DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 407: Thành Thạch Nham

Khuôn mặt nữ hài nhi lập tức ửng đỏ, rõ ràng chính mình không chú ý đụng phải người khác, lại để cho người ta xin lỗi trước. Nữ hài nhi lập tức nói:

- Thực xin lỗi...Là ta không có chú ý.

Thiếu niên có chút bất ngờ, sau đó mỉm cười. Hắn cười lên nhìn trông rất đẹp trai, lộ ra một hàm răng trắng noãn. Hắn đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi! Xin hỏi một chút...Đây có phải là nhà của La Á không?

Nữ hài nhi lập tức sững sờ, lộ ra thần sắc kỳ quái nói:

- Ngươi biết ông ấy sao?

Thanh niên cười gật đầu nói:

- Đúng vậy! Xin hỏi, La Á hiện tại ở chỗ nào?

Nữ hài rất kỳ quái nhìn thanh niên từ trên xuống dưới, khiến cho thanh niên có cảm giác kỳ quái. Hắn cũng bất giác nhìn thoáng qua người mình, một lúc sau nghi ngờ nói:

- Có cái gì không đúng sao?

Nữ hài nhi lắc đầu nói:

- Ngươi đi theo ta.

Nói xong, nàng quay người trở vào trong.

Thanh niên có chút sững sờ, nhưng lại lập tức cười nói:

- Vậy phiền toái tiểu thư.

Sau đó hắn liền đi theo sau nữ hài nhi này.

- Đúng rồi! Người trông cửa không cho phép người khác tiến vào. Ngươi làm sao đi vào được.

Nữ hài nhi đi được một đoạn thì đột nhiền nhớ ra hôm nay tuyển nhận đệ tử mới, võ môn hội nghiêm cấm người khác đi vào. Người thanh niên này như thế nào đi vào.

Thanh niên sững sờ một lúc, rồi cười nói:

- Ta nói muốn tìm La Á, bọn hắn liền cho ta vào. Thế nào? Vì sao hôm nay lại không được phép tiến vào?

Nữ hài như nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới nói:

- Hôm nay là ngày võ môn hội tuyển chọn đệ tử mới. Quá nhiều người, không gian bên trong không đủ. Cho nên những người không có phận sự không được phép tiến vào. Kể cả gia trưởng của những người đến thi tuyển cũng vậy.

Lúc này thanh niên mới hiểu ra gật đầu. Hai người đi tới bên cạnh thao trường. Lúc này cuộc thi tuyển đã bắt đầu. Nhóm tiểu hài nhi đang thi tuyển trên bãi tập, đang người truy ta đuổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Thanh niên thấy một màn như vậy thì sững sờ một chút. Bước chân không khỏi ngừng lại, trong mắt lộ ra vài phần hồi ức...Nữ hài nhi một mực quan sát thanh niên có chút nghi hoặc hỏi:

- Như thế nào?

Thanh niên lấy lại tinh thần, lập tức cười nói:

- Không có gì! Chúng ta đi thôi.

Nữ hài nhi tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu, tiếp tục lên đường.

Xuyên qua thao trường, hai người liền đi đến một tòa lầu cao lớn. Kiến trúc ở Khắc Lâm tỉnh thành so với Y La tỉnh thành có những bất đồng sâu sắc. Tòa lầu này cũng có đến tám tầng.

Nữ hài dễ dàng mang theo thanh niên đi lên trên lầu. Đến tại lầu thứ bảy mới dừng lại, chỉ vào trong phòng nói:

- Chính là ở trong này.

Thanh niên nhíu này, lập tức cười nói:

- Làm phiền tiểu thư.

Nữ hài gật đầu, nhưng không có rời đi mà vẫn đứng đó nhìn thanh niên. Thanh niên đi về phía trước, nhẹ nhàng gõ lên cửa.

Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nói:

- Là ai?

- Là ta. Lâm Dịch.

Thanh niên hồi đáp.

Ám Tương liếc mắt nhìn hắn rầu rĩ nói:

- Tưởng rằng ta không biết ngươi có tình cảm đối với con hồ ly tinh kia sao?

La Á nhất thời á khẩu, hắn ho khan vài tiếng, quay đều nhìn về phía Lâm Dịch nói:

- Sau này ngươi dự định là cái gì? Hay đoạn thời gian này ở lại chỗ chúng ta đi? Ngươi là huynh đệ tốt của ta, nhưng cũng đã có hơn hai mươi năm không gặp rồi.

La Á nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện, hắn không muốn dây dưa vấn đề này thêm nữa.

Lâm Dịch nghe Ám Tương nói như vậy cũng không biết nói sao. Hắn cũng quyết định không để ý tới câu nói vừa rồi của nàng. Lâm Dịch vừa ho khan vừa lắc đầu nói:

- Chắc là không thể ở lại đây lây được. Trên thực tế, ta chỉ bớt chút thời gian qua đây thăm các ngươi mà thôi. Ngày mai ta sẽ rời đi.

- Nhanh như vậy sao?

La Á nhất thời hờn giận, hắn nhíu mày nói:

- Mỗi lần gặp ngươi, ngươi đều có việc bận cần phải giải quyết gấp. Rốt cuộc là ngươi bận việc gì vậy?

Thần sắc Lâm Dịch lộ ra sự bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng muốn ở cùng các ngươi một đoạn thời gian. Nhưng thực sự thời gian không cho phép...

La Á không vừa lòng với Lâm Dịch, hắn khẽ thở dài rồi nói:

- Được rồi, mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng chí ít cũng phải ở lại chỗ này vài ngày. Tư Nhi lớn như vậy rồi mà ngày hôm nay ngươi mới gặp mặt nó một lần...Ngươi không thấy xấu hổ sao.

Lâm Dịch ngạc nhiên, cũng bất đắc dĩ cười khổ.

Lúc này, phía ngoài vang lên tiếng đập cửa. Ám Tương cùng con gái đi ra mở cửa. Một gã đầu bếp đứng ở bên ngoài cửa bẩm báo:

- Môn chủ, yến tiệc đã chuẩn bị xong.

La Á quay đầu nói:

- Ta biết rồi.

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch nói:

- Lần này gặp mặt, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Hai huynh đệ chúng ta phải uống cho thật say.

Lâm Dịch cười gật đầu nói:

- Ta sẽ liều mình bồi tiếp ngươi.

La Á phá lên cười. Chỉ trong chốc lát, từ ngoài phòng đi vào bảy tám người. Trên tay mỗi người đều bưng một món ăn. Rất nhanh thức ăn được đặt lên bàn. Bàn tiệc nhìn qua cực kỳ phong phú, để có một bàn tiệc như thế này phải chuẩn bị thật lâu mới có được.

La Á đứng bên cạnh Lâm Dịch cười nói:

- Ngồi vào vị trí đi.

Lâm Dịch gật đầu, lại nhìn quanh bốn phía nói:

- Ngươi không phải còn một đứa con trai sao? Sao không đợi nó cùng ăn?

La Á cười nói:

- Không cần dợi. Chúng ta ăn trước đi.

Lâm Dịch cũng không nói gì thêm nữa. Hắn ngồi bên cạnh La Á.

Tuy rằng đã lâu rồi không có ăn qua thức ăn, nhưng chỉ nhìn những món ăn trên bàn, lại được chế biến rất là cầu kỳ. Lâm Dịch cũng cảm thấy thèm thèm.

La Á và Lâm Dịch, ngươi một chén, ta một chén. Hai người ăn uống rất thống khoái. Mà Ám Tương cũng cực kỳ hiếm thấy nàng tươi cười. Hôm nay nàng không ngăn cản La Á uống rượu, để cho hắn uống bao nhiêu tùy thích. Về phần con gái La Tư thì ngồi một bên lén nhìn cha đẻ và cha nuôi ăn uống no say.

Lúc trước cha nuôi xuất thủ tặng quà vô cùng hào phóng làm nàng cảm thấy kinh hãi không thôi, còn bây giờ nhìn thấy cha đẻ và cha nuôi tình cảm như vậy, La Tư lại cảm giác được sự thân thiết. Có cảm giác ngay cả Hứa đại nhân hay chiều chuộng trẻ em cũng không tốt bằng. Nhưng trên thực tế, những đứa trẻ kia không hy vọng bề trên ân sủng chính mình. Từ ánh mắt Lâm Dịch nhìn mình, La Tư có thể cảm giác được Lâm Dịch rất yêu thương mình, đương nhiên nàng cũng rất có hảo cảm với Lâm Dịch.

Bữa ăn diễn ra được khoảng một tiếng đồng hồ thì lúc này cửa phòng một lần nữa bị mở ra. Một thiếu niên khỏe mạnh, kháu khỉnh chạy đến.

Đứa bé này nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ chín tuổi, môi hồng răng trắng. Hơn nữa vừa rồi hắn vận động mạnh khiến cho khuôn mặt có phần ửng hồng.

Vừa thấy con trai chạy đến, La Á cười ha ha giới thiệu với Lâm Dịch. Đây là con trai hắn, tên là La Hạ. Đồng thời cũng bắt con trai mình chào hỏi Lâm Dịch.

Đứa trẻ này mở to mắt nhìn Lâm Dịch, sau đó mới ngọt ngào kêu một tiếng "cha nuôi.

Điều này khiến cho Lâm Dịch phải bật cười.

Dựa theo phong tục trên đại lục, Lâm Dịch tuy là cha nuôi của La Tư nhưng La Hạ cũng phải theo chị mình gọi Lâm Dịch một tiếng cha nuôi.

Ngân quang lóe lên, Lâm Dịch lấy ra một không gian giới chỉ tặng cho con trai nuôi của mình. Ở trong Cổ Văn, Lâm Dịch lấy được không ít thần khí và thứ thần khí nhưng đại bộ phần đối với hắn đều có hữu dụng. Mà lúc đó Lâm Dịch cũng không có biết La Á đã sinh thêm một đứa con. Cho nên cũng chỉ chuẩn bị một kiện thứ thần khí. Tuy Lâm Dịch là một đại gia nhưng hắn cũng biết được cái gì có tác dụng đối với mình, cái gì không.

La Á thấy Lâm Dịch không có lấy ra thứ thần khí thì thở dài một hơi...Tuy rằng nghiêm ngặt mà nói không gian giới chỉ cực kỳ hiếm thấy nhưng so với thứ thần khí thì không thấm vào đâu. Cho nên hắn cũng không có ngăn cản.

La Hạ tuy không lớn tuổi nhưng từ nhỏ đã thường xuyên ở bên cạnh cha, mưa dầm thấm lâu. Nó cũng biết được không gian giới chỉ này là một vật trong truyền thuyết, lập tức rạo rực đón nhận, càng ngọt ngào kêu vài tiếng cha nuôi. Sau đó La Hạ mừng như điên chạy tới khoe với chị mình. Đương nhiên La Tư có được thứ thần khí rồi, cho nên cũng chỉ cười nhạt với em trai mình mà thôi.

Tiệc rượu vẫn duy trì tới tận đêm khuya, Mà Ám Tương vốn sẽ tham gia tụ hội của các mệnh phụ trong thành, nhưng nàng lại khéo léo từ chối. Một đêm Lâm Dịch và gia đình La Á trò chuyện thật vui.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dịch vẫn quyết định rời đi. La Á và Ám Tương, thậm chí là La Tư và La Hạ đều muốn giữ hắn ở lại. Chỉ là Lâm Dịch biết bản thân không còn nhiều thời gian, chỉ có thể cự tuyệt.

Thấy biểu tình của Lâm Dịch, La Á biết đối phương thật sự có việc gấp cần giải quyết, cho nên cũng chỉ biết thở dài nói:

- Được rồi. Xem ra ngươi thật sự có việc gấp...Chỉ là sau này có chuyện gì, chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau. Có việc gì cần giúp, ngươi chỉ cần mở miệng. La Á ta tuy bất tài nhưng vẫn sẽ cố gắng giúp đỡ.

Lâm Dịch biết La Á nói thật tâm. Tuy bản thân hắn có tu vi Đại Tinh Vị Cảnh thương giai, chân chính cần người khác giúp đỡ tuyệt đối không nhiều lắm. Hơn nữa nếu như muốn tìm người hỗ trợ, tuyệt đối cũng phải là người có tu vi Tinh Vị Cảnh. Hoàn toàn không đến lượt La Á. Nhưng Lâm Dịch vẫn cảm động, gật đầu cười nói:

- Được rồi. Ta đi trước. Các ngươi bảo trọng.

Cả nhà La Á ra tiễn Lâm Dịch. Lâm Dịch gật đầu, thân hình lóe lên một cái liền biến mất tại chỗ. Chiêu thức này khiến cho hai chị em La Tư và La Hạ hoàn toàn ngây dại...Hai ngươi có bao giờ thấy được người nào cường đại như vậy đâu?

La Tư không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía La Á hỏi:

- Cha...Thực lực của cha nuôi mạnh như thế nào? Cha nuôi nhất định đã tu hành rất lâu rồi?

La Á nhìn địa phương Lâm Dịch biến mất, hắn không khỏi cười khổ nói:

- Cha nuôi của con hiện tại cường đại đến mức nào ta cũng không biết. Nhưng ta có thể khẳng định hắn là tồn tại cường đại mà không phải chúng ta có thể biết được. Thời gian ta quen hắn, thực lực của hắn và ta cũng chỉ tương đương nhau mà thôi...

- A?

La Tư ngạc nhiên, trong ánh mắt lộ ra sự sùng bái. Chính nàng có một người cha nuôi không phải là người thường. Thật không phải là người thường a! Thảo nào ngay cả thứ thần khí cũng có thể xuất ra được.

Nghĩ đến đây, La Tư không khỏi cúi đầu nhìn xuống cái vòng tay màu bạch ngân trên cổ tay mình.

La Á nhìn về phía La Tư, nghiêm túc nói:

- Chuyện con có được thứ thần khí không thể tùy tiện nói ra ngoài. Đối với cha nuôi con thì thứ thần khí này không đáng là gì nhưng đối với những người khác, đây tuyệt đối là bảo vật. Nếu có người biết được trên tay con có thứ thần khí thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi đâu.

Trong lòng La Tư không khỏi run lên, nàng nhu thuận gật đầu. Lúc này La Á mới yên tâm, hắn lại ngoảnh đầu lại nhìn rồi mới thở dài nói:

- Chúng ta trở về thôi.

Nói xoay liền xoay người bước đi.

Từ biệt gia đình La Á, Lâm Dịch lần thứ hai bước trên Cổ Thuật Đường.

Một đường bay nhanh, Lâm Dịch cũng phải mất năm ngày mới trở về thành Bách Nhạn, bay thẳng tới võ môn. Môn chủ võ môn nhìn thấy Lâm Dịch trở về, cũng không có nhiều kinh ngạc. Dù sao thì cường giả Tinh Vị Cảnh mượn dùng không gian truyền tống là chuyện thường thấy. Thân làm môn chủ võ môn, hắn đã sớm đã quen thuộc.

- Đại nhân! Lần này ngài muốn đi đâu?

Môn chủ võ môn khách khí hỏi Lâm Dịch.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi lại nói:

- Hành tỉnh Đông Á, có thể đến một thành phố ở phía đông.

- Hành tình Đông Á, thành phố ở phía đông?

Môn chủ võ môn sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần cười nói:

- Thỉnh đại nhân chờ một chút, ta phải đi thăm dò một chút...Dù sao hành tỉnh Đông Á tiểu nhân cũng không quá quen thuộc.

- Không sao! Làm phiền môn chủ rồi.

Lâm Dịch gật đầu. Môn chủ võ môn khom người chào Lâm Dịch rồi đi ra ngoài. Một lát sau hắn quay trở về, trong tay cầm theo một cuốn sách. Mặt trên cuốn sách có ghi rõ tư liệu truyền tống võ môn.

Hắn tìm tòi một chút rồi cũng xác định được một cái tên. Thành Thạch Nham. Môn chủ võ môn chỉ vào trong cuốn sách rồi nói:

- Đại nhân! Người xem thành phố này thế nào? Đây là một thành phố nằm ở phía đông.

Lâm Dịch nhìn qua một chút, lập tức cười nói:

- Được rồi, thành phố này đi. Làm phiền môn chủ.

Môn chủ võ môn cười cười, sau đó hắn tới trước không gian truyền tống liên lạc với đối phương.

Xong việc hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch cười nói:

- Đại nhân! Đã liên lạc được rồi. Tùy thời có thể xuất phát.

Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, lập tức cười nói:

- Làm phiền môn chủ rồi.

Môn chủ võ môn lắc đầu cười nói:

- Đại nhân khách khí rồi. Mời!

Lâm Dịch đi vào trong không gian truyền tống, ngân quang đại thịnh, đợi đến khi năm khỏa tinh thể đồng loạt sáng lên, trời đất liền quay cuồng.

- Xin chào đại nhân! Hoan nghênh người đến thành Thạch Nham thuộc hành tỉnh Đông Á. Ta là môn chủ thành Thạch Nham, tên là Thạch Đàm.

Một người có vài phần thô thiển khom người chào hỏi Lâm Dịch. Lâm Dịch quay đầu lại nhìn thấy một trung niên nam tử cao to đang đứng bên cạnh.

Lâm Dịch cười cười:

- Làm phiền môn chủ.

- Đại nhân khách khí rồi. Xin mời đi theo ta.

Thạch Đàm sinh ra đã là người có vóc dáng lực lưỡng, bề ngoài nhìn rất thô thiển. Nhưng khi hắn cười, lộ ra hàm răng trắng tinh cũng làm cho người ta cảm giác được sự thân thiện.

Lâm Dịch đi theo phía sau Thạch Đàm rời khỏi võ môn. Hắn cũng từ chối tiệc chiêu đãi của Thạch Đàm. Lâm Dịch không nấn ná lại lâu, nhanh chóng bay đi, đi tới trung tâm của thành thị Thạch Nham.

Thành Thạch Nham là một thành phố lớn ở phía đông hành tỉnh Đông Á, mà ở phía đông cũng là rừng cây rậm rạp trải dài vô tận. Có thể dự đoán được, bên trong rừng rậm, số lượng ma thú nhất định rất đáng sợ.

Lâm Dịch chỉ dừng lại thành Thạch Nham một lát. Mục đích cuối cùng của chuyến đi này là nơi có truyền thừa của Cổ Thuật. Chỉ là Lâm Thiên Ngạo mặc dù có nhắc tới truyền thừa của Cổ Thuật ở phía đông hành tỉnh Đông Á, không cách nào chỉ điểm rõ ràng hơn. Nhưng nhiêu đó thôi Lâm Dịch cũng biết được phương hướng đại thể, không đến mức không biết gì.

Đọc truyện chữ Full