Hai kiếm, kết thúc chiến đấu!
Cái này! Cái này! Cái này!
Tà Phiên Thiên bụm cổ họng, nói:
- Ngươi, sao ngươi có kiếm pháp như vậy được? Không đúng, một tên nhà quê nước ngoài bình thường sao có thể biết kiếm pháp cường như vậy? Cho dù là hai kiếm phái Hiện Kiếm tông, Ẩn Kiếm tông, trong trung ương thiên triều cũng không có kiếm pháp cường giống vậy mới đúng.
Gã bị một kiếm của Lục Nguyên làm kinh sợ vô cùng.
- Sao có thể? Kiếm thuật của ngươi sao có thể ở trên ta được? Ta đến từ tà kiếm văn minh vĩđại, kiếm pháp của ta là kỷ nguyên trước lưu truyền lại, còn là kiếm pháp cấp thần linh!
Gã thật sự không dám tin vào mắt mình, người cao quý như gã, kiếm pháp cao quý đến vậy mà là bị một tên nhà quê nước ngoài đánh bại. Gã có thể khẳng định, kiếm pháp của tên nhà quê này đúng là ở trên mình.
Lục Nguyên nhẹ bắn kiếm, thổi một hơi.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Mới rồi Tà Phiên Thiên đấu với bất cứ ai trong Nam Cương tối đa chỉ là ba chiêu. Bây giờ Lục Nguyên chiến với Tà Phiên Thiên chỉ dùng hai kiếm. Mọi người đều tranh về kiếm thuật, kiếm thuật của Lục Nguyên đã tuyệt diệu đến thế sao?
Lúc này Tà Phiên Thiên quát to rằng:
- Ngươi đừng tưởng kiếm thuật thắng ta thì rất ghê gớm! Một kiếm kia ngươi đâm trúng cổ họng ta có lẽ sẽ đánh nát sức sống của ngươi khác được, nhưng không thểđánh nát sự sống của người cao quý xuất thân từ tà kiếm văn minh như ta! Tà kiếm văn minh chúng ta có bí pháp, kiếm thuật của ngươi đúng là rất mạnh nhưng vậy thì sao chứ? Trên đời này không chỉ có kiếm thuật mà còn có pháp lực. Vốn cho rằng các ngươi là một đám con kiến nên mới định chỉ dùng pháp lực hỗn động cảnh tứ tầng chơi với các ngươi. Giờ cho các ngươi biết pháp lực chân chính của ta đây. Pháp lực của bổn đại gia là thế giới cảnh tam tầng, cũng tức là thần linh cảnh tam tầng mà các ngươi hay nói, là thần trong thần. Kiếm thuật của ngươi có cao diệu hơn nữa thì sao nào? Chỉ có nước bị pháp lực khổng lồ của ta nghiền nát. Chết cho ta!!!
Tà Phiên Thiên bắt đầu điên cuồng vận chuyển pháp lực toàn thân, khí thếđáng sợ không ngừng tăng lên đến trình độ càng đáng sợ.
Khí thế cường đại khiến nhiều người Nam Cương cảm giác bịđè ép phát điên.
Đây là thần linh thật sự!
Hơn nữa là cường giả trong thần linh!
Tà Phiên Thiên phát hiện kiếm thuật đấu không lại Lục Nguyên thì định dùng pháp lực đè chết hắn. Gã chính là người vô sỉ như vậy đấy, cực kỳ xấu xa. Nhưng vô sỉ thì sao chứ, chỉ cần gã thắng là được.
Tên nhà quên nước ngoài chết tiệt, thấy pháp lực cấp thần linh khổng lồ thế này của mình chắc bị hù sợ rồi?
Nam Cương, Đại Dung thành.
*Ầm!*
Sấm sét chớp lóe, mây đen dày đặc.
Gần như tất cảđều run lên. Thần linh, đó là trong truyền thuyết của Nam Cương, bây giờ Tà Phiên Thiên hoàn toàn bộc lộ thực lực lại là thần linh trong thần linh, thần linh tam tầng. Ở ngoại vực cấp thần linh tức là xưng hô cấp thế giới của trung ương thiên triều, đây là thực lực khiến người chấn động.
Pháp lực của Tà Phiên Thiên không ngừng dâng lên, dường như muốn đem pháp lực chấn động không gian xung quanh.
- Tiểu tử nước ngoài, bây giờđể ngươi biết cái gì gọi là đáng sợ!
Gã đâm ra một kiếm, một kiếm chỉ dựa vào pháp lực muốn đánh bạo Lục Nguyên. Không chơi kỹ thuật nữa, gia chơi là pháp lực.
Tà Quỷ Kiếm đâm nhanh cuốn theo bão tố to lớn vô cùng khủng khiếp, như muốn đem tất cả sinh linh chắn đường nhát kiếm này nghiền nát hết. Một kiếm tràn ngập hơi thở diệt tuyệt, không chút nghi ngờ, nhát kiếm này sẽ đập nát Lục Nguyên.
Một ngón tay!
Không sai!
Chính là một ngón tay.
Đó là một ngón tay thuôn dài trắng muốt.
Là ngón trỏ trong năm ngón tay.
Chính là một ngón tay này ở giữa không trung, dường như không có chút uy lực, không mang chút khói lửa, bình thường vô cùng.
Nhưng chính là ngón tay này chặn lại một kiếm diệt tuyệt đáng sợ của Tà Phiên Thiên, giống như nhát kiếm đó chẳng có gì đáng gờm cả. Nhưng rõ ràng một kiếm của Tà Phiên Thiên thật sự cường đại đến cực điểm, vô tận khủng bố, tràn ngập hơi thở hủy diệt.
Điều này sao có thể chứ!
Người vươn ra một ngón tay này chính là Lục Nguyên.
Lục Nguyên dễ dàng vươn một ngón tay chặn công kích của Tà Quỷ Kiếm, rồi mới nhìn Tà Phiên Thiên, nói:
- Thế giới cảnh tam tầng, pháp lực mạnh lắm sao?
Lục Nguyên nhẹ búng tay, keng một tiếng, chỉ kình mạnh mẽ bắn tới trái tim Tà Phiên Thiên. Ầm vang một tiếng, tim Tà Phiên Thiên nổ tung.
Nhưng tà kiếm văn minh có bí pháp trọng sinh, Tà Phiên Thiên lập tức vạn bí pháp. Không đợi gã kịp phản ứng thì trái tim mới ngưng tụ lại bị tạc nổ, có pháp lực càng thêm hủy diệt ùa vào các góc thân thể gã, ầm vang, chỉ giây lát đã hoàn toàn giết chết gã.
Làm sao có thể! Vùng quê như Nam Cương sao mà ra nhân vật cường đại như thếđược? Thật sự có người ba chiêu giết chết mình, mình là người tà kiếm văn minh cao quý mà. Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi đứt hơi của Tà Phiên Thiên.
Lục Nguyên nhẹ búng tay, nói:
- Mới đầu nói không để ngươi sống qua ba kiếm, bây giờ là hai kiếm một chỉ, vừa lúc ba chiêu, coi như trong phạm vi quy định. Vốn còn muốn giữ ngươi lại lâu chút nhưng tiếc rằng qua một chiêu nữa là vượt qua ba chiêu, không thể giết ngươi nên chỉđành diệt ngươi vậy.
Lục Nguyên búng đầu ngón tay như búng một con côn trùng chẳng đáng để mắt tới. Không phải Lục Nguyên làm bộ làm tịch gì, thật tình đánh chết Tà Phiên Thiên thật sự là chuyện vô cùng đơn giản, không khó hơn giẫm chết một con kiến bao nhiêu.
Điều này khiến người bên cạnh kinh ngạc, Tà Phiên Thiên, một người đã đánh Nam Cương đại loạn vậy mà dễ dàng chết dưới tay Lục Nguyên. Ba mươi năm trước Lục Nguyên chẳng qua là đại đạo cảnh tam tầng thôi, người mới tiến vào trung ương thiên triều. Mặc dù vào trung ương thiên triều thì sẽ tiến bộ rất nhanh nhưng không mau đến mức như vậy.
Quá kinh người rồi!
Qua đi kinh ngạc, mọi người đều nghĩ tới vấn đề là Tà Phiên Thiên chết rồi, vậy bây giờ vấn đề khiến các môn phái dùng kiếm thần phục có phải đã giải quyết? Mọi người rất là băn khoăn việc này, đưa mắt nhìn Lục Nguyên.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Không tính giải quyết. Sau lưng Tà Phiên Thiên có thế lực cực kỳ cường đại, cho nên chuyện sau này còn phải chờ xem.
Tà kiếm văn minh vô cùng cường đại, Lục Nguyên không dám bảo đảm.
- Tà Phiên Thiên chỉ là một tiểu nhân vật của thế lực này mà thôi.
Nghe Lục Nguyên nói vậy, mấy môn phái ủ rũ gục đầu, nhưng nói đi phải nói lại, hắn không có nghĩa vụ giúp họ giải quyết vấn đề, dù sao họ không có dính dáng gì đến Lục Nguyên cả.
Các đội ngũ rời khỏi Đại Dung thành quay về chỗ mình cư ngụ, họ đã không còn sức phản kháng, dù sao khủng bố như Tà Phiên Thiên mà là ở trong đại thế lực kia coi như một tiểu nhân vật mà thôi.
Đại Dung thành trở về bình tĩnh. Lục Nguyên biết đó thật sự chỉ là một tiểu nhân vật.
Tà kiếm văn minh chân chính là sâu không lường được.
Phó chủ tà kiếm văn minh là phó chủ văn minh kỷ nguyên trước sống đến ngày hôm nay.
Bây giờ lên đường thôi.
Đi tà kiếm văn minh. Mà tà kiếm văn minh ở đâu nhỉ? Muốn tìm chỗ của tà kiếm văn minh không phải chuyện dễ, nhưng may là chỗ này có Tà Phiên Thiên. Lục Nguyên giơ tay lên, thứđồ của Tà Phiên Thiên hắn không vừa mắt, chỉ là một tiểu nhân vật thế giới cảnh tam tầng, nhưng chỗ của gã có bản đồ đi tà kiếm văn minh.
Hắn lục tìm, phát hiện chỗ của tà kiếm văn minh là gần di thất địa, không cách trung ương thiên triều quá xa. Ngeh nói di thất địa càng vào sâu trong thì cách trung ương thiên triều càng xa, càng nguy hiểm. Lục Nguyên không mấy xa lạ với di thất địa, dù sao mình đã thành công trùng kích thế giới cảnh ở di thất địa.
Đương nhiên trước khi đi tà kiếm văn minh phải tới di thất địa đã. Đến di thất địa cần phá toái hư không, trải qua không gian thác tầng. Trong không gian thác tầng có rất nhiều quái thú hung dữ, nhưng thực lực cỡ cấp thiên tôn bình thường, còn Lục Nguyên tuy là thế giới cảnh lục tầng nhưng cơ bản tương đương với cấp thiên tôn rồi, vậy nên coi như an toàn, chỉ cần hắn không gặp phải Niết. Niết là một loại quái vật trong không gian thác tầng, không có linh trí, có thể vây khốn nhân vật cấp thiên tôn ở trong không gian thác tầng. Loại không gian thác tầng này một khi bị giam cầm là sẽ lạc trong vô tận không gian bước nhảy, muốn quay về trung ương thiên triều không phải chuyện dễ.
May là chuyến này Lục Nguyên đi di thất địa không đụng phải Niết, một ít yêu thú dám trêu chọc đều bị Lục Nguyên dùng chỉ làm kiếm chém chết hết.
Một đường bay hướng tà kiếm văn minh, lần trước đi di thất địa từng bước nguy hiểm, giờ thực lực tăng vọt, chỉ cần không đụng tới không gian sụp đổ và một ít quái thú đặc biệt cường đại thì không thành vấn đề. Hắn càng tới gần tà kiếm văn minh thì yêu thú ngày càng ít, vì nếu xuất hiện là sẽ xúc phạm uy nghiêm của tà kiếm văn minh.
Một văn minh đều có một tiểu thiên thế giới.
Tà kiếm văn minh cũng có một tiểu thiên thế giới của nó.
Đây là một tiểu thiên thế giới vô cùng to lớn, bên dưới nó có chín ngàn chín trăm chín mươi chín Bá Hạ Quy. Những Bá Hạ Quy này là bị thi dịch pháp giam cầm tại đây, mỗi một con đều dài cỡ mấy vạn trượng, nếu tiểu thiên thế giới di chuyển thì chín ngàn chín trăm chín mươi chín Bá Hạ Quy vô cùng khổng lồ sẽ chở đi tà kiếm tiểu thiên thế giới.
Thế giới môn của tà kiếm văn minh cao cỡ một ngàn trượng, rộng hai trăm trường. Cánh cửa to cao đại biểu cho uy nghiêm của tà kiếm văn minh, ở thế giới môn có vài người thế giới cảnh thủ hộ. Dù là ai muốn xông vào tà kiếm văn minh không phải chuyện dễ dàng.
Tà kiếm văn minh ở di thất địa có thế lực khá mạnh.
Trên cửa có hí đầu sói to lớn, mỗi một cái đầu đôi mắt xanh biếc đầy tà ác.
Đây chính là tà kiếm văn minh, đến từ kỷ nguyên trước, phó chủ văn minh của nó là người từ kỷ nguyên trước sống tới nay.
Mấy thủ vệ thế giới cảnh không nghiêm túc canh giữ cửa.
- Chán quá đi.
- Đúng vậy, thật là chán. Chúng ta không may mắn bằng Tà Phiên Thiên, mấy người giống gã may mắn chút, được phái đi nước ngoài diễu võ dương oai, bắt kẻ dùng kiếm tứ cương ngoại vực trở về xem như làm công lớn rồi.
- À, đến nước ngoài bắt đồ nhà quê thâm sơn cùng cốc là chuyện dễ như trở bàn tay, việc đơn giản vậy mà là công lao lớn, thật là dễ kiếm quá đi.
- Nói không chừng còn có thể kiếm một ít mỹ nữ vui vẻ, họ may mắn quá.
- Các ngươi nói xem nếu Tà Phiên Thiên thất thủ thì đến lượt chúng ta, lúc đó tốt biết mấy.
- Hừ, khu vực như nước ngoài có khả năng thất bại không? Đừng nằm mơ nữa, ngoan ngoãn canh cửa đi.
Bình thường canh cửa không cần dùng người thế giới cảnh, nhưng ở chỗ như di thất địa không sử dụng người thế giới cảnh không được, vì di thất địa quá mức nguy hiểm.
Chính lúc đám người bàn tán thì bỗng nhiên thấy có người đến gần.
Một thế giới cảnh thủ vệ quát dài:
- Ai đó!
Người khác lên tiếng:
- Người đến hãy dừng bước!
Người kia không dừng lại, vẫn đi hướng cửa lớn tà kiếm văn minh, rốt cuộc thấy rõ mặt mũi. Người đến mặc đồ xanh, vai phối một thanh kiếm, tay phải cầm một hồ lô rượu, mặt treo nụ cười bất cần đời.
- Dùng kiếm, người mình ư?
Ở trong di thất địa rất ít có người dùng kiếm nên họ mới nói câu đó.
Một thủ vệ khác bảo:
- Không đúng, không phải người của mình. Kiếm của tà kiếm văn minh đều có kèm hơi thở mặt trái, kiếm của ngươi này là hơi thở mặt phải.
Một thủ vệ khác nhe răng cười nói:
- Không phải người mình mà dám tới đây, to gan quá. Nhưng mà có thể cho chúng ta đùa giải khuây à, có thể ngược sát người này đã tay, dù gì rảnh rỗi quá.
Tính cách kiểu này của gã ở trong tà kiếm văn minh đầy rẫy.
Thủ vệ thế giới cảnh tứ tầng này không không nói hai lời vọt hướng người áo xanh, đâm ra trường kiếm cuồn cuộn ma khí. Gã không muốn một lần đâm chết người áo xanh, định trước đâm một nhát trọng thương đã rồi từ từ ngược chơi.
Người áo xanh lấy tay làm kiếm tùy tiện đâm ra một kiếm đánh về phía người thủ vệ.
Lục Nguyên thở ra một hơi, rốt cuộc đến tà kiếm văn minh.
Lần này mình phải làm một chuyện đồ sộ, oanh động, lẻ loi một mình xông tà kiếm văn minh. Đương nhiên không phải không có đầu óc vọt vào, chuyện này liên quan đến Chu Thanh Huyền.
Ở cánh cổng của tà kiếm văn minh, vài tên thủ vệ vọt hướng Lục Nguyên.
*Keng!*
Hai thanh kiếm va vào nhau.
*Xoẹt!*
Hai thân kiếm xẹt qua nhau.
*Cheng!*
Ba thanh kiếm cùng va chạm.
*Đinh!*
Một thanh kiếm đè trên bốn thanh khác.
Đây là một trận đấu kiếm.
Lục Nguyên đánh rất đã ghiền. Lúc ở trung ương thiên triều chiến đấu coi như tạm được, chất lượng cao, nhưng mà hơi khó chịu. Bởi vì tại trung ương thiên triều rất ít ỏi có người dùng kiếm, mà hắn thì yêu kiếm, thích chiến đấu giữa kiếm và kiếm, cho nên lẽ đương nhiên hơi khó chịu.
Bây giờ chọc vào tà kiếm văn minh, bắt đầu từ Tà Phiên Thiên, đối thủ đều là người dùng kiếm, không ngừng đấu kiếm. Hơn nữa kiếm pháp của tà kiếm văn minh hoàn toàn khác với Hiển Kiếm Môn, Ẩn Kiếm tông, và rõ ràng mạnh hơn hai tông môn này nhiều. Loại kiếm pháp vừa mới mẻ vừa cường đại kích thích Lục Nguyên, một chữ thôi, sướng!
Đúng là rất sướng.
Lục Nguyên chiến đấu cực kỳ sung sướng.
Lục Nguyên thì sướng mà bốn đối thủ đấu với hắn hoàn toàn không sướng chút nào. Bốn người có thực lực thế giới cảnh tam tầng, tứ tầng, liên hợp lại nên là mạnh lắm. Nhưng thanh y thanh niên địch thủ này mạnh đến không thểđo lường, và kiếm pháp cường đại vô cùng, một kiếm đè ép bốn người.
Bốn người có cùng cảm giác với Lục Nguyên, kiếm pháp của đối thủ thật mới mẻ, nhưng có điều khác là đối thủ phát hiện pháp lực của hắn mới lạ thì chỉ thấy đau khổ. Họ không thích kiếm pháp quá mới hoàn toàn chưa gặp qua, điều này khác hắn với Lục Nguyên, hắn thích kiếm pháp cường đại chưa từng gặp.
Lục Nguyên chơi với đám người một lát, phát hiện chiêu thức của họ chỉ có vậy, thôi, kết thúc cho rồi.
Dù sao đây chỉ xem như bữa ăn sáng, còn có tiệc lớn tà kiếm văn minh ở đằng sau chờ mình.
Lục Nguyên xoay trường kiếm trong tay, kiếm quang lấp lóe.
Kiếm quang lóe lên, bốn người đấu với Lục Nguyên đều thấy cổ tay đau nhức, trường kiếm rớt xuống đất.
- Chĩa kiếm vào ta ra sát chiêu, hiếm khi ta không giết ngược lại.
Lục Nguyên lạnh nhạt nói:
- Mau đi báo cho Tà Kiếm phó chủ văn minh của các ngươi, nói là có người tìm.
Thật can đảm!
Khi bốn người đi vào truyền lời thì toàn tà kiếm văn minh nổ tung, xôn xao chưa từng có. Không ngờ có người dám chọc đến trên đầu tà kiếm văn minh, ngay cửa đánh bị thương người thủ vệ của tà kiếm văn minh, thật là ăn gam hùm mật gấu, không biết sống chết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 947: Tới Tà Kiếm Văn Minh
Chương 947: Tới Tà Kiếm Văn Minh