng tạo ra cấp bậc thiên địa thần vật được chứ? Đây là việc hoàn toàn không thể nào.

Lúc này cuộc quyết đấu giữa Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên vẫn đang tiếp tục.

Tuyệt vân khí, phụ thanh vân mạnh nhất của Kiếm Chi Tử bị cản lại, nhưng gã không từ bỏ.

- Ngươi nói đây là kiếm đạo môn, ta không tin!

Gã lần thứ hai đánh ra vô số kiếm kỹ tuyệt chiêu. Gã thật sự không tin của Lục Nguyên là kiếm đạo môn, trong thiên địa khí vận kiếm tu mạnh nhất là chính mình chứ không phải lục nguyên, nếu có kiếm đạo môn thì nhất định rơi xuống tay mình mới đúng, sao mà vào tay Lục Nguyên được.

Nhưng Kiếm Chi Tử có đánh ra tuyệt học kiếm chiêu gì đều bị kiếm đạo môn dễ dàng chặn.

Kiếm đạo môn chính là kiếm đạo thánh, kiếm đạo thần, kiếm đạo vương, kiếm đạo hoàng. Trong kiếm đạo thiên địa thì sinh và tử, tồn cùng vong, vinh cùng suy, tất cả mọi thứ đều do cánh cửa này chi phối. Dù là kiếm chiêu gì cũng không phả năng địch lại kiếm đạo môn được.

Kiếm Chi Tử rốt cuộc tuyệt vọng, gã phát hiện dựa vào kiếm chiêu không khả năng thắng được Lục Nguyên, đó đúng là kiếm đạo môn.

Kiếm Chi Tử liên tục thử khiến người bên cạnh đều thấy ra uy lực cánh cửa của Lục Nguyên.

Quả nhiên, đây chính là kiếm đạo môn, hàng thật mười phần mười.

Lục Nguyên nhìn Kiếm Chi Tử, nói:

- Kiếm Chi Tử, ngươi nói chiến tích vượt tiểu cảnh giới thắng người của ta sẽ kết thúc tại đây, thật đáng tiếc, chiến tích vượt tiểu cảnh giới thắng người của ta sẽ không chấm dứt.

Cái gọi là vượt tiểu cảnh giới cơ bản nhờ vào kiếm thuật, bây giờ kiếm thuật của Kiếm Chi Tử đã bị kiếm đạo môn trấn áp chặt chẽ, cho nên Lục Nguyên mới vẫn có thể vượt một tiểu cảnh giới thắng người.

Tình hình đến đây thì đảo ngược bất ngờ, không một ai tưởng tượng tuyệt chiêu Lục Nguyên chiếm ưu thế tuyệt đối.

Kiếm Chi Tử bỗng cười lạnh nói:

- Lục Nguyên, ngươi sẽ không cho rằng nhờ thế mà dễ dàng thắng ta chứ? Ta chính là Kiếm Chi Tử, không chỉ có những thủ đoạn này thôi. Bây giờ để ngươi nhìn xem thủ đoạn kách của ta, ngày hôm nay chắc chắn là ta thắng!

Trong giọng nói của Kiếm Chi Tử ẩn chứa vô cùng tự tin, gã cũng có nắm lá bài tẩy, nếu không thì đã chẳng gọi là Kiếm Chi Tử.

Lục Nguyên quát dài:

- Kiếm Chi Tử, ngươi có lá bài gì cứ lấy ra đi, để ta xem ngươi mạnh đến cỡ nào! Nhưng mặc kệ ngươi mạnh tới đâu thì chắc chắn là ta chiến thắng!

Kiếm Chi Tử giơ tay lên, ngón tay bay ra rất nhiều cực kỳ nhiều văn tự.

Đây là!

Kiếm đạo văn tự!

Không sai, bây giờ Kiếm Chi Tử lật lá bài chính là kiếm đạo văn tự.

Kiếm đạo văn tự bị Kiếm Chi Tử khắc chế nhưng bản thân do văn tự môn thống lĩnh, nên không tính hoàn toàn bị khắc, dù sao địa vị của văn tự môn chỉ kém hơn vĩnh hằng môn, vượt trên kiếm đạo môn mới sinh của Lục Nguyên, chỉ có kiếm chiêu mới bị kiếm đạo môn hoàn toàn khắc chế.

Kiếm Chi Tử muốn dùng lá bài của mình đánh bại Lục Nguyên. Gã giơ tay đánh ra kiếm đạo văn tự, không ngờ có rất nhiều, nhiều đến khiến người trầm trồ.

Đến đây thì tất cả người đứng xem tập trung tinh thần, cả cuộc chiến quá hấp dẫn!

Cho dù Lục Nguyên lấy ra kiếm đạo môn khiến tất cả kiếm thuật ở trước mặt Lục Nguyên đều mất đi ý nghĩa, nhưng Kiếm Chi Tử là kẻ kiêu ngạo sao mà cam lòng thất bại, gã phải thắng hắn, gã còn có lá bài khác. Chớp mắt lấy ra nhiều kiếm đạo văn tự đánh hướng Lục Nguyên.

Gã phẩy tay đánh kiếm đạo văn tự chẳng ngờ đến hai mươi cái!

Không sai!

Là hai mươi cái!

Thái thượng trưởng lão bình thường có nhị cấp kiếm đạo văn tự thế này chỉ chừng hai, ba cái thôi, thậm chí chỉ có một.

Nhưng Kiếm Chi Tử không giống bình thường, đánh ra là hai mươi cái kiếm đạo văn tự, hơn nữa đáng sợ nhất là hai mươi kiếm đạo văn tự của Kiếm Chi Tử liền thành hệ thống, hiển nhiên đến từ một văn tự. Nếu nhị cấp văn tự liền thành một hệ thống sẽ có uy lực lớn hơn cái khác. Hai mươi văn tự này thì ra là phân liệt từ văn tự ban đầu chữ phong.

Khi đó chữ phong tổng cộng phân liệt ra ba mươi hai văn tự.

Trong đó chín cái rơi vào tay Lục Nguyên, một rơi vào tay Kiếm Linh, một rơi vào tay Kiếm Tiềm, một rơi vào tay Kiếm Hùng. Lục Nguyên không thể tưởng tượng còn lại hai mươi văn tự toàn bộ bị Kiếm Chi Tử thu gom lại, năng lực của gã đúng là vô cùng cường đại.

Thật ra còn có một cái ở trong tay Kiếm Tuyệt, nhưng Kiếm Tuyệt sớm bị Kiếm Chi Tử giết chết nên văn tự cũng rơi vào tay gã.

Kiếm Chi Tử đánh ra hai mươi nhị đại văn tự, bao ngời kinh sợ.

Trong hai mươi cái kiếm đạo văn tự chớp lóe nhiều nhất tất nhiên là chữ ngộ, đấy là văn tự cực kỳ quý giá. Còn có chữ tiêm, là văn tự có lực sát thương lớn nhất trong ba mươi hai cái văn tự, đại biểu phong chi tiêm cộng lại mười chín văn tự, lấy chữ tiêm làm trung tâm dường như hợp thành chữ phong giết hướng Lục Nguyên.

Không sai, tụ tập hai mươi cái nhị đại văn tự đã có chút mùi vị chữ phong.

Tuy chỉ có vài phần nhưng mũi nhọn có thể phá sắc bén trong thiên hạ mạnh đánh vào Lục Nguyên.

Kiếm Chi Tử không uổng là Kiếm Chi Tử, vừa ra tay đã không tầm thường như vậy.

Dù là Lục Nguyên cũng rất khó đối phó hai mươi cái văn tự công kích đi, lực lượng hai mươi văn tự có thể dễ dàng đâm vào người Lục Nguyên.

Chính lúc hai mươi văn tự sắp đụng vào người Lục Nguyên thì trên đỉnh đầu hắn lóe ánh sáng vàng. Hai mươi văn tự muốn chống cự thôn kim long nuốt vào, con rồng giận dữ hút một hơi nuốt trọn hai mươi văn tự.

Lục Nguyên chưa từng sung sướng như vậy, một hơi có được hai mươi văn tự.

Vốn mình vất vả góp nhặt nửa ngày chỉ được chín văn tự mà thôi, đó là: yêu, ma, tuệ, si, đốn, tiến, tú, ngục, tham.

Bây giờ một lúc thu được đến hai mươi văn tự.

Lục Nguyên cẩn thận kiểm tra hai mươi cái văn tự, trong số này hắn cần nhất là chữ ngộ, có thể tổ hợp với chữ đốn. Hung ác nhất là chữ tiêm, nó ẩn thành sắc bén, có thể tăng cường năng lực công kích phá giáp, khó có pháp bảo nào chống lại được nó. Phải rồi, Lục Nguyên còn phát hiện một văn tự khác, là chữ chủ, đây là chủ thể, chính là trung tâm nhất chữ phong, cũng là từ khi Kiếm Chi Tử ra đời tới nay văn tự đi theo gã. Đồn rằng Kiếm Chi Tử không giống người thường, mới sinh ra đời liền mang theo chữ chủ. Giờ chữ chủ bị Lục Nguyên hút đi, hắn ngưng luyện thì phát hiện chữ chủ có vô cùng tác dụng.

Sướng!

Thật là sướng chết được, lúc trước có cướp văn tự thế nào cũng chỉ được một cái một lần, ai mà như bây giờ một hơi cướp được hai mươi văn tự, trong đời lần đầu tiên sướng đến thế.

Nhưng Lục Nguyên lập tức giận dữ, phát hiện trong đó còn có chữ tuyệt, tức là nói Kiếm Tuyệt rất có thể chết trong tay Kiếm Chi Tử. Hắn và Kiếm Tuyệt không tính là bạn bè nhưng coi như quen biết, Kiếm Chi Tử thật là khủng bố, thù không thể để lại. Lục Nguyên tăng thêm sát tâm với Kiếm Chi Tử.

Đọc truyện chữ Full