Lâm Dịch nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Về sau thì sao?
- Về sau...
Khóe miệng Lâm Cường lộ ra dáng tươi cười:
- Chuyện sau đó, cha một mực đều cho là mình đang nằm mơ...
- Nghe xong lời cha nói, nàng vốn đã tụ tập năng lượng, nhưng lại dần tiêu tán đi, nhưng nét mặt nàng vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng nhìn cha, lần kia, nàng bỏ qua cho cha, cũng như cha thường xuyên làm trước kia vậy.
- Trong đoạn thời gian dưỡng thương này, nàng thỉnh thoảng sẽ qua đây thăm cha, nàng nói với cha, nàng chỉ không thích lợi dùng lúc người khác gặp khó khăn, nàng muốn sau khi cha hoàn toàn khôi phục lại, quang minh chính đại giết chết cha, sau đó thu hồi vật nguyên bản vốn thuộc về cổ năng. Tuy rằng nàng rất rõ ràng, nếu như sau khi thương thế của cha hoàn toàn khỏi hẳn, nàng không thể nào là đối thủ của cha...
- Mà cha, lại khôi phục từng ngày, rốt cục, khoảng thời gian khoái hoạt này, một mực đã qua một năm rưỡi, mà thương thế của cha, cũng hoàn toàn khôi phục.
Trên mặt Lâm Cường thủy chung vẫn mang nét cười vui vẻ, bộ dáng như chìm vào trong hồi ức, rất hiển nhiên, cảm tình của hắn đối với mẫu thân Lâm Dịch, thật sự đã đạt đến một trình độ khiến người khác kính nể.
- Ngày nào đó, nàng vẫn như thường lệ qua đó thăm cha, sau khi thấy thương thế của cha đã khỏi hẳn, khuôn mặt nàng lại trở nên trắng bệch, nàng trầm mặc thật lâu, sau đó, một hồi chiến đấu vốn nên phát sinh vào một năm rưỡi trước, đã bắt đầu...
- Đúng như trong tưởng tượng, thực lực của nàng tuy rằng đạt tới trung tinh vị trung giai, nhưng lúc ấy quanh năm cha đều không ngừng chiến đấu, tiến cảnh cực nhanh, đã đạt tới trình độ trung tinh vị thượng giai, hơn nữa chiến văn tăng phúc lúc ấy đã đạt tới trình độ 59 lần, nàng thất bại.
- Nàng đã thất bại, yêu cầu cha giết chết nàng, nói bởi vì quan hệ của nàng, làm cho cổ năng mất đi cơ hội đạt được vật đó, nhưng lúc đó cha thấy trong hai mắt nàng, cha nhìn ra ý nghĩ của nàng lại không phải như vậy, tất nhiên, trong nội tâm nàng cũng có cha.
- Cha ôm lấy nàng, cha nói với nàng cảm tình của cha từ trước đến nay, từ cảm tình đầu tiên khi nhìn thấy nàng, về sau lại thấy được vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, sự ngay thẳng của nàng, sự mâu thuẫn của nàng...Đúng vậy, cha yêu nàng...
Lâm Cường nói đến đây, nụ cười vốn hạnh phúc liền biến mất, trong đôi mắt mang theo chút mê mang ứa ra nước mắt, rất hiển nhiên, nói đến đây, khiến hắn nhớ tới chuyện giờ nàng bị nhốt trong cổ năng.
Kỳ thật Lâm Cường thân làm một người phụ thân, thuật lại đương sự yêu đương của mình và mẫu thân Lâm Dịch như thế, là một loại cảm giác phi thường quái dị, nhưng Lâm Cường đã đè nén trong lòng thật sự quá lâu, hắn cần kể lại, mà Lâm Dịch, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Lâm Dịch trầm mặc, thật lâu sau, sau khi cảm xúc của Lâm Cường ổn định lại, Lâm Dịch mới lại lần nữa mở miệng hỏi:
- Về sau thì sao? Phụ thân, về sau người và mẫu thân thế nào?
Lâm Cường hít sâu một hơi, chợt lộ ra dáng tươi cười vui vẻ:
- Về sau, chúng ta ở cùng một chỗ.
- Sau khi xác lập quan hệ, nàng hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cha nghĩ, nàng như vậy, mới thật sự là nàng a? Nàng ôn nhu, hiền lành, đối với cha có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, nàng rất thích cười nhẹ với cha, không chút nào còn vẻ khí chất khiến người khác chỉ có thể nhìn nhưng không thể gần. Nhưng nàng như vậy, lại làm cho cha càng thêm động tâm với nàng, cha yêu nàng, che chở nàng...
- Nàng không nhắc lại chuyện cổ năng, mà cha cũng không có nhắc lại chuyện cổ văn, vật đó được đặt trong không gian giới chỉ của cha, đoạn thời gian kia, chung ta vốn đã hoàn toàn quên đi sự hiện hữu của nó. Chúng ta cải trang cách ăn mặc, đi khắp các nơi trên đại lục, nhìn ngắm phong thổ khắp nơi, người của Tam đại thế lực vẫn đang tìm kiếm chúng ta, bọn hắn căn bản không biết chuyện chúng ta đã ở cùng một chỗ, mà hạnh phúc như vậy, trọn vẹn giằng co hơn một trăm năm...
Lâm Cường nhớ lại, mang trên mặt nụ cười nhẹ nhàng mà hạnh phúc.
Lâm Dịch có chút cảm khái, người hữu tình sẽ thành thân thuộc, phụ thân vì mẫu thân đã nguyện ý đối địch với ba đại thế lực, mà cuối cùng người đã lấy được lòng của mẫu thân, nếu như chuyện cứ vậy một mực tiếp tục, thật là tốt biết bao?
Lâm Dịch không khỏi có chút thất thần, trong đầu của hắn xuất hiện một bức họa, phụ thân, mẫu thân, chính mình, muội muội, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm trong chánh đường, tiếng cười như chuông bạc của Lâm Yến vang khắp phòng, cùng tiếng cười nhu hoà của mẫu thân, phụ thân mỉm cười thản nhiên. Cuộc sống như vậy, thật sự khiến Lâm Dịch sinh lòng mơ ước...
Nhưng, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến mẫu thân lựa chọn quay trở lại cổ năng thế? Mà Lâm Cường sao lại chưa quay trở về cổ văn, càng không khởi hành đi cứu mẫu thân chứ? Đáy lòng Lâm Dịch, không khỏi nghi hoặc.
- Phụ thân, sau này đến cùng xảy ra chuyện gì?
Lâm Dịch không khỏi mở miệng hỏi, cùng đợi câu trả lời của Lâm Cường.
Lâm Cường nghe vậy trầm mặc, ánh mắt dần khôi phục thanh minh, sau khi hít sâu một hơi, chậm rãi nói...
- Về sau, con sinh ra rồi.
Lâm Cường nhìn về phía Lâm Dịch, nhẹ nhàng nói.
- Con sinh ra rồi sao? Lâm Dịch ngạc nhiên. Nhưng lại không biết, mình sinh ra đến cùng đã mang đến cho phụ thân và mẫu thân cái gì?
Ánh mắt Lâm Cường nhu hòa nhìn Lâm Dịch, nhẹ nhàng tiếp tục nói:
- Mẹ của con mang bầu con, bời vì con, khiến chúng ta không khỏi nhớ đến nơi chúng ta lần đầu gặp mặt, Mạn Vân Sơn Mạch, mẹ của con đề nghị, nếu Mạn Vân Sơn Mạch đã là nơi cha và nàng quen biết, như vậy liền sinh đứa con đầu tiên ở đó đi. Nàng nói, như vậy tương đối có ý nghĩa, mà lúc đó cha và nàng vốn không có chỗ ở cố định, cha tự nhiên cũng không có dị nghị, liền đến nơi này. Sau khi thấy được vẻ yên bình của trấn Hi Mạn, chúng ta đã trải qua quá nhiều sóng gió cũng không khỏi muốn một đoạn thời gian yên tĩnh, vì vậy, lựa chọn ở chỗ này một thời gian ngắn. Một phương diện là mẹ của con đang mang thai, hành động cũng có nhiều bất tiện, một phương diện khác, cũng không muốn con vừa ra đời đã phiêu bạt bốn phía.
- Vì vậy, chúng ta định cư ở trấn Hi Mạn, hai năm sau, lại sinh ra muội muội của con...
Lâm Dịch nghe tới đây, rốt cục nhịn không được lại lần nữa hỏi:
- Vậy đến cùng xảy ra chuyện gì, khiến mẫu thân lựa chọn rời khỏi chúng ta?
Nếu tình thế như Lâm Cường nói tiếp tục phát triển, như vậy hình ảnh một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, tuyệt đối không chỉ tồn tại trong tưởng tượng của Lâm Dịch được! Nhưng đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Khiến mẫu thân lựa chọn rời khỏi? Khiến Lâm Cường lựa chọn co đầu rút cổ? Khiến gia đình vốn nên vui vẻ hòa thuận, chia lìa hai nơi? Lâm Dịch thật sự không rõ...
Lâm Cường nghe được lời của Lâm Dịch, trầm mặc trong chốc lát, thật lâu về sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch, chậm rãi mở miệng:
- Bởi vì con...Chiến văn và dị năng của con, vào lúc con ba tuổi...Đã thức tỉnh...
- Cái gì?
Lâm Dịch lập tức kinh ngạc há to miệng, mở to hai mắt nhìn...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 240: Khiếp sợ!
Chương 240: Khiếp sợ!