Một ngày này đi theo thiếu gia, công năng của trái tim nếu như hơi chút không tốt mà nói, e là sẽ chết bất đắc kỳ tử rồi? Thạch Tính lần đầu hoài nghi bản thân thúc ngựa như vậy, rốt cục là đúng hay sai...
Tiến nhập Bản Nguyên Chi Tháp, tùy tiện là đi đến tầng bảy. Lúc này so với lần trước thuận lợi hơn nhiều. Huynh muội Vệ Vũ kia cũng không biết đi đâu rồi, không có ở đó tu hành. Điều này làm cho Thạch Tính âm thầm thở ra một hơi. Mặc dù ở trong thạch lao, Vệ Vũ tựa hồ đã nghĩ thông suốt cái gì, nhưng Thạch Tính cũng thực đang lo lắng hắn cùng Lâm Dịch lại mặt đối mặt. Mặc kệ nói thế nào, đối tượng mà mình ngưỡng mộ trong lòng, qua vài ngày sẽ bị người ta dùng thủ đoạn đê tiện cướp mất. E là ai cũng đều khó có thể tiếp thu đi?
Tầng thứ bảy cũng có mấy trưởng lão ở hành lang. Không thể không nói, tam đại thế lực truyền thừa không hổ là thế lực từ Thượng Cổ truyền thừa xuống, chỉ là cường giả ngoài Trung Tinh Vị con số đã không phải tổ chức bình thường có thể tưởng tượng được.
Lâm Dịch hóa thân làm Hàn Thế, trong mắt những Tinh Vị Cảnh cường giả này thực sự không tính là cái gì. Một đoạn đường ngắn ngủi này, Lâm Dịch chí ít đã bị vài gã Tinh Vị Cảnh cường giả coi thường. Lâm Dịch không khỏi lại lộ vẻ cười khổ, thầm nghĩ trong lòng Hàn Thế a Hàn Thế, tuy rằng ngươi chết trên tay ta, nhưng ta cũng giúp ngươi chịu nhiều ánh mắt coi thường như vậy...Ngươi cũng nên cảm thấy may mắn.
Mang theo dáng tươi cười bất đắc dĩ, Lâm Dịch và Thạch Tính đã đi tới trước phòng của Hàn Vạn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Thiếu gia. Ngài đi vào đi, tiểu nhân liền ở đây chờ.
Thạch Tính cười nịnh nọt nói.
Lâm Dịch thần sắc kiêu căng gật đầu, sau đó, gõ cửa phòng. Một bên Thạch Tính cũng bất giác hơi lui về phía sau một chút...Nhị trưởng lão Hàn Vạn tại Cổ Thuật là một gia hỏa người người đàm tiếu. Một tiếng Đại Tinh Vị Thượng Giai, ngoại trừ đại trưởng lão Lý Vân Diệc có thể trấn áp hắn ra, có thể nói là Cổ Thuật đệ nhị đại cường giả. Hơn nữa với tư cách là thân hệ đại trưởng lão, tốc độ của hắn có thể nói là Cổ Thuật đệ nhất nhân.
Hắn đối với Hàn Thế sủng ái có thừa. Danh tiếng của hắn tại Cổ Thuật cũng không quá tốt, bất quá không có cách nào, ai bảo hắn là một trong tứ đại cường giả Đại Tinh Vị Thượng Giai của Cổ Thuật chứ? Tại xã hội tất cả đều phải xem quyền đầu ai lớn, không ai dám gì với hắn cả.
- Ai?
Bên trong truyền đến thanh âm hơi trầm trọng của Hàn Vạn.
Lâm Dịch quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Tính hơi có chút khẩn trương, sau đó mới mở miệng lớn tiếng nói:
- Phụ thân. Là con!
- Thế nhi?
Thanh âm có chút kỳ quái của Hàn Vạn vang lên. Phải biết rằng, Hàn Thế thông thường đối với hắn đều là kính nhi viễn chi. Tuy rằng hắn rất sủng ái Hàn Thế. Nhưng đối với Hàn Thế có lực uy hiếp trời sinh. Bình thường, Hàn Thế không có chuyện là không dễ dàng đến tìm hắn.
Cửa mở ra, Hàn Vạn nghi hoặc nhìn Lâm Dịch nói:
- Sao vậy?
Lâm Dịch biểu hiện có chút xấu hổ, trên mặt có chút hối hận, sau đó, tựa hồ cố lấy dũng khí nói:
- Phụ thân, có thể cho con chứng minh để tiến vào Điển Tàng Các không?
- Điển Tàng Các?
Hàn Vạn có chút kỳ quái nhìn Lâm Dịch nói:
- Con muốn chứng minh của Điển Tàng Các làm cái gì?
Phải biết rằng, trước đây Hàn Thế đối với Điển Tàng Các cũng là kính nhi viễn chi. Mọi người trong Cổ Thuật muốn đi vào Thánh Địa, Hàn Thế lại là tránh né không kịp. Ngày hôm nay mạc danh kỳ diệu muốn có chứng minh để tiến nhập Điển Tàng Các làm cái gì? Thực có chút khác thường.
Bất quá Lâm Dịch sớm đã nghĩ được lời để nói, hắn từ trong thần sắc mang theo một tia hối hận và kiên quyết nói:
- Con phải trở nên mạnh hơn!
Hàn Vạn nhất thời trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Hàn Thế trước mặt. Hắn nằm mơ cũng không ngờ Hàn Thế cư nhiên sẽ nói như vậy! Chẳng lẽ đã bị cái gì kích thích?
Hàn Vạn nghĩ, lại quay đầu thấy Thạch Tính một bên có chút khẩn trương, lại nhìn vẻ mặt hối hận của Lâm Dịch, tựa hồ là minh bạch cái gì đó. Trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc hài lòng, cười ha hả nói:
- Được! Con chờ một lát!
Nói rồi, vẫn là áp chế không được tiếu ý xoay ngươi đi vào trong phòng.
Lâm Dịch âm thầm thở ra một hơi, lập tức lại lộ ra một tia tiếu ý. Quả nhiên, Hàn Vạn cũng là chờ mong Hàn Thế thành tài. Chỉ sợ Hàn Vạn hôm nay đã cho rằng bản thân bị Lang Sa kích thích, nên mới muốn trở nên mạnh đi sao?
Dù sao, Lang Sa lập tức sẽ thành thê tử của Hàn Thế. Mà vào lúc này, Hàn Thế biểu hiện ra muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, cũng là vô cùng hợp lý. Không ai hi vọng lúc thành thân, bản thân còn không bằng nữ nhân của mình đi sao?
Hàn Vạn xác thực đã cho là như vậy. Trở lại trước bàn sách trong phòng, vung bút lên đã viết ra một đạo chứng minh. Trong tay bạch mang hiện lên, nhất thời để trên trang giấy kia cũng mang theo một tia bạch mang.
Ra khỏi phòng, Lâm Dịch đang ở bên ngoài chờ đợi. Hàn Vạn cười ha hả nói:
- Ngày hôm nay là lần đầu tiên Thế nhi tự mình yêu cầu tới Điển Tàng Các, liền do người phụ thân như ta tự mình đưa con qua đó!
Lâm Dịch nghe hơi sửng sốt, lập tức cũng lộ ra sắc mặt vui mừng nói:
- Cảm ơn phụ thân!
Lâm Dịch thật ra không có vui mừng, dù sao để Thạch Tính dẫn đường, bản thân nếu là đi ở phía trước, lại không biết đường cũng đủ khiến người ta nghi hoặc, nhưng nếu là Hàn Vạn dẫn đường...hắc hắc...
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dịch mừng thầm, cung kính nói:
- Phụ thân, mời người đi trước.
Hàn Vạn tự nhiên không nghi ngờ hắn, dù sao Hàn Thế trước mặt hắn vẫn là rất tôn kính. Lập tức cười ha hả, nhấc chân bước đi về phía trước. Lâm Dịch tự nhiên cũng bước đuổi theo.
Thạch Tính lại lộ ra biểu tình thất vọng và vài phần sốt ruột, ánh mắt nhìn Lâm Dịch. Hôm nay nhị trưởng lão cũng đi theo, hắn một tên Hạ Tinh Vị Hạ Giai đã không còn cơ hội gì.
Lâm Dịch quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Tính mang theo vẻ chờ mong nhìn mình, nhớ tới chuyện ngày hôm nay. Thạch Tính tuy rằng có chút nịnh nọt, nhưng thái độ làm người cũng rất cơ linh, trong lòng càng không hỏng. Hơn nữa nếu như không phải nhờ đối phương, bản thân ngày hôm nay căn bản không dễ dàng như vậy giấu diếm được nhiều người trong Cổ Thuật. Lập tức ngẫm lại, sau đó nói với Hàn Vạn rằng:
- Phụ thân, Thạch Tính này...
Hàn Vạn quay đầu thấy bộ dáng của Hàn Thế muốn nói lại thôi, cũng minh bạch suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi quay đầu về phía Thạch Tính nhìn lại.
Thạch Tính vừa thấy nhị trưởng lão nhìn về phía mình, nhất thời khẩn trương không được, hơi ưỡn ngực, tựa hồ muốn đem tinh thần của mình biểu hiện ra ngoài.
- Ngươi tên là Thạch Tính?
Hàn Vạn đột nhiên trầm giọng hỏi. Làm nhị trưởng lão, hắn không biết trưởng lão phía dưới Hạ Tinh Vị, cũng là rất bình thường.
Thạch Tính nhất thời khẩn trương gật đầu, cung kính nói:
- Thạch Tính gặp qua nhị trưởng lão!
Hàn Vạn đối với Thạch Tính biểu thị cung kính hài lòng gật đầu, sau đó hỏi:
- Năm nay bao nhiêu tuổi?
- Hồi bẩm nhị trưởng lão, tám mươi chín tuổi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 417: Chứng minh
Chương 417: Chứng minh