DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Man Vương Tọa
Chương 155: Chia Của

*Lưu ý: trong truyện nhiều khi các bạn đọc thấy Đấu Khí Hóa Hình và Đấu Khí Biến Hóa thì Đấu Khí Biến Hóa chính là cách gọi khác của Đấu Khí Hóa Hình, còn về phương diện tinh thần lực thì cách gọi cũng như thế nên các bạn đọc đừng thắc mắc.

Bên bờ biển, bọn người Trương Đức Bưu nhảy khỏi cốt thuyền, Zaid dùng phún châu của Minh Vương điện gỡ Minh Vương Chi Tâm trên lưng hắn xuống, sau đó hai người bắt đầu chia của.

Dựa theo hiệp nghị trong Hắc Thạch Thiết Ngục, Thánh Ma Đạo Sư không thể không nhịn đau lấy ra một nửa Minh Thần chi huyết phân cho Man tử.

Trương Đức Bưu nhìn bình bình lọ lọ bên cạnh, bên trong đương nhiên là Minh Thần Chi Huyết vô cùng tinh thuần, trong bụng mở cờ, tán thán nói: "Không hổ là tích lũy hơn nghìn năm, những bình lọ này để cùng một chỗ, cũng phải chừng một thùng Minh Thần Chi Huyết!"

Zaid nghe xong lời này, phiền muộn đến suýt nữa thổ huyết, cơ nhục khóe mắt nhảy lên: "Man tử chết tiệt, ngươi xem thần huyết là máu trư la thú sao(máu heo), lấy thùng mà tính?"

Minh Vương Chi Tâm đã có đến hơn nghìn năm không lấy Minh Thần Chi Huyết ra, bên trong ẩn chứa thần huyết cực kì tinh thuần, hướng ra bên ngoài tản ra trận trận thần uy khủng bố, vượt xa bình thần tủy kia của Trương Đức Bưu.

Trương Đức Bưu đem những bình lọ lỉnh kỉnh này thu vào không gian giới chỉ, mà khỏa Minh Vương Chi Tâm kia bởi vì đã mất đi một nửa thần huyết, uy năng không được như trước, trở nên cực kì uể oải, sau nửa ngày mới thoáng nhảy lên một cái, hiển nhiên nguyên khí đại thương.

Zaid cũng thừa cơ đem Minh Thần Chi Tâm thu lại, Man tử thấy thế, trong mắt hung quang chớp động, tính toán nói: "Thừa dịp hiện tại làm thịt lão già hom hem này, triệt để chiếm lấy Minh Vương Chi Tâm có nên hay không?"

Uy năng của Minh Vương Chi Tâm trong lòng Trương Đức Bưu nhất thanh nhị sở. Trái tim này không chỉ có thể cung cấp thần huyết, lúc kí sinh trên người tu luyện đấu khí, càng có tác dụng phụ trợ đấu khí tinh tiến.

Nếu như đem Minh Vương Chi Tâm về Nam Cương Man tộc, trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng thực lực Nam Cương Man tộc lên một mảng lớn, tạo ra một nhóm lớn cao thủ, không thể không khiến cho Trương Đức Bưu động tâm.

Càng thêm mấu chốt chính là kí sinh chủ hoàn toàn có thể khống chế trái tim thần kì này, lực công kích so với Kiếm Thánh còn muốn khủng bố hơn. Đã có Minh Vương Chi Tâm, Nam Cương Man tộc liền tương đương với có một Thánh cấp cao thủ tọa trấn.

Trong niên đại thay đổi bất ngờ này, một chủng tộc muốn sinh tồn phát triển, không bị lịch sử đào thải, chỉ có thể sở hữu thực lực cường đại, mà Minh Vương Chi Tâm hoàn toàn có thể cung cấp cho Nam Cương Man tộc một sự bảo hộ cường đại!

Zaid đứng bên bờ biển, nhìn Trương Đức Bưu sắc mặt âm trầm bất định, mặc cho gió biển thổi ma pháp bào, cười hắc hắc nói: "A Man, ngươi còn không gọi lão phong tử động thủ giết ta? Chúng ta lúc ở Hắc Thạch Thiết Ngục từng có hiệp nghị, trong thiết ngục chúng ta là đồng bọn đồng tâm hiệp lực, ra khỏi thiết ngục ngươi có thể đâm sau lưng ta, ta cũng có thể đâm sau lưng ngươi. Hiện tại ngươi có lão phong tử trợ giúp, hoàn toàn có thể động thủ với ta! Thực không dám giấu diếm, dọc đường này lão tử ba lần bảy lượt đều muốn đâm lén ngươi, ngươi bây giờ động thủ giết ta, lão tử sẽ không trách ngươi."

Trương Đức Bưu im lặng, sau nửa ngày đột nhiên cười nói: "Thánh Ma Đạo Sư đại nhân, sao ngươi lại không trốn?"

"Phi!" Zaid mạnh bạo gắt một cái, cả giận nói: "Có lão phong tử ở đây, lão tử chạy trốn được sao?"

Trương Đức Bưu ha ha cười, vẻ do dự trên mặt một thoáng mất hết, đưa tay mạnh mẽ vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Lão ca ca, chúng ta đánh qua một trận, cũng liên hợp với nhau, càng cùng một chỗ đào mệnh. Nói thật, vừa rồi ta xác thực muốn ra tay với ngươi, sở dĩ do dự chần chừ, là vì ta đã xem ngươi thành bằng hữu. Nếu như ta đâm sau lưng ngươi, chúng ta liền không còn là bằng hữu nữa rồi. Trên đường đi chúng ta ở chung rất vui vẻ, ta rất quý trọng thời gian hữu nghị này!"

"Lão tử bị ngươi ngược đãi lâu như vậy, một chút xíu cũng chẳng vui được." Zaid giật mình một lúc, tức giận hừ một tiếng, quay người đi đến cốt thuyền, cũng chẳng quay đầu lại: "A Man huynh đệ, lão tử thiếu ngươi một nhân tình. Không động thủ giết ta cướp đi Minh Vương Chi Tâm, ngươi chính là một tên ngu ngốc! Nhưng lão tử thích cái ngu này của ngươi. Tên bằng hữu ngươi lão tử định rồi! Minh Vương điện ở Bắc Hải Băng Phong thế giới, ngươi nếu gặp khó khăn, có thể tới Bắc Hải tìm ta."

Trương Đức Bưu đứng ở bờ biển phất tay đưa tiễn, cười nói: "Có cơ hội nhất định đi!" Zaid đứng bên mạn thuyền, cốt thuyền hướng biển rộng mênh mông chạy đi, cao giọng nói: "A Man, Thần Vương điện dã tâm bừng bừng, nhưng trở ngại danh nghĩa, sẽ không trực tiếp hướng Man tộc các ngươi động thủ, nhưng cái trò đùa Nam Minh thì khác! Nam Minh quốc chủ lần này tới Thần Vương điện quan lễ cũng không đơn giản như vậy!"

Trương Đức Bưu nghe thế mà nao nao, cẩn thận suy nghĩ lời hắn nói, càng nghĩ càng thấy Zaid nói có đạo lí.

Lúc này Thần Vương điện cử hành Thánh Nữ đại điển, Nam Minh quốc chủ tự mình đi đến, song phương tất nhiên đã đạt thành hiệp định bí mật. Chỉ sợ hiệp định này chính là Thần Vương điện toàn lực ủng hộ vương quốc, trợ vương quốc nhất thống thiên hạ.

Thần Vương điện thực lực khủng bố thế nào, nếu như ủng hộ Nam Minh, thực lực công quốc sẽ bội tăng gấp nhiều lần, cũng không còn thế lực nào có thể ngăn cản nó được, cho dù là Bát Trụ Quốc của Bắc Chu cũng không.

Cốt thuyền dần dần đi xa, rốt cuộc biến mất trong hải dương. Trương Đức Bưu nhìn biển rộng mênh mông, chỉ thấy nơi sâu trong hải dương phong vân tụ hợp, một hồi đại phong bạo đang chậm rãi hình thành, lẩm bẩm nói: "Đại lục càng lúc càng không ổn định rồi, chiến tranh không thể tránh được. Mà thực lực Man tộc bây giờ vẫn rất yếu như trước, nếu như Nam Minh đánh phương bắc, Man tộc ta đứng mũi chịu sào."

Hắn đứng trên bờ biển thật lâu, thủy chung không tìm thấy phương pháp giải quyết, trong lòng hung hăng, nói: "Cùng lắm thì di chuyển tất cả mọi người tộc ta vào trong Thánh Nguyên Vương Tọa. Không gian trong Thánh Nguyên Vương Tọa rộng lớn, đủ để dung nạp tất cả người Nam Cương!"

Nghĩ tới đây, Trương Đức Bưu trong lòng khoan khoái dễ chịu vài phần, đang định li khai, lão phong tử đột nhiên ngẩng đầu, híp mắt nói: "Có người đến?"

Trương Đức Bưu cũng cảm thấy có khí tức của mười mấy cường giả hướng bên này chạy đến, trong lòng lại lơ đễnh. Người tới tuy mạnh, nhưng so với Thánh cấp cao thủ còn có thua kém không nhỏ.

Một chuyến đi Thần Vương điện này để hắn kiến thức cao thủ từ khắp nơi trên thế giới, nhãn giới đề thăng mảng lớn, tu vi cũng nước lên thuyền lên. Những cao thủ trước kia khiến hắn ngưỡng mộ hôm nay đã không lọt vào mắt.

Khí tức những cường giả kia gào thét mà đến, sau một lát liền tới bờ biển. Trương Đức Bưu ngưng mục nhìn lại, chỉ thấy người tới là một đám quý tộc công tử quần áo hoa quý, cầm đầu lại là một lão giả cực kì uy nghiêm, vừa nhìn liền biết là thượng vị giả thường xuyên hô hào phát lệnh. "Hẳn là bát cấp Đại Ma Đạo Sư." Trương Đức Bưu liếc qua dò xét lão giả kia, liền không có hứng thú, hướng lão phong tử nói: "Đi thôi!"

"Chậm đã!" Một tên quý tộc tử đệ khí chất cao quý trong đó đột nhiên lên tiếng nói: "Hai người các ngươi, có biết trận trận uy áp kia là xảy ra chuyện gì không?"

"Nguyên lai là cao thủ bị Minh Thần Chi Huyết hấp dẫn tới."

Trương Đức Bưu cùng lão phong tử không chút để ý, nhanh chóng đi thẳng về phía trước.

Tên quý tộc tử đệ kia sắc mặt biến hóa, đang muốn nổi giận, lão giả cầm đầu vội cản hắn thấp giọng nói: "Điện hạ, không nên nổi giận, hai ngươi kia thật không nên gây chuyện!"

"Quốc sư, cả ngài cũng thấy bọn hắn không dễ trêu, chẳng lẽ là cao thủ ngang cấp với ngài?" Tên quý tộc tử đệ kia kinh ngạc nói.

Lão giả được gọi là quốc sư kia nhẹ nhàng phất tay, thấp giọng nói: "Thiếu niên cao lớn thô kệch kia tu vi có thể đã đạt tới cảnh giới Đấu Khí Như Sơn, bằng với điện hạ, nhưng lại cho ta một loại cảm giác tốt nhất không nên dây vào. Mà lão giả đầu tóc bù xù tu vi thâm bất khả trắc, càng khiến ta kinh hồn táng đảm, chỉ sợ…"

Lão giả kia chần chừ thoáng chốc, nói: "Chỉ sợ là một vị Kiếm Thánh! Mới rồi uy áp kinh người kia khẳng định chính là hai người này làm ra."

"Kiếm Thánh!" Một đám quý tộc tử đệ đồng loạt sợ hãi thán phục nói: "Jotham quốc của ta tu vi cao nhất chính là quốc sư đại nhân, không nghĩ tới vậy mà gặp được Thánh cấp cao thủ. May mà vừa rồi điện hạ không có nổi giận."

Vương tử Jotham quốc nhìn về phía hai người Trương Đức Bưu, ánh mắt chớp động, trái tim bình bình đập loạn, nói: "Quốc sư đại nhân, chúng ta nếu có thể mời chào bọn họ, thực lực Jotham quốc ta khẳng định bội tăng! Không bằng…"

Quốc sư kia cười khổ nói: "Điện hạ tốt nhất không cần thử. Cảnh giới Thánh giả căn bản không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng, cho dù đem vị trí bệ hạ tặng cho bọn họ cũng không cách nào khiến họ động tâm."

Nói đến đây, trước mắt bọn họ đột nhiên hoa một cái, chỉ thấy thiếu niên thô kệch cao lớn kia chẳng biết lúc nào đã đến trước mặt hắn, vội vàng ngưng tụ cao độ ma pháp lực cùng đấu khí, đề phòng bất trắc.

Trương Đức Bưu cười tủm tỉm nói: "Xin hỏi nơi này là Jotham quốc sao? Chu quốc là ở hướng nào của Jotham quốc vậy?"

Quốc sư kia nhẹ nhàng thở ra, vội vàng tán đi ma pháp lực, ý bảo những quý tộc tử đệ kia trầm tĩnh lại, không muốn nhận lấy địch ý, cười nói: "Hai vị đại nhân muốn đi Chu quốc? Nơi này là Đông Hải của Jotham quốc, khoảng cách tới Chu quốc còn một eo biển nữa."

Trương Đức Bưu ngẩn ngơ, cả giận nói: "Lão tiểu tử Zaid ngu ngốc kia, còn tưởng rằng hắn đưa ta tới đại lục, không nghĩ lại đến một hải đảo trong Đông Hải!"

"Hải đạo địa vực của Jotham quốc chúng ta rộng lớn, khó trách hai vị đại nhân cho rằng đã tới đại lục." Lão giả kia nhịn cười, trong lòng khẽ động, nói: "Tại đây cách đại lục còn có một eo biển hai ba trăm hải lí, không bằng hai vị đại nhân tạm thời đến nước ta làm khách, bệ hạ nhất định rất cao hứng vì hai vị đến. Đợi đến lúc có thuyền trên đường đi đại lục, hai vị đại nhân có thể lên thuyền mà đi."

Trương Đức Bưu thoáng chần chờ, cảm ơn hảo ý của hắn, cười nói: "Hai ba trăm hải lí cũng không phải xa, trực tiếp đi qua mặt biển là được rồi." Dứt lời, đột nhiên ngẩng đầu, cau mày nói: "Trời muốn mưa rồi."

Tiếng nói vừa dứt, lập tức tiếng sấm ầm ì, mưa to như trút nước từ trên trời giáng xuống.

Trương Đức Bưu đấu khí ngoại phóng, miễn cho bị mưa xối ướt áo, cùng lão phong tử một trước một sau đi vào sóng biển mãnh liệt trong đại hải, hướng đại lục mà đi.

"Hành tẩu hai ba trăm hải lí trên mặt biển?" Quốc sư kia có chút ngẩng ngơ, lẩm bẩm nói: "Với ma pháp lực của ta, cũng không cách nào phi hành lộ trình xa như vậy. Chẳng lẽ thiếu niên này đấu khí đã đạt đến cảnh giới sinh sinh bất tức?"

Đúng lúc này, trong hải dương truyền đến âm thanh đối thoại của hai người kia: "Đại ca, vừa rồi những tên kia động địch ý với chúng ta, vì sao không giết bọn chúng đi?"

"Nhị đệ, chúng ta cũng không phải tên điên Zaid, người khác đối với ta có địch ý liền muốn giết cả nhà người ta. Bọn hắn không có động thủ, giết bọn hắn chẳng có chút ý nghĩa nào."

"Ta đã sớm nói tên Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư kia bị khùng, ngươi còn không tin."(vãi hàng)

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lau mồ hôi lạnh, vương tử điện hạ Jotham quốc rung giọng nói: "Mới trong thời gian nháy mắt, hai vị Thánh cấp cao thủ đã đến quốc gia chúng ta?"

"Chỉ sợ là ba vị!" Quốc sư Jotham quốc cũng lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt ngưng trọng nói.

"Kiếm Thánh kia gọi thiếu niên này là đại ca, hiển nhiên tuổi tác thật sự cũng không trẻ như chúng ta nhìn thấy. Chỉ sợ tu vi của hắn đã đến cảnh giới Vĩnh Hà Thanh Xuân rồi, đến tận chết già cũng không thay đổi tướng mạo."

Mấy quý tộc tử đệ hiếu kì nói: "Quốc sư, nếu như thiếu niên kia cũng là Thánh cấp cao thủ, vì sao không trực tiếp bay về Chu quốc mà lại muốn đi bộ qua mặt biển chứ?"

Quốc sư kia ngữ khí trì trệ, ngữ trọng tâm trường nói: "Người có tu vi càng cao, tính tình lại càng cổ quái. Hai vị Kiếm Thánh này hiển nhiên đều là người tính tình cổ quái. Sau này các ngươi gặp phải người có tính tình cổ quái, nhất định phải nhớ rõ thu liễm ngạo khí bản thân." Nói đến đây, trong lòng hắn không khỏi thầm nói: "Lão tử là đệ nhất cao thủ Jotham quốc, có phải cũng nên có một vài sở thích quái gỡ không ta?"

Đọc truyện chữ Full