Lôi Cách nói ra lời này đã động tới nổi hận trong lòng của mọi người, lập tức hiểu ra, đối với đám cặn bã này, nên dùng thủ đoạn như vậy, đúng như Lôi Cách đã nói, chết như vậy, đúng là tiện nghi cho bọn chúng!
- Đúng vậy! Chúng ta không thể để cho trái tim của đại nhân băng giá vì chúng ta!
Một người trung niên trong số đó lập tức lớn tiếng nói ra.
Sau đó mấy người nhìn nhau, lập tức bò dậy, Lôi Cách nhìn thấy, liền lên đường:
- Ở đây tương đối an toàn, Ny Bột, ngươi lưu lại, mang theo ba hài tử, tìm một nơi an toàn ở gần đây mà chờ đi.
Ny Bột nghe vậy liền khẩn trương, lập tức nói ra:
- Ta cũng muốn cùng đại nhân đi giết cặn bã, cho dù là chết cũng muốn đi!
Lôi Cách nghiêm túc nói ra:
- Bình tỉnh một chút! Trên thực tế chúng ta cũng biết, chúng ta có đi theo đại nhân thì một chút trợ giúp cũng không có trợ giúp được gì, nhưng chúng ta vẫn phải đi cùng, không riêng gì nổi hận ở sâu trong lòng của chúng ta, chúng ta không thể để cho đại nhân thất vọng đau khổ vì chúng ta được...Hắn còn là ân nhân cứu mạng của chúng ta...Những hài tử này còn cần ngươi chiếu cố cho, Ny Bột ngươi cũng phải vì nhi nữ của mình chứ, thê nữ của ta và Lý Á cũng đã chết trong tay của đám người này, chúng ta phải báo thù cho bọn họ, ngươi là phụ thân của Ny Nhi, nếu vạn nhất hành động thất bại, ngươi bảo những hài tử này phải làm sao bây giờ?
- Nhưng mà...
Ny Bột muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Lý Á ở bên cạnh nói ra:
- Ny Bột yên tâm đi, với thực lực của đại nhân, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì.
Mắt nhìn tràng cảnh bốn phía, lúc này Ny Bột không thể không buông tha cho, sau đó gật gật đầu, Lôi Cách và Lý Á đều vỗ vỗ bả vai hắn. Sau đó hai người liền đi theo hướng của Lâm Dịch rời đi mà đuổi theo, Ny Bột mang theo ba nữ hài nhi rời khỏi nơi huyết tinh này, tìm một địa phương an toàn mà chờ đợi.
Thời điểm Lôi Cách và Lý Á đuổi kịp Lâm Dịch, khoảng cách của bọn họ và nơi trú quân cũng chỉ còn cách một cây số mà thôi. Với thị lực của Lâm Dịch, đã có thể mơ hồ nhìn thấy đại môn cực lớn của nơi trú quân kia rồi.
- Đại nhân, chúng ta...
Lôi Cách thở hồng hộc vì đuổi theo, ở sau lưng Lâm Dịch muốn nói cái gì đó.
Nhưng Lâm Dịch lại khoát khoát tay:
- Có lời gì đợi lát nữa rồi nói sau, chờ ta đi vào một chút, các ngươi cứ ở bên ngoài này mà chờ đợi đi.
Lôi Cách khẩn trương nói ra:
- Chúng ta làm sao có thể để cho đại nhân ngươi đi vào bên trong một mình được chứ? Đại nhân, bên trong có chừng mấy trăm tên giám sát a!
Lâm Dịch lại lắc đầu, sao đó vừa đi vừa nói:
- Các ngươi đi vào cũng không có trợ giúp gì, ngược lại chỉ làm bận tay bận chân của ta mà thôi.
Bọn người Lôi Cách nghe xong lập tức cười khổ, thật lâu sau, Lôi Cách mới nói:
- Nhưng mà, ít nhất...
Lâm Dịch lại nói:
- Không cần nói gì cả, các ngươi cứ chờ ở đây đi.
Nói xong, dưới chân phát lực một cái, lập tức lao thẳng vào trong nơi trí quân và lao về khu của nô lệ đang ở.
- Đại...
Lôi Cách vừa muốn mở miệng hô lên, Lâm Dịch cũng đã bắn đi thật xa, Lôi Cách đành phải an tĩnh lại, đồng nhất nhìn Lý Á ở bên cạnh, hai người đồng thời cúi đầu thở dài một hơi.
Lúc này tường cao bao vây bên ngoài nơi trú quân đã xuất hiện ở trước mặt của Lâm Dịch.
Nơi trú quân này chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn, một loạt hàng rào gỗ cao to rắn chắc bao vây xung quanh nơi trú quân. Rất hiển nhiên, những vật liệu gỗ này chính là tài liệu lấy ngay tại chỗ...
Mà đằng sau nơi trú quân là một tòa núi không cao lớn lắm. Thông qua nói chuyện với bọn người Lôi Cách thì Lâm Dịch cũng đã biết rõ, ngọn núi này, chính là mỏ năng lượng.
Lẽ ra ở sâu trong rừng rậm này sẽ không xuất hiện một ngọn núi to như vậy. Mặc dù có xuất hiện, cũng không nên là một rặng núi lớn phập phồng dài mấy vạn dặm, mà tòa núi lớn này lại đường đột xuất hiện tại đây, hơn nữa, còn lẻ loi trơ trọi một mình.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Dịch cân nhắc không phải là hiện tượng tự nhiên khác thường này, hắn phải cân nhắc, chính là xử trí người trong doanh địa này như thế nào mới phải.
Thông qua cuộc nói chuyện với bọn người Lâm Cách, Lâm Dịch đại khái biết rõ đây là cái địa phương như thế nào, tấm lòng của Lâm Dịch không xấu, hắn chỉ làm tất cả mọi chuyện trong khả năng của mình, tận lực giải cứu những người đáng thương này. Đương nhiên, nếu như việc này vượt qua năng lực bản thân của mình, hắn chỉ có thể hữu tâm mà vô lực.
Còn không rõ thực lực địch nhân nơi này rốt cuộc là như thế nào, Lâm Dịch không dám tùy tiện làm ra động tĩnh gì lớn cả, bởi vì hiện tại hắn là Lục cấp Tử Môn chiến sĩ nhìn thì rất là mạnh...Nhưng một kẻ chưa từng đi đi lại lại trên đại lục như Lâm Dịch cũng biết rõ thực lực Lục cấp Tử Môn chiến sĩ không phải cao. Hắn còn không cho rằng bằng vào lực lượng của chính mình, nhất định có thể làm cho tổ chức đã tồn tại hơn mười năm bị tan rã mất.
Cho nên, động tác Lâm Dịch cực nhanh.
Hai bên của đại môn đều có một tên hộ vệ đang đứng gác, lúc này hai người đang thấp giọng bắt chuyện với nhau. Hiện tại sắc trời đã tối, hơn nữa từ khi thành lập nơi này tới bây giờ chưa từng có chuyện ngoại nhân xâm nhập nơi này, cho nên hai tên hộ vệ này cảnh giác không cao, nếu như nói tác dụng tồn tại nhất định của bọn họ, chính là dùng để trông chừng xem thợ mỏ có trốn ra ngoài hay không mà thôi. Cho nên thời điểm Lâm Dịch dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện ở cách hai người này chừng trăm mét, hai người vẫn đang thảo luận nghiên cứu kịch liệt về vấn đề gì đó, không có chú ý tới Lâm Dịch đã hóa thành bóng đen lao về phía bọn họ chút nào.
- Bang bang!
Liên tục hai tiếng vang nhẹ phát ra, thời điểm hai tên hộ vệ còn không kịp có chút phản ứng nào, một cổ lực lượng rất lớn đánh úp vào ngực của bọn họ, ý thức của hai người liền chìm vào trong bóng tối.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 67: Tiến vào nơi trú quân
Chương 67: Tiến vào nơi trú quân