DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Man Vương Tọa
Chương 112: Khống Chế Không Gian

Sau đó Long Kị Cấm Quân và Y Ái Nhĩ cũng gia nhập chiến trường. Long Kị Cấm Quân là vì tranh đoạt tượng hoàng kim, mà Y Ái Nhĩ lại vì bảo hộ tượng của Dieskau và Lyes.

Thái Ca nhìn chằm chặp vào những Lục Long cùng Chiểu Trạch Uyên Long mà nước dãi ròng ròng, đột nhiên không nhịn nổi nữa, cũng nhảy vào trong chiến trường, vọt thẳng đến một con Lục Long.

Lúc Trương Đức Bưu đứng một bên quan sát, tính toán xem bản thân có nên nhảy vào vũng nước đục này không, bỗng nhiên Tiểu Ách Ba kéo kéo vạt áo hắn, hướng về ma pháp trận của tế tự điện đường chỉ chỉ, sau đó đi đến.

Trương Đức Bưu trong lòng nghi hoặc, nhanh bước đuổi theo nàng. Tiểu nha đầu đứng bên cạnh ma pháp trận, ngẩng đầu lo lắng nhìn hắn. Trương Đức Bưu trong lòng vừa động, đi đến giữa ma pháp trận, đánh giá chung quanh một hồi.

Toàn ma pháp trận này cũng không kém bao nhiêu so với tế đàn trong Mê Thấn Chiểu Trạch, bất quá thể tích nhỏ hơn nhiều, bởi vì nguồn năng lượng khô kiệt mà đình chỉ vận chuyển.

Trương Đức Bưu cẩn thận quan sát một lát, chỉ thấy bàn thờ đá ở trung tâm tế đàn có một lỗ khảm, hẳn là chỗ để đặt các loại ma hạch hoặc năng lượng thuỷ tinh. Nghĩ một hồi, hắn lấy một khối ngũ cấp ma hạch trong giới chỉ ra, đặt vào trong lỗ khảm. Khối ma hạch này chính là toạ kị Lôi Ưng của Nam Minh thái tử sau khi bị Tiểu Hắc lôi vào không gian giới chỉ làm thịt còn lại, Trương Đức Bưu một mực để dành, tính dùng nó để dung hợp thần tuỷ.

Bất quá hiện tại hắn vẫn muốn nhìn thử xem ma pháp trận này rốt cuộc có tác dụng gì.

Toà ma pháp trận nhận được năng lượng trong ma hạch, lập tức vận chuyển, phát ra tiếng ông ông. Đột nhiên bạch quang loé lên, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy không gian vặn vẹo một hồi, trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra, bản thân đã đi đến một không gian kì diệu.

Không gian này chỉ có mình hắn, không không đãng đãng (trống rỗng), trên không chạm trời dưới không đụng đất, một thạch giai dài hẹp lơ lửng giữa không trung, mà hắn đang đứng trên thạch giai đó. Ngẩng đầu nhìn lại, đầu cuối của thạch giai nối liền với một bảo toạ nho nhỏ, trên bảo toạ có một người bộ dạng như ma pháp sư đang ngồi, ánh mắt nhìn về hướng hắn.

"Kì quái, loại địa phương quỷ quái này sao lại có người? Ta còn tưởng rằng ma pháp trận trong cung điện tế tự sẽ truyền tống người ra ngoài, không nghĩ tới vậy mà lại truyền đến đây…"

Trương Đức Bưu theo thạch giai đi thẳng về phía trước, chỉ thấy gương mặt người trên bảo toạ kia dần rõ ràng, là một lão giả tóc bạc trắng, mặt một ma pháp bào thêu rồng, trên áo choàng có thêu một mặt trời, ngồi trên bảo toạ tựa hồ chờ đợi người nào đó đến.

Áo choàng ma pháp sư phân biệt dùng Tinh, Vân, Nguyệt để đại biểu thân phận. Trên áo choàng thêu những vì sao biểu thị thân phận trong vòng mười cấp của ma pháp sư, thêu mây trắng khoan thai tức là cho thấy bọn họ là ma đạo sư, về phần thêu ánh trăng, tức là đã là cấp bậc Thánh Ma Đạo.

Mà trên ma pháp bào xuất hiện tiêu chí mặt trời, Trương Đức Bưu vẫn là lần đầu chứng kiến, không biết đại biểu đẳng cấp gì.

"Tôn kính ma pháp sư tiên sinh, đây là địa phương nào…" Hắn còn chưa nói xong hết câu, chỉ thấy thân thể lão giả kia đột nhiên hoá thành tro bụi, tiêu tán bên trong mảnh không gian này, thậm chí cả ma pháp bào cũng thành tro tàn, chỉ còn lại một cái bảo toạ!

Trương Đức Bưu ngẩn người, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Vị lão giả này ắt hẳn đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, bởi vì trong phiến không gian phong bế này không có không khí lưu thông cho nên thoạt trông vẫn như đang sống, hắn mới nói một câu, không khí bị chấn động, thi thể của lão giả lúc này mới hoá thành bụi đất.

"Chẳng lẽ vị lão giả này cũng là Thánh Giả những năm Thánh Nguyên lịch đến Thâm Uyên chống cự Vực Ngoại Ma Tộc? Nếu là Thánh Ma Đạo mà nói, có lẽ bên ngoài có tượng của hắn."

Trương Đức Bưu hồi tưởng một thoáng, mình ở bên ngoài cũng không nhìn thấy tượng của lão giả này, nói rõ lúc ấy lão giả này cũng chưa chết, mà sau đó mới chết trên bảo toạ này.

Hắn rất nhanh để chuyện này qua một bên, lại suy tư vì sao tiểu nha đầu lại để hắn tiến vào không gian này.

Rất rõ ràng, tổ tiên của tiểu nha đầu chính là thú tộc Kiếm Thánh phụng lệnh của ma pháp hoàng đế thủ hộ toà không gian này. Sau khi vị Kiếm Thánh kia chết, bộ lạc của hắn trong không gian chiến trường này sinh sống, đời đời kiếp kiếp thủ hộ chỗ này, nhất định sẽ có không ít bí mật lưu truyền đến nay.

Tiểu nha đầu này cũng là thú tộc Hoàng Kim Bỉ Mông, chắc hẳn cũng biết đời đời phải bảo vệ cái gì, lại để cho bản thân tiến vào chắc chắn sẽ không bắn tên không đích, mà trong mảnh không gian này ngoại trừ thạch giai cùng bảo toạ này thì cũng chẳng còn vật gì khác.

"Thạch giai chắc chắn sẽ không có bí mật gì, như vậy chỉ còn lại cái bảo toạ rồi…"

Ánh mắt Trương Đức Bưu ngừng lại trên bảo toạ, chỉ thấy cái bảo toạ này không biết là tài liệu gì chế tạo thành, không phải vàng chẳng phải thiết mà cũng không bằng gỗ.

Trên chỗ dựa lưng của bảo toạ phủ kín đủ loại phù điêu của cường đại ma thú: Cự Long, Địa Ngục Khuyển, Cửu Đầu Giao, Trì Quỳ thú, Dương Ma, Liệt Viên, Hoả Phượng Hoàng… Những phù điêu này trông rất sống động, tản ra khí tức Man Hoang cổ xưa, lại khiến hắn hoảng hốt cho rằng những ma thú cường hoành này đều là vật sống, bị người mạnh mẽ phong ấn vào bên trong bảo toạ!

"Phong ấn những ma thú cường hoành đến cực điểm này?" Trương Đức Bưu lắc đầu, bật cười nói: "Tuyệt không có khả năng này!"

Những ma thú này bất luận loại nào đều có thể so với Lục Dực Kim Quang Hống. Thái Ca còn chưa thành niên đã lợi hại vậy, đủ biết thực lực những ma thú này cường đại đến mức nào. Đem chúng phong ấn trong một bảo toạ, quả thực là sự tình không thể nào hoàn thành.

Mà trên hai bên tay vịn là hai đầu hoả long thật nhỏ chiếm cứ, long đầu nằm ở đầu tay vịn.

Hắn quay người ngồi lên bảo toạ, hai tay nhẹ nhàng buông xuống, hoàn toàn có thể cầm chặt đầu rồng.

Một chớp mắt khi hắn ngồi xuống, đột nhiên Trương Đức Bưu cảm thấy tinh thần lực của mình không thể khống chế hướng tay vịn dũng mãnh lao tới. Tốc độ lưu chuyển càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã rút tinh thần lực của hắn không còn!

Bên ngoài tế tự điện đường, Nam Minh thái tử cùng bọn Long Kị Cấm Quân vì những pho tượng hoàng kim kia mà chém giết không ngừng. Thái Ca rốt cuộc đã như nguyện tóm được lục long Camyl, nhe răng cười ý định đem nó đi tế hàm răng, đột nhiên phảng phất cảm giác được gì đó, vội đem rồng béo vứt qua một bên, lao vào không trung, hướng bốn phía dò xét.

Chỉ thấy ma pháp nguyên tố của vị diện thần bí tại thời khắc này bắt đầu điên cuồng chuyển động, chỉnh tề hướng tế tự điện đường mà chen chúc đến. Địa Thuỷ Phong Hoả Quang Ám lục đại nguyên tố trên không trung hình thành một mảng vân hải bốc lên không ngừng, thanh thế khiến người ta sợ hãi, so với Cấm Chú còn làm người ta sợ hơn!

Đột nhiên cường quang kịch liệt nhấp nhoáng, đám người đang chiến đấu nhao nhao dừng tay, đợi đến lúc hào quang tán đi mới mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cả đám vậy mà chẳng biết khi nào đã xuất hiện trong sơn cốc Mê Thất Chiểu Trạch, bốn phía đâu còn những tượng hoàng kim cùng cung điện tế tự.

Chẳng những không có chút xíu tài phú nào, ngay cả Bách Thánh Chiến Trường cũng không cánh mà bay!

Càng thêm khủng bố chính là, toà tế đàn thần bí trong Mê Thất Chiểu Trạch kia cũng đã biết mất không còn bóng dáng tăm hơi, phảng phất chưa từng xuất hiện!

Dong binh đoàn vốn bị nhốt tại vị diện kia giờ phút này cũng xuất hiện trong sơn cốc, mờ mịt ngóng nhìn bốn phía.

"Như thế nào lại biết mất cả rồi? Như thế nào lại…" Macedonia thành chủ phóng tới địa phương tế đàn biến mất, quay tới quay lui, thất hồn lạc phách nói.

Lúc này đây hắn dốc ra toàn bộ lực lượng, xuất ra tất cả thực lực của gia tộc Macedonia, ngược lại tổn thất lớn nhất, cái gì cũng chẳng có, trong lúc nhất thời nội tâm khó có thể thừa nhận.

Nam Minh thái tử trong lòng có chút mất mát, bất quá khi hắn chứng kiến người khác cũng chẳng thu hoạch được gì, trong nội tâm liền khoan khoái dễ chịu hơn nhiều: "Lần này tất cả mọi người không có được bảo tàng, duy chỉ có ta được chỗ tốt lớn nhất, ba vũ khí cấp Truyền Kì… Ô, tên mọi rợ và dư nghiệt Thú Tộc đều không đi ra, chẳng lẽ đã chết rồi?"

Nam Minh thái tử dò xét bón phía, không tìm thấy Trương Đức Bưu, thở dài một tiếng: "Đáng tiếc không chết trong tay ta…" Lúc này Nam Minh mãnh tướng kia đến bên cạnh hắn, trầm giọng nói: "Điện hạ, Chiểu Trạch Uyên Long của ta không có đi ra…"

Nam Minh thái tử trong nội tâm cả kinh, lúc này mới phát hiện Chiểu Trạch Uyên Long biến mất, không chỉ thế, Lục Long của Long Kị Cấm Quân cũng không thấy, mấy Long Kị Cấm Quân đứng ngây ngốc ở đó, không biết làm gì cho phải.

Trong sơn cốc mọi người tản đi rất nhanh, chỉ có vài người còn ôm ảo tưởng như trước tìm kiếm ở nơi này, nhưng không tìm được gì cả, lúc này mới lưu luyến li khai.

Mà trong không gian tiêu thất thần bí, sau khi ma pháp bạo động, chỉ thấy một cái bảo toạ chậm rãi hiện ra trong ma pháp trận của tòa cung điện tế tự, mà Trương Đức Bưu đang ngồi giữa bảo toạ, trên mặt y nguyên thần sắc khó có thể tin.

Lúc hai tay hắn đặt trên long đầu của bảo toạ, tinh thần lực trong nháy mắt bị hút sạch, hắn thật sự cho là mình sẽ bị cái bảo toạ này đùa chết, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác kì diệu, phảng phất vào thời khắc này hắn trở thành chúa tể của vị diện thần bí, đem hết thảy nắm giữ trong tay!

Loại cảm giác này chỉ trong một chớp mắt, lập tức tinh thần lực của hắn khô kiệt, rốt cuộc không cách nào nắm bắt cảm giác này.

Lúc này cái bảo toạ cùng hắn phảng phất như huyết nhục tương liên, thông qua bảo toạ hắn có thể cảm ứng được bất kì biến hoà gì của vị diện thần bí này, phảng phất cả vị diện là một bộ phận của bảo toạ.

Trương Đức Bưu sắc mặt trắng bệch, tinh thần lực còn chưa phục hồi như cũ, giãy dụa đứng dậy, lảo đảo từ bảo toạ bước xuống.

Tiểu Ách Ba liền bước đến phía trước nâng hắn, Thái Ca đáp xuống trên đầu vai hắn, hiếu kì đánh giá xung quanh, sau đó phát hiện lục long cùng Chiểu Trạch Uyên Long vẫn còn, lập tức vui mừng khôn xiết nhào tới: "Mấy bé đáng yêu, ta đến đây!"

Thời điểm bảo toạ nhận chủ, tất cả mọi người cũng sinh vật trong không gian đều bị không gian pháp tắc truyền tống ra ngoài. Khi đó Trương Đức Bưu miễn cưỡng nắm giữ bảo toạ này, chỉ kịp lưu lại bé câm và Thái Ca, cùng với những cự long mà con hổ này mong nhớ ngày đêm.

"Nếu có thể lưu lại Ca Thư thái tử còn không phải muốn chà đạp hắn thế nào cũng được sao? Đáng tiếc chờ đến lúc ta nắm giữ cái bảo toạ này đã chậm rồi… Hiện hết thảy nơi này đều là của ta rồi!"

Trương Đức Bưu đứng trên đỉnh núi, cúi đầu nhìn mảnh không gian này, tâm thần nhộn nhạo: "Có thể thu một vị diện vào trong, bảo toạ này hẳn là Thần Khí?"

Không gian của vị diện này cũng không lớn, nhưng cũng cỡ một tỉnh của đế quốc. Có thể đem địa phương lớn như vậy thu vào trong, hoàn toàn có thể xưng tụng là Thần Khí rồi.

Loại đồ vật hư vô mờ mịt như thần khí này hắn chỉ là nghe nói qua chứ chưa từng gặp, thậm chí Bắc Chu cùng Nam Minh hoàng thất cũng chẳng có, Trương Đức Bưu cũng không dám khẳng định bảo toạ này có phải Thần Khí hay không.

Nếu như là Thần Khí mà nói, tác dụng của nó hình như có hơi nhỏ, không có lực công kích, chỉ một cái không gian thật lớn. Nếu nói không phải Thần Khí, không gian của nó thực sự quá lớn, có núi sông rừng rậm, có thể chi trì vạn vật sinh trưởng, nhân loại sinh sôi nảy nở, tựa như một thế giới hoàn chỉnh!

Không gian giới chỉ dù cực kì trân quý, nhưng không gian nhỏ hẹp, hơn nữa không có khả năng chi trì vạn vật sinh trưởng.

Nếu như người khác đoạt được bảo toạ này, chỉ sợ không có bao nhiêu tác dụng, mà Trương Đức Bưu lại rất nhanh nghĩ đến diệu dụng của bảo toạ không gian này.

"Thánh địa trong Tanya thần miếu chỉ có mười hai đạo Thánh Giả Quyền Ý, mà ở đây không chỉ có ngàn vạn Thánh Giả Quyền Ý, còn có Ma Pháp Tàn Niệm của Thánh Ma Đạo Sư lưu lại, hơn nữa lại còn có bốn năm trăm pho tượng hoàng kim, bản thân những thứ này chính là võ học bảo khố to lớn vô cùng! Ma pháp sư và chiến sĩ đến đây, thường xuyên khảo sát, khẳng định tiến cảnh thần tốc! Huống hồ không gian này rộng lớn như thế, cơ hồ cũng một tỉnh của đế quốc không xê xích bao nhiêu, cư trú vài chục vạn người cũng chẳng sao, hoàn toàn có thể cho tất cả tộc nhân tiến vào sinh hoạt ở đây mà vẫn còn dư dả!"

Trong lòng Trương Đức Bưu, có giá trị cũng không phải bảo toạ thần bí mà là vị diện bên trong bảo toạ này!

"Hiện tại không vội ra ngoài, ta trước ở chỗ này mượn nhờ quyền ý thần niệm của Thánh Giả tăng tu vi của bản thân lên một bậc rồi nói sau!" Nghĩ tới đây, Trương Đức Bưu lập tức hướng đến con cọp đang đuổi giết Chiểu Trạch Uyên Long nói: "Thái Ca, để lại cho ta mấy viên long tinh!"

Đọc truyện chữ Full