DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 94: Chân nộ!

Lúc này Lâm Dịch một lòng đều ở trên người Lâm Yến, mặc dù trả lời cũng cộc lốc, tự nhiên không nhận ra Lộ Ti đến. Sau đó liền quay đầu lại, thương yêu sờ lên cái trán Lâm Yến.

Mà lúc này, cách chuyện xảy ra đã chừng hơn nửa canh giờ rồi.

Thiên Thượng Nhân Gian, đây là khách sạn xa hoa nhất Thiên Diệp thành phố, lúc này lại lâm vào một mảnh bối rối!

- Cái này, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Phó môn chủ Vũ Môn phân bộ Thiên Diệp mở to hai mắt nhìn, nhịn không được lớn tiếng hỏi.

Vừa rồi hắn bị phái đi nói cho Bạch Diệp biết, cho tới khi hắn lại lần nữa mang người tới Thiên Thượng Nhân Gian, phân bộ trưởng và các môn nhân đều đã tiến vào trong Thiên Thượng Nhân Gian, song khi hắn tới lại lần nữa, tràng cảnh xuất hiện trước mặt lại khiến đầu óc hắn nhất thời đỉnh chỉ vận chuyển!

Một màn màng nước cực lớn như hào quang lập lòe quang mang màu xanh da trời lạnh lùng hoàn toàn bao phủ trọn cả Thiên Thượng Nhân Gian! Phía trên mang nước lộ ra cực kỳ rực rỡ tươi đẹp mà lạnh lùng.

Mà tất cả mọi người bên ngoài phạm vi bao phủ sững sờ nhìn vào trong, trên mặt lộ ra biểu lộ ngây ngốc.

Chỉ thấy trong phạm vi bị hào quang bao phủ, kể cả Vũ Môn đệ tử lưu lại trước của, khách nhân đang bối rối chạy ra từ bên trong, cùng với tiểu thư tiếp khách đang bối rối cùng với đám bồi bàn, rõ ràng đều bị một màn nước nhỏ hơn bao vào trong!

Tất cả mọi người bảo trì đều bảo trì động tác vào một giây trước khi bị bao phủ, hoặc biểu lộ bối rối, hoặc mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, hoặc cảm xúc oán giận...Thậm chí còn mấy khách nhân tựa hồ bối rối từ bên trong đi ra, thế cho nên nhảy dựng lên, nhưng thân thể rõ ràng bị màn nước kia bao phủ vào trong, bảo trì tư thái lơ lửng nhảy lên trên không trung...Thời gian tựa hồ trong nháy mắt này bị đọng lại vậy!

Những người này tựu như như một tượng điêu khắc, tạo thành vẻ đối lập với dòng người chạy loạn bên ngoài!

- Đây đến cùng là cái gì thế!

Phó môn chủ phân bộ lại lần nữa nhịn không được lớn tiếng rống lên! Hai mắt đỏ thẫm.

Nhưng lại không có người trả lời hắn.

Lĩnh Vực Dị Năng Giả được xưng là Dị Năng Giả mạnh nhất, cũng không phải là không có đạo lý. Có thể nói như vậy, trong một khối lĩnh vực của Lĩnh Vực Dị Năng Giả, hắn chính là thần! Thần không gì làm không được!

Tất cả sự vật trong lĩnh vực, sinh tử tồn vong của tất cả sinh vật và tồn tại trong lĩnh vực đều chỉ trong một ý niệm của chủ nhân lĩnh vực thôi!

Trừ phi lực lượng bản thân ít nhất phải mạnh hơn gấp đôi chủ nhân lĩnh vực, nếu không, muốn phá vỡ lĩnh vực, đó căn bản là si tâm vọng tưởng thôi!

Hôm nay đường kính thủy hệ lĩnh vực của Lâm Dịch đã có phạm vi đường kính 100m, hơn nữa hắn hiện giờ đặt mình trong lầu sáu. Nói cách khác, lấy hắn làm trung tâm, lĩnh vực tản mát ra trong bán kính 100m!

Mà toàn bộ tổng diện tích của Thiên Thượng Nhân Gian, vô luận chiều rộng hay chiều dài, đều khó khăn lắm vừa đủ trong vòng 100m, cộng thêm Lâm Dịch lúc này lại đang ở lầu sáu...Cho nên, lĩnh vực của Lâm Dịch một khi bạo phát đi ra, lập tức liền bao phủ toàn bộ Thiên Thượng Nhân Gian vào trong. Có thể nói như vậy, trước mắt trong toàn bộ Thiên Thượng Nhân Gian, ngoại trừ Lâm Dịch tự mình có quyền hoạt động tự do ra, không còn bất kỳ người nào khác nữa!

Cũng may trong nội tâm Lâm Dịch tuy rằng phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn không mất đi lý trí, nếu không, hiện ở trước mắt những người dưới kia cũng không phải là tượng điêu khắc nữa, mà vô số cỗ thi thể sinh sinh bị màng nước làm cho hít thở không thông mà chết rồi! Khi Lạp Cổ Kỳ và Thủy Linh Lung cấp thiết đuổi đến, bọn hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Nhìn lĩnh vực lóe ra màu xanh da trời lạnh lùng sáng bóng cực lớn trước mắt, Lạp Cổ Kỳ lại nhịn không được sợ hãi than nói:

- Không hổ là Lĩnh Vực Dị Năng Giả ah...

Nhưng Thủy Linh Lung lại nhịn không được thúc giục nói:

- Hiệu trưởng, nhanh đi vào ah!

Một đôi mắt đẹp lại nhìn không được lo lắng nhìn về phía Thiên Thượng Nhân Gian.

Lạp Cổ Kỳ cười cười nói:

- Yên tâm đi, lấy thân phận Lĩnh Vực Dị Năng Giả của Lâm Dịch, chỉ cần Bạch Diệp còn chưa tới, hắn cũng không có vấn đề gì đâu. Hiện giờ đi vào cũng không có tác dụng gì, cứ đợi Bạch Diệp đã!

- Thế nhưng...

Thủy Linh Lung còn muốn nói gì đấy, dã nhìn con đường phía trước đột nhiên bạo động! Chợt, một hồi tiếng bước chân dồn dập từ bên kia truyền tới.

Lạp Cổ Kỳ nhìn thoáng qua, nhân tiện nói:

- Bạch Diệp đã đến, chúng ta đi qua đi.

Nói xong, lập tức đi đến cửa lớn Thiên Thượng Nhân Gian. Thủy Linh Lung lập tức mang theo biểu lộ lo lắng đi theo phía sau hắn.

- Môn chủ!

Phó bộ trưởng phân bộ lập tức quay đầu, nhìn thấy đội hình từ bên kia vội vã chạy tới, lập tức hiểu rõ là Bạch Diệp đã tới, rất nhanh liền ra nghênh đón. Quả nhiên liền thấy ở trước đội ngũ, Bạch Diệp vẻ mặt nổi giận, con mắt đỏ thẫm đang đi tới, lập tức cung kính hô một tiếng.

Bạch Diệp lại không để ý tới hắn, mang theo đại đội nhân mã tới sát biên giới lĩnh vực, sau đó mới ngừng lại. Một thân sát ý thô bạo, khiến người bên cạnh hắn không khỏi phát lạnh! Bọn hắn biết rõ, môn chủ lần này thật sự nổi giận rồi! Bạch Lực mặc dù có chút không thành khí, nhưng nói như thế nào cũng là con độc nhất của Bạch Diệp, lại là một Dị Năng Giả! Bạch Diệp đối với Bạch Lực như thế nào, tất cả môn nhân đều biết rõ trong lòng.

Bạch Diệp nổi giận nhìn lĩnh vực cực lớn trước mắt, cắn răng âm thanh hết sức chói tai:

- Lĩnh Vực Dị Năng Giả...Nguyên lai là Lĩnh Vực Dị Năng Giả! Khó trách, khó trách ngươi rõ ràng dám không để ta vào mắt! Tốt! Tốt!

Một cổ khí thế thô bạo đến cực điểm lập tức từ trên người Bạch Diệp bạo phát ra! Lực lượng cường đại lập tức khiến đám môn nhân cạnh hắn bay cả ra ngoài! Ở chung quanh hắn lập tức hình thành một khu vực không người bán kinh 10m.

Lĩnh vực trước mắt hắn lập tức lưu quang đại thịnh! Hắn dĩ nhiên dựa vào khí thế bộc phát, đưa tới phản ứng của lĩnh vực!

Nói đến Bạch Diệp cũng không phải nhân vật đơn giản gì, với tư cách là một trong các phân chi của đế quốc hoàng tộc, hắn rất may mắn đã nhận được thất môn và bát môn Phá Môn Ấn Ký khiến mỗi người đều đỏ mắt! Một thân thực lực, sớm đã đạt đến trạng thái bát cấp Khai Môn đỉnh phong! Khoảng cách Thánh Giai, cũng chỉ một bước ngắn thôi.

Thử nghĩ một chút, lúc trước Lâm Dịch ở La Nhĩ thành, dùng sát ý của một lục cấp Chiến Sĩ bạo phát ra đã đủ để bao phủ cả La Nhĩ thành! Mà hôm nay Bạch Diệp dùng lực lượng so với Lâm Dịch còn cao hơn cả hai bậc, sát ý bạo phát ra trầm trọng thế nào chứ? Đó quả thật là một cổ lực lượng cường đại đã thành thực chất rồi!

- Người giết con ta! Đi ra nhận lấy cái chết!

Hai mắt Bạch Diệp đỏ thẫm hét to lên! Sóng âm cực lớn chỉ trong nháy mắt liền bao trùm Thiên Thượng Nhân Gian! Sát ý bạo phát ra trong nháy mắt đó càng khiến tất cả mọi người phía sau hắn không khỏi sợ hãi trong lòng! Một cổ hàn khí thấm vào ruột gan lập tức bốc lên. Nhìn ánh mắt Bạch Diệp, lập tức giật thót mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thanh âm cực lớn này lập tức liền truyền đến tai Lâm Dịch! Điều này cũng lập tức khiến hắn cảm nhận được cổ sát ý cường đại kia! Sau khi biến sắc, lại cũng là lộ ra sát ý lành lạnh!

- Ta còn không tìm ngươi, ngươi ngược lại tìm tới trước cửa rồi!

Lâm Dịch mãnh liệt đứng lên, trong mắt bắn ra sát ý mãnh liệt! Chẳng qua mới một hơi, một cổ sát ý đầm đặc đến cực điểm giống như thực chất từ quanh người Lâm Dịch bừa bãi mà tràn ra!

Tuy rằng về mặt thực lực kém Bạch Diệp không chỉ một bậc. Nhưng sinh hoạt giết chóc hai năm trong cấm kị sâm lâm của Lâm Dịch thá lại uổng phí? Tuy rằng ngày đó ở La Nhĩ thành hắn bạo phát một lần, nhưng lần đó chỉ có tác dụng phát tiết, không đến mức khiến hắn bị sát ý không chế. Sinh hoạt giết chóc hai năm, khiến sát ý của Lâm Dịch đã sớm xâm nhập trong linh hồn! Tuy rằng thực lực không bằng Bạch Diệp, nhưng lúc này khí thế hai người bộc phát ra, lại lực lượng ngang nhau!

Mọi người chung quanh vẫn còn yếu đuối nằm trên ghế, cùng với hơn mười tên Vũ Môn đệ tử bị bao bọc trong màn nước tự nhiên cũng nghe được thanh âm cực lớn này. Bất đồng chính là, trong mắt bọn người Kim Trĩ Hàn, Lộ Ti lại lộ ra sợ hãi, mà hơn mười tên Vũ Môn đệ tử thì lại lộ ra vẻ kinh hỉ.

Mà sau khi Lâm Dịch bộc phát ra sát ý, những Vũ Môn đệ tử trong bong bóng sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ trắng bệch. Kinh hỉ trong mắt lập tức biến mất không thấy, đổi lại sợ hãi!

Trong mắt bọn người Kim Trĩ Hàn, cũng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi nhìn về phía Lâm Dịch.

Lâm Yến càng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra sợ hãi nhìn ca ca trở nên cực kỳ lạ lẫm của mình, nước mắt vừa mới ngừng lập tức chảy ra, yếu khóc, hô lên:

- Ca...Ca...Ngươi...

Tiếng hô yếu ớt của Lâm Yến lập tức Lâm Dịch bừng tỉnh từ trong một mảnh sát ý, cúi đầu xem xét, chỉ thấy ánh mắt Lâm Yến lộ ra vẻ sợ hãi nhìn mình, lập tức trong lòng chấn động, sát ý trên người lập tức biến mất không thấy gì nữa!

Ngồi chồm hổm xuống, Lâm Dịch thương yêu sờ vỗ bờ vai nhỏ nhắn của Lâm Yến, nhu hòa nói:

- Yến nhi yên tâm, có ca ở đây.

Nhìn Lâm Dịch khôi phục lại một mặt ôn nhu, sợ hãi trong mắt Lâm Yến mới hơi chút giảm bớt một chút, nhưng vẫn yếu ớt nói:

- Ca...Vừa rồi ngươi...Thật đáng sợ...Yến nhi không thích!...

Lời nói của Lâm Yến khiến Lâm Dịch sững sờ, chợt khẽ gật đầu, nói:

- Tốt, ca nghe Yến nhi, về sau tuyệt đối sẽ không có biểu hiện đáng sợ đó nữa...

Lâm Yến lúc này mới yên tâm, nhẹ nhéo nhéo tay Lâm Dịch.

Nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Lâm Yến, lửa giận trong lòng Lâm Dịch lại đang không ngừng gia tăng, nếu như không phải tên đáng chết này, Yến nhi sao có thể bị như vậy?

Hít sâu một hơi, đè lại sát ý sắp bộc phát lần nữa, Lâm Dịch nhu hòa cười cười với Lâm Yến, nói:

- Yến nhi đợi ca một lát, ca lập tức sẽ trở lại.

Nói xong, lại vỗ vỗ khuôn mặt kiều nộn của Lâm Yến.

Lâm Yến ngoan ngoãn khẽ gật đầu, lại vuốt ve cái trán Lâm Yến một chút, Lâm Dịch đứng lên, ánh mắt nhìn về hơn mười tên Vũ Môn đệ tử chung quanh.

Những đệ tử kia lập tức trong lòng phát lạnh! Ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Lâm Dịch lạnh lùng nói:

- Nói cho ta biết, người vừa kêu la đòi giết là ai?

Một gã Vũ Môn đệ tử cảm thấy cơ trên mặt mình buông lỏng, lập tức minh bạch có thể nói chuyện. Lập tức không dám lừa gạt mang theo thanh âm rung động nói:

- Chính, chính là phụ thân của Bạch Lực thiếu gia, Vũ Môn môn chủ Thiên Diệp thành phố, Bạch Diệp...

Nói vừa xong, cảm giác cơ trên mặt lại lần nữa cứng đờ, ánh mắt lộ ra biểu lộ hoảng sợ cầu xin tha thứ.

Lâm Dịch lại cắn răng, trong mắt bắn ra hàn mang khiếp người!

- Nuôi con mà không biết dạy!

Lập tức thân thể của hắn rõ ràng cứ vậy bắt đầu lơ lửng.

Ở trong lĩnh vực của hắn, Lâm Dịch chính là thần! Vốn phải đạt tới Thánh Giai mới có thể phi hành, nhưng lúc Lâm Dịch ở trong lĩnh vực, Lâm Dịch lại có thể làm được rất dễ dàng.

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người trong lòng, thân thể Lâm Dịch lơ lửng lên, sau đó bỗng nhiên bắn ra ngoài!

Vừa ra khỏi cửa phòng, sát ý kinh thiên Lâm Dịch vẫn một mực áp chế lập tức bạo phát ra, như thực chất quấn quanh bên người Lâm Dịch! Mà thân thể của hắn, mang theo một khe hở màu lam nhàn nhạt, rõ ràng cứ như vậy bay thẳng ra ngoài!

Oanh!

Trong Thiên Thượng Nhân Gian đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm va chạm và nghiền nát, khiến tất cả mọi người bên ngoài cửa lớn Thiên Thượng Nhân Gian không khỏi ngẩng lên đầu kinh hãi nhìn lên lầu!

Chỉ thấy vị trí đại môn đối diện lầu sáu Thiên Thượng Nhân Gian, đột nhiên bỗng nhiên bạo phá! Lập tức, một đạo bóng đen lóe ra lam sắc quang mang bỗng từ đó vọt ra.

- A!

Người bên dưới lập tức phát ra một hồi kinh hô! Song khi đạo hắc ảnh kia cách mặt đất chừng 10m, lại bỗng nhiên ngừng lại! Quá trình từ cực tốc đến cực tĩnh, khiến tim tất cả mọi người không khỏi bỗng nhiên xiết chặt! Mà lúc này, người ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lại, mới nhìn rõ diện mạo bóng đen.

Đọc truyện chữ Full