DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 987: Rời khỏi

Trong đầu Lục Nguyên tái hiện lại một kích vừa rồi, phân tích nó, cuối cùng nghiên cứu ra. Thì ra mới rồi một khoảnh khắc kia những tưởng khắc tự phân thân khắc chế được Hoang Chi Tử nhưng thì ra là không đủ. Bản thân Hoang Chi Tử có lực lượng hùng mạnh vô biên, ngăn cản khắc tự phân thân phát huy.

Đẳng cấp của khắc tự phân thân còn chưa đủ! Khắc tự phân thân mới được một phần, nếu có thể lên tới ba phần thì chắc khắc chế được Hoang Chi Tử bây giờ.

Không ngờ rằng mình tu hành lâu như vậy, quyết chiến với nhiều cao thủ đến thế mà vẫn không bằng Hoang Chi Tử.

Lần sau trước khi quyết chiến với Hoang Chi Tử nhất định phải luyện đẳng cấp khắc tự phân thân mới được, phải giết chết gã.

Hoang Chi Tử cũng giật mình, thực lực của Lục Nguyên tiến bộ thật nhanh. Ba năm trước mình một chiêu diệt hắn, bây giờ xem ra có thể chống được mấy chục chiêu dưới tay mình, Hoang Chi Tử chính là kỷ nguyên chi tử, người cùng thế hệ có thể chống mấy chục chiêu của gã đã là khích lệ rất lớn rồi. Hoang Chi Tử nhìn chằm chằm Lục Nguyên, hiển nhiên thừa nhận địa vị của con kiến này, không còn xem Lục Nguyên là con kiến nữa.

Hoa Pháp Thánh thấy vậy thì thầm nghĩ, không ngờ bây giờ Lục Nguyên mạnh như vậy, cường hơn cả Pháp Chi Tử, Võ Chi Tử. Vốn thất tinh đại trận không đối phó được Hoang Chi Tử bây giờ tám người liên hợp lại thì không khó diệt gã.

Chớp mắt tám người hợp tác đánh hướng Hoang Chi Tử, bởi vì Lục Nguyên bày ra thực lực mạnh mẽ khiến tám người liên hợp chiếm ưu thế tương đương.

Trong trận chiến này Lục Nguyên và Hoang Chi Tử mấy lần giao đấu, mỗi lần va chạm thì hắn đều cảm thấy kiếm của mình như bị chày sắt đập vào. Nhưng chỉ cần ngươi không thể đánh gãy kiếm của ta thì lần sau ta sẽ biến càng mạnh. Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được Hoang Chi Tử mạnh mẽ không gì sánh bằng.

*Ầm!*

Trong chớp mắt, Tim Sơn mạnh nhảy lên một chút.

Lúc trước Tim Sơn chỉ mở ra một phần nhưng bây giờ thì là hoàn toàn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hoang Chi Tử nhoáng người lên, tới bên trên Tim Sơn. Tám người Hoa Pháp Thánh, Lục Nguyên lập tức đuổi theo, giờ đã nhìn ra Hoang Chi Tử đây là muốn cướp Tim Sơn hỗn độn văn minh mảnh vỡ, hay cho Hoang Chi Tử, vào lúc này mà dùng tấm lưng rộng như núi cắn răng đỡ một pháp một kiếm của Lục Nguyên và Hoa Pháp Thánh. Gã thì lấy một phần Tim Sơn hỗn độn văn minh mảnh vỡ rồi bay đi mất không còn bóng dáng.

Hoang Chi Tử thể hiện ra thực lực tuyệt đối, lấy hỗn độn văn minh mảnh vỡ biến mất, muốn đuổi cũng không kịp.

Hoa Pháp Thánh đáp xuống, nói:

- Bị lấy đi hai phần.

Không ngờ tới giờ phút này vẫn bị Hoang Chi Tử lấy đi hai phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ, Lục Nguyên hơi bực mình.

Hoa Pháp Thánh cười khẽ nói:

- Hoang Chi Tử chính là kỷ nguyên chi tử, có khí vận vô cùng nhưng lần này bị chúng ta ép đến chỉ lấy được hai phần khí vận, đây đã là việc mất mặt nhất từ khi hắn ra đời tới nay, chúng ta nên vui vẻ mới đúng.

Gã nói là lời thật lòng.

Tiếp theo đương nhiên là chia hỗn độn văn minh mảnh vỡ.

Trong đó Hoa Pháp Thánh ra sức lớn nhất. Không có Hoa Pháp Thánh bám chặt Hoang Chi Tử thì những người khác chỉ có nước bị gã nghiền nát, ngay cả Lục Nguyên sức chiến đấu tăng vọt không phải là đối thủ của Hoang Chi Tử. Thế nên lẽ tất nhiên Hoa Pháp Thánh lấy phần lớn nhất, nhưng gã chỉ lấy hai phần rồi thôi.

Hoa Pháp Thánh mỉm cười nói:

- Văn minh chi bàn của ta không cần càng nhiều.

Nói xong gã ngồi xếp bằng ngưng luyện văn minh chi bàn, một lát sau trên người khí thế càng cường đại, ngày càng có vị văn minh, dường như sắp phổ thành một khúc pháp thuật văn minh tán ca.

Thứ hai đương nhiên là Lục Nguyên. Lục Nguyên lấy một chiến với sáu, thay đổi chiến cuộc sau đó tham gia chiến đấu, lấy tám địch sáu buộc đi Hoang Chi Tử, công lao to lớn. Lục Nguyên cũng chỉ lấy hai phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ. Hai phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ to lớn chậu rửa mặt, so với Đảm Sơn, vị chi hồ bạc thì nhiều hơn rất nhiều, không thể tính toán được.

Nhiều hỗn độn văn minh mảnh vỡ như vậy Lục Nguyên không khách sáo, đem tất cả ngưng luyện bỏ vào trong văn minh chi bàn. Hắn cảm thấy ngưng luyện nhiều hỗn độn văn minh mảnh vỡ như vậy rồi thì thần hồn xảy ra biến đỏi một chút về chất lượng, pháp thuật cũng biến đổi càng mạnh hơn.

Mình đúng là càng mạnh hơn rồi.

Thêm nữa văn minh chi bàn của mình đã lấp đầy nhiều, cảm giác đầy khoảng bốn phần rồi. Văn minh chi bàn cần thiết không nhiều bằng Tim Sơn một lần sinh ra hỗn độn văn minh mảnh vỡ.

Chia xong cho Hoa Pháp Thánh, Lục Nguyên có công lao lớn nhất thì chòn lại bốn phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ.

Cao thủ nửa bước văn minh cảnh khác có được ba phần trong đó. Thế giới cảnh cửu tầng, thập tầng thì được một phần cuối, những thứ này không nhiều nhưng đủ cho họ tăng thêm thực lực chút ít. Sau khi ngưng luyện hỗn độn văn minh mảnh vỡ rồi thì mỗi người thực lực tăng hơn chút.

Lần này thật là đấu trí đấu mưu, tất cả hợp sức không ngờ chiến thắng kỷ nguyên chi tử Hoang Chi Tử, còn thắng cả hoang minh, được đến nhiều chỗ tốt. Tuy phút cuối bị Hoang Chi Tử cướp đi hai phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ nhưng không có chuyện gì là hoàn mỹ cả, đây chỉ là một góc nhỏ mà thôi.

.........

Ích lợi trong người hỗn độn văn minh thú bắt đầu từ khoang miệng đến Tim Sơn kết thúc, cuộc chiến mới rồi là cao trào nhất trong văn minh thánh địa.

Pháp Thánh Đế Tử đáp xuống cạnh Lục Nguyên, nói:

- Sau khi Tim Sơn mở ra hai canh giờ thì tất cả chúng ta sẽ bị tự động bài xích ra khỏi người hỗn độn văn minh thú, xem thời gian thì còn một lúc nữa. Tiếp theo chúng ta sẽ tự hoạt động riêng, nhưng phải cẩn thận phòng ngừa hoang minh phản công.

Chính vì lo lắng hoang minh phản công, nhất là sát lực vô biên của Hoang Chi Tử, một chọi một không ai là đối thủ của gã, bao gồm Hoa Pháp Thánh và Lục Nguyên, cho nên mọi người không đi xa, dù sao hai canh giờ còn lại không lâu lắm. Đến hai canh giờ thì có một lực lượng cường đại không gì sánh bằng ập đến. Lực lượng to lớn này chớp mắt mang đi tất cả người ở Tim Sơn và trong người hỗn độn văn minh thú đều quay trở về. Tất cả phát hiện không thể khống chế thân thể mình được, Lục Nguyên cũng nhận ra bị một đoàn lực lượng hùng mạnh không gì sánh bằng bao bọc lấy.

Lực lượng này cường đại khó mà tưởng tượng.

Với tác dụng của lực lượng này hắn bị cuốn đi, tiến vào thực quản, không ngừng bay lên, ngược hướng trở về, mắt thấy sắp ra khỏi văn minh thánh địa.

Đây là lực lượng cường đại vô biên, mang mọi người ra khỏi văn minh thánh địa.

Dù là ai cũng không thể chống lại lực lượng này.

Đây chính là dư uy của chủ văn minh.

Dư uy mà đã khủng bố như thế!

Trong lòng Lục Nguyên thầm thán phục.

Lại nói lực lượng này cuốn Lục Nguyên đi tới phần đầu thì thấy Hoang Chi Tử, gã cũng bị lực lượng này cuốn lấy không thể nhúc nhích.

Ánh mắt Hoang Chi Tử quét qua Hoa Pháp Thánh rồi cuối cùng ngừng ở trên người Lục Nguyên. ánh mắt gã dừng ở Lục Nguyên lâu nhất, mặc dù Hoa Pháp Thánh lợi hại nhất trng cả đám, bây giờ cũng mạnh hơn Lục Nguyên nhưng tiềm lực lại không bằng hắn, sau này Lục Nguyên sẽ càng mạnh.

Hoang Chi Tử nhìn hướng Lục Nguyên, cười nhạt bảo:

- Lục Nguyên, lần tới gặp mặt ta sẽ chém ngươi dưới hồng hoang thần kích của ta.

Lục Nguyên cười lạnh nói:

- Vậy phải chờ ngươi có bản lĩnh đó không đã.

Hắn không sợ Hoang Chi Tử, can đảm trào dâng, đấu với gã hai lần hắn đều hoàn toàn yếu thế nhưng có niềm tin rất lớn vào đợt đối đầu sau, nên không sợ chút nào.

Lực lượng không gì sánh bằng này mang mọi người ra khỏi văn minh thánh địa, hàm răng to khủng bố giơ lên, tất cả đều rơi ra ngoài văn minh thánh địa.

Trong văn minh thánh địa ở thời gian khá lâu, bây giờ thì rốt cuộc đi ra.

Hiện tại Hoang Chi Tử ở phút cuối bị Hoa Pháp Thánh cho một kích, ăn Lục Nguyên một kiếm đã bị thương không nhẹ. Dù là Hoa Pháp Thánh hay Lục Nguyên đều là hạng khó xơi, cho nên Hoang Chi Tử chỉ đành đè nén sát khí đánh chết Lục Nguyên, rời đi. Lần này đối với Hoang Chi Tử mà nói là sỉ nhục to lớn, hoang minh gã lãnh đạo vậy mà bị thua, chỉ lấy được có hai phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ thôi, có thể nói là thất bại hiếm có trong đời kỷ nguyên chi tử.

Lục Nguyên đi theo đám Hoa Pháp Thánh, Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Chi Tử về pháp cổ văn minh.

Hết cách rồi, bây giờ hắn không có chỗ nào để đi cả, nguyên Kiếm Môn bị Chu Thanh Huyền lấy đi rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Trải qua kề vai chiến đấu, bây giờ Lục Nguyên và mấy người pháp cổ văn minh có quan hệ khá thân. Đương nhiên cũng kính nhờ Pháp Thánh Đế Tử, kêu gã đi tra tin tức hiện tại của Hoa Sơn, mặc dù hắn tin tưởng tuyệt đối vào Yến Thương Thiên nhưng cũng muốn biết bây giờ Hoa Sơn ra sao rồi, chắc Giản Vân Sầu chỉ là buông lời quấy rối tâm trí hắn mà thôi.

Một đường đi pháp cổ văn minh, giữa đường có cùng đám người Hoa Pháp Thánh giao lưu nhiều.

Bây giờ sức chiến đấu của Hoa Pháp Thánh đứng trên Lục Nguyên, kinh nghiệm rất dày dạn, có nói cho hắn biết không ít kinh nghiệm, Lục Nguyên được lợi rất nhiều.

Lục Nguyên có không ít lối suy nghĩ mới lạ cũng giúp ích cho Hoa Pháp Thánh mở mang.

Pháp cổ văn minh đã ngay trước mắt.

Lục Nguyên nghĩ có thể gặp Kiếm Linh Đế Cơ thì có chút mong chờ, đúng vậy, đã lâu rồi không thấy nàng. Khi đánh chết Chu Nhân Dục dùng vài kiếm vấn tình, tương tư thì lòng hắn hiện ra bóng dáng của Kiếm Linh Đế Cơ.

Đạo là vô tình lại có tình, tình của mình là lạnh nhạt như vậy đấy.

Nhưng sau khi trở lại pháp cổ văn minh, người thứ nhất gặp không phải Kiếm Linh Đế Cơ mà là Mộng Hồ Đế Hậu.

Mộng Hồ Đế Hậu khác với đế phi bình thường.

Đế phi chỉ có thể xưng là đế cơ, mà đế hậu thì xưng đế hậu.

Mỗi một đế hậu của cổ văn minh đều là nhân vật phó chủ văn minh.

Mộng Hồ Đế Hậu cũng là như vậy.

Toàn thân Mộng Hồ Đế Hậu bao phủ trong mây trong sương, thấy không rõ ràng, mặt che khăn mỏng, dáng người yểu điệu, mặc đồ xanh váy thướt tha, tóc cột cao, có sự cao quý ung dung trang nhã, một loại lạnh nhạt tuyệt hoa phong hoa, tất cả đều là vị nhàn nhạt khiến người không thể nhìn gần.

Vị Mộng Hồ Đế Hậu này không bình thường, bà là người sống qua vài kỷ nguyên, cũng là đế hậu duy nhất của pháp cổ văn minh, nghe nói còn nắm giữ ban đầu văn tự mộng tự. Ban đầu văn tự mộng tự có được lực lượng thần kỳ, vô số người đấu cùng bà đều rơi vào mộng cảnh, không địch lại nổi.

Mộng Hồ Đế Hậu thật ra là nhân vật cực kỳ mạnh của pháp cổ văn minh.

- Di thất địa và trung ương thiên triều có một số thế lực rục rịch, cho nên sau này sẽ do bổn hậu quản lý đi.

Giọng của Mộng Hồ Đế Hậu hư ảo mông lung không biết phát ra từ đâu, nghe giọng bà thanh nhã nhè nhẹ khiến người như rơi vào mộng. Đối với việc trao ra quyền lực, Pháp Thánh Đế Tử và Pháp Hoàng Đế Tử không ai bất mãn cả.

Một là vì mhdc bản thân có uy vọng quá cao, họ không thể nảy ra bất cứ phản kháng gì.

Hai là lúc thái bình Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử có thể trấn trận được, tay nắm quyền thế, nhưng đó là hòa bình, bây giờ rõ ràng không phải là lúc. Cao thủ xuất hiện, Khí Vận Thất Tử đều có thành tựu cả, rồi còn thế lực khác rục rịch nữa. Hai vị này không thể trấn tình hình được cho nên giao Mộng Hồ Đế Hậu xử lý cũng là rất bình thường.

Mộng Hồ Đế Hậu nhìn Lục Nguyên, hắn hoảng hốt cảm thấy như đang ở trong mơ. Trong mơ có một người đàn bà phong hoa tuyệt đại nhìn hắn.

- Ngươi chính là người đàn ông mà Tụ Tuyết trúng ý phải không? Cả người kiếm khí, như là thượng cổ kiếm giả. Phải rồi, cũng đã lâu không thấy thượng cổ kiếm giả.

Mộng Hồ Đế Hậu hỏi:

- Việc văn minh thánh địa như thế nào?

Việc này do Hoa Pháp Thánh bẩm báo, gã kể lại toàn bộ chuyện trong văn minh thánh địa, có mấy điểm đáng ngờ ở bên trong, đó là ai giết Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, Hỗn Độn Não Phong Bạo Chủ, và sau đó là cuộc chiến đỉnh Tim Sơn, Hoa Pháp Thánh kể cụ thể hai điều này đặc biệt là phần sau.

Nghe Hoa Pháp Thánh bẩm báo xong, nói Lục Nguyên lấy một địch sáu đối phó Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu, Chu Nhân Dục, Hoang Thánh Đế Tử, Lực Hùng Đế Tử, rồi phút cuối thắng trận chiến, Mộng Hồ Đế Hậu nghe mà thầm giật mình, đôi mắt như mộng nhìn chăm chú Lục Nguyên một lúc.

- Thú vị lắm.

Mộng Hồ Đế Hậu nhìn hướng Lục Nguyên, khí vận đệ bát tử này tuy rằng không thể đối kháng với khí vận đệ nhất tử Hoang Chi Tử nhưng cũng tương đương hiếm có. Người như vậy khá xuất sắc, tiếc rằng hắn luyện kiếm chứ không phải pháp thuật, pháp cổ văn minh không thể dốc sức bồi dưỡng được. Thật ra lúc ở cấp thấp thì dù là kiếm hay pháp thuật đều có thể bòi dưỡng, nhưng đến đẳng cấp như Lục Nguyên rồi thì không dễ dàng.

Mỗi người đều có phong cách riêng của mình.

Nếu như dùng pháp thuật ảnh hưởng thì sẽ thay đổi phong cách của Lục Nguyên.

...........

Phượng các long lâu liên trời cao, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.

Giáng Tuyết Cung là cung điện của Kiếm Linh Đế Cơ.

Tòa cung điện tạo hình không quá xa hoa, cung tường như tuyết, mặt đất đầy cỏ xanh, có vài chỗ núi giả hồ nước, cung viện thâm thâm, hành lang dài dặc, phác họa độc đáo đặc biệt. Tòa cung điện kém xa của ba vị tỷ tỷ Phi Phượng Cung, Phi Hồng Cung, Lạc Hà Cung nạm vàng khảm thúy,dùng lam điền bích, mã não trang sức tinh tế.

Trong một góc Giáng Tuyết Cung có năm phụ nữ xinh đẹp.

Người dẫn đầu diện mạo thiên hướng bình thường, hào phóng, bới tóc đàn bà đã có chồng, có cảm giác hào phóng khí chất rất tuyệt. Trong pháp cổ văn minh năm vị đế cơ thì đế cơ thứ nhất là Phong Nhiễm Đế Cơ. Phong Nhiễm Đế Cơ gả cho võ cổ văn minh Võ Thánh Đế Tử, lần này về nhà mẹ đẻ thăm.

Người đàn bà thứ hai lướn lên yêu kiều có chút giống tiểu yêu tinh rồi lại cho cảm giác mị hoặc thiên hạ, chính là trong năm vị đế cơ xếp thứ hai, Nguyệt Mị Đế Cơ, gả cho phong chi văn minh Phong Tinh Tinh, lần này cũng về nhà mẹ đẻ.

Người đàn bà lớn lên manhr mai, khí chất cũng yếu đuối, mắt cong cong mày cong cong, có vẻ rất là yểu điệu con gái, lại vấn tóc đàn bà. Loại cảm giác kết hợp giữa cô gái và đàn bà rồi thêm khí chất yếu đuối khiến người động lòng, chính là trong năm vị đế cơ xếp thứ ba, Nhu Phúc Đế Cơ, gả cho pháp cổ văn minh Hoa Pháp Hồi, là đệ đệ của Hoa Pháp Thánh, cũng là một cao thủ nửa bước văn minh cảnh.

Đọc truyện chữ Full