DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 183: Cội nguồn dũng khí của nữ hài

Lâm Dịch há miệng rồi lại khép, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại tâm tình của mình, mới mở miệng cười nói:

- Chúng ta đi thôi.

Nói xong, liền xoay người đi...Lâm Dịch cũng không nhìn thấy, lúc Thủy Linh Lung quay người, thì nụ cười trên môi lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ ảm đạm...

Lâm Dịch ngẩn người một lúc, sau đó mới ngẩng đầu đi theo...bề ngoài nhìn Lâm Dịch có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lúc này lại không bình tĩnh chút nào...Bởi vì hắn đã phát hiện, không biết từ lúc nào...hắn, đã thích Thủy Linh Lung...

Bất đồng với cảm giác tưởng niệm về Thư Mộng. Thủy Linh Lung là tồn tại chân thật như thế bên cạnh hắn...thời điểm vừa nãy khi ôm lấy Thủy Linh Lung, Lâm Dịch có thể cảm thấy được tiếng tim đập của đối phương...điều này khác với Thư Mộng...Không biết vì cái gì, thời điểm ôm lấy Thư Mộng, loại cảm giác này, luôn mờ ảo bất định...So sánh với lúc ôm Thủy Linh Lung, càng làm cho hắn cảm giác được một tồn tại thật sự. Lão sư...Lâm Dịch nhìn bóng lưng có vài phần thê mỹ của Thủy Linh Lung, trong nội tâm không khỏi đau nhói. Hắn thậm chí nhịn không được rất muốn mở miệng kêu lên, nhưng mà, cuối cùng nhưng vẫn là ngăn ở yết hầu không phát ra được.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, trầm mặc hướng Thủy gia thôn đi đến.

Mục đích trở về của Thủy Linh Lung rất đơn giản...chẳng qua là liếc mắt nhìn.

Dù sao, nơi đây cũng là cố hương của nàng. Nơi đây chứa đầy nước mắt tủi khổ của nàng, nhưng đồng dạng cũng có niềm vui...

Lại đi ước chừng hơn mười phút, con đường trước mặt mới bắt đầu rộng mở thông thoáng. Từng thanh âm lớn tiếng hô gọi vang lên, chui vào trong tai Lâm Dịch và Thủy Linh Lung.

Đây là một thôn nhỏ nhìn qua hết sức bình thản. Đi qua rừng cây về sau, đập vào trong mắt là một mảnh ruộng đồng cũng không tính là lớn, mà ở đằng sau ruộng đồng, thì là một thôn nhỏ tường hòa. Trên con đường đến thôn, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng cười như chuông bạc của tiểu hài tử, cùng với những tiếng cười cởi mở của thôn dân...Tuy không nghe hiểu được ngôn ngữ của ngư dân ở đây, nhưng tiếng cười đại biểu tâm tình, ở bất kỳ một chỗ hẻo lánh nào trên đại lục cũng giống nhau.

Nếu như không phải nghe được câu chuyện của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch sẽ đối với cái thôn nhỏ này sinh ra một cảm giác đẹp hơn một ít.

- Ngươi xem, chỗ ấy, chính là nhà của ta...

Đứng ở biên giới rừng cây, Thủy Linh Lung đột nhiên thò tay chỉ về hướng xa xa. Lâm Dịch theo hướng nàng chỉ, nhìn lại theo hướng bên đó...thôn làng này khoảng cách với bờ biển vô cùng gần. Mà ở tít mãi bên ngoài thôn, nơi tiếp cận với bờ biển nhất, một tòa mộc phòng dựng lên trơ trọi lẻ loi ở đó. Dùng thị lực của Lâm Dịch, hắn có thể trông thấy phía trước căn nhà gỗ kia, đang có một phụ nữ giặt rửa quần áo. Một nam nhân trung niên, ngồi ở bên ngoài hàng rào nhà gỗ, rút lấy thuốc lá.

- Bọn hắn...

Lâm Dịch mở miệng, nhưng mà quay đầu nhìn lại, đã thấy con mắt Thủy Linh Lung mơ hồ có chút đỏ lên, nhìn xem một nam một nữ hai người kia, ngơ ngác nhìn.

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, liền không nói gì thêm. Ánh mắt, lại hướng bốn phía chung quanh đánh giá.

Thật lâu về sau, Thủy Linh Lung cúi đầu nhẹ nhàng lau sạch khóe mắt, đối với Lâm Dịch cười cười:

- Chúng ta trở về đi!

Đang nhìn xem bốn phía Lâm Dịch hơi sững sờ:

- Người không đi qua sao?

Thủy Linh Lung chút phe phẩy đầu. Sau đó lắc:

- Hay là không đi thì tốt hơn. Cũng đã mười năm rồi, nói không chừng...bọn hắn sớm đã quên ta rồi.

Nhưng mà đang khi nói chuyện, nhưng vẫn là không nhịn được nhìn thoáng qua mộc phòng kia...trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

Lâm Dịch nhưng là nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên đỡ lấy bả vai Thủy Linh Lung, nhìn ánh mắt trốn tránh của đối phương. Nhẹ nhàng nói:

- Lão sư, trốn tránh cũng không phải là một biện pháp tốt. Hiệu trưởng nói đúng...Bất kể như thế nào, người cũng nên cho mình một cái công đạo. Chẳng lẽ, ngươi muốn suốt đời mình bị cái bóng mờ này phủ lên sao? bất kể ra sao, có ta cùng người!

Thân phận của hai người, tựa hồ là đổi ngược lại. Phảng phất như Lâm Dịch mới là lão sư của Thủy Linh Lung vậy.

Thân thể mềm mại của Thủy Linh Lung chấn động, trốn tránh ánh mắt nhìn mình của Lâm Dịch...Từ trong mắt hắn, Thủy Linh Lung thấy được một sự cổ vũ. Dần dần, nàng lại có phần bối rối tránh thoát hai tay của Lâm Dịch, xoay người nhẹ nhàng lau khóe mắt. Thật lâu về sau mới quay đầu lại:

- Cám ơn ngươi...Lâm Dịch.

Lâm Dịch nở nụ cười nhẹ nhàng, không nói gì.

Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía đã từng là nhà của mình kia...có Lâm Dịch ở sau lưng, nàng, hoàn toàn không sợ gì.

Lâm Dịch đi theo sau lưng Thủy Linh Lung. Xuyên qua mảnh ruộng không tính là rộng lớn này. Tiến nhập tiểu thôn.

Rất rõ ràng, hai người vừa xuất hiện đã dẫn tới sự chú ý của các thôn dân. Tất cả mọi người đều tò mò nhìn đôi nam nữ ăn mặc áo quần kỳ quái, cùng rất tuấn mỹ này. Thủy gia thôn là một thôn xóm trong biển rộng...có chút người ở nơi này, cả đời đều chưa từng thấy qua người ngoại lai. Bởi vậy Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung xuất hiện, lập tức đưa tới cái nhìn chăm chú của cư dân trong thôn.

Thủy Linh Lung lúc này, sớm đã khác xưa. Mặc cho ai đều không thể đem mỹ nữ tú lệ trước mặt, liên tưởng đến một nữ hài nhu nhược tự ti mười năm trước...Thủy Linh Lung lúc trước vốn cũng không phải là nhân vật quan trọng gì trong thôn. Mặc dù chỉ là mười năm. Nhưng đã không còn người có thể nhận ra nàng.

Nhưng thông qua quan sát của Lâm Dịch. Hắn lại rất dễ dàng phát hiện bên trong thôn dân, có mấy người nữ tử sàn sàn với Thủy Linh Lung tựa như nhận ra điều gì. Nhưng các nàng đều do dự không mở miệng. Biểu tình không xác định lắm này, Lâm Dịch đoán là các nàng đã nhận ra Thủy Linh Lung.

Hướng Thủy Linh Lung nhìn lại...lại phát hiện trong mắt đối phương xuất hiện vài phần bối rối...Những thôn dân này, lúc trước đều là những người mà Thủy Linh Lung rất sợ hãi. Tuy nàng lúc này đã đứng ở một độ cao, chỉ cần nàng vung tay một cái, thì thôn xóm đã từng làm cho nàng sợ hãi này sẽ trở thành cát bụi trong lịch sử. Nhưng nàng vẫn cảm thấy bối rối như cũ...điều này, cũng không phải bởi vì thực lực tăng lên, có thể dễ dàng xóa đi được.

Lâm Dịch đột nhiên nhẹ nhàng kéo tay Thủy Linh Lung. Thân thể đang trong bối rối của Thủy Linh Lung lập tức chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch...

- Lão sư, tin tưởng chính mình...

Lâm Dịch nhẹ nhàng cười. Nhưng mà nụ cười này, lại làm cho trong lòng Thủy Linh Lung rất ấm áp...đôi khi, nữ nhân thật là một sinh vật rất thần kỳ. Nữ hài dù nhu nhược như thế nào, nhưng dưới sự cổ vũ chân thành của người mình yêu, đáy lòng luôn tuôn trào dũng khí, làm cho các nàng đôi khi cũng phải sợ chính mình. Lâm Dịch cười, không hề nghi ngờ đó chính là nguồn suối dũng khí của Thủy Linh Lung.

Nàng không khỏi nghĩ tới câu nói vừa rồi của Lâm Dịch - bất kể như thế nào, có ta cùng ngươi!

Đúng vậy a, cùng hắn...đã có hắn, chính mình, còn sợ cái gì?

Hít sâu một hơi, vẻ bối rối trên mặt Thủy Linh Lung, lập tức biến mất không thấy. Trong mắt của nàng xẹt qua một tia ngọt ngào, hạnh phúc...thậm chí các thôn dân xung quanh cũng đều cảm giác được, cô nương dung mạo tú mỹ này, trong nháy mắt, biến thành càng thêm xinh đẹp rồi...

Đọc truyện chữ Full