Đừng nói là Đan dược lục giai, dù hắn cần linh tinh, Thành chủ cũng có thể cho hắn. Nhưng Thiếu thành chủ lại sinh ra sát ý với Lâm Dịch, hoàn toàn là vì tranh đoạt với Lâm Dịch, vì vậy khiến bệnh trạng tâm lý của hắn có chút khuất nhục, cho nên mới dẫn đến một phen chém giết như vậy.
Nhìn biểu lộ khúm núm của Thiếu thành chủ, Thành chủ có chút nhíu mày thoáng một phát, sau đó mới quay về hướng Quỷ Linh, hỏi:
- Kết quả như thế nào?
Quỷ Linh cau mày, cung kính nói:
- Người nọ tên là Lâm Dịch, tuy rằng trình độ chỉ là ngũ giai, nhưng lại có chiến văn cực kỳ mạnh. Chỉ là chiến sĩ Ngũ giai, mà chiến văn của hắn có thể tăng chiến lực lên gấp trăm lần. Ta hoài nghi, nói không chừng đối phương có thể là người Ngũ thần môn.
Nghe được ba chữ Ngũ thần môn, Thành chủ lập tức có chút nhíu mày, nói:
- Có thể xác định sao?
- Cái này...
Quỷ Linh sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu:
- Thuộc hạ không cách nào xác định, nhìn nét mặt của hắn tựa hồ cũng không phải là Ngũ thần môn gì, hẳn là từ một Diện vị nào đó mà vô tình đạt được máu huyết của thần thú Bạch Hổ, do đó có được chiến văn kia...Nhưng Diện vị kia của hắn như thế nào lại có được máu huyết trình độ nồng đậm của thần thú Bạch Hổ?
Lông mày của Thành chủ cũng càng xiết chặt hơn, gật đầu nói:
- n, quả thật khiến người nghi hoặc. Đã giết được hắn chưa?
Quỷ Linh nghe lời nói ấy, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng, nói:
- Không có, thân pháp đối phương cực kỳ quỷ dị. Chỉ trong nháy mắt mà biến mất khỏi phạm vi cảm ứng của thần trí ta.
- Cái gì?
Thành chủ lộ ra thần sắc kinh ngạc, có chút khó tin.
Hắn rất rõ ràng phạm vi cảm ứng thần thức của đối phương khoảng chừng ba ngàn kilomet. Tuy rằng so với mình còn có chênh lệch rất lớn, nhưng trong cấp độ Chiến sĩ lục giai, tuyệt đối xem như là cường hãn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Ngươi xác định đối phương biến mất trong nháy mắt? Phải biết rằng, ba ngàn kilomet, Chiến gĩ ngũ giai không có cách nào đạt tới loại tốc độ này!
- Cái này...
Quỷ Linh có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra:
- Thuộc hạ cũng không có cách nào xác định. Chỉ biết là đối phương lập tức biến mất, chung quanh cũng không có chấn động không gian nào, không thể là dị năng không gian. Nếu không phải hắn có thân pháp di chuyển ba ngàn kilomet trong nháy mắt, thì hẳn là có bảo vật giấu kín thần thức bản thân.
- Bảo vật có thể né tránh thần trí ngươi dò xét? Chẳng lẽ mà mảnh vỡ phiến Chân Thần khí kia?
Vật phẩm đã khiến Thiếu thành chủ và Quỷ Linh khổ nhọc như vậy, tự nhiên nghĩ rằng đó là công năng vật phẩm kia. Thành chủ không khỏi nghi ngờ, hỏi.
Quỷ Linh lắc đầu, nói:
- Rất không có khả năng. Mảnh vỡ Chân Thần khí kia, thuộc hạ có thể xác định là bị Bích Quỳnh lâu mua. Mà thần thức thuộc hạ một mực tập trung lên người đối phương, hắn cũng không có tiếp xúc với người Bích Quỳnh Lâu.
Lông mày Thành chủ lập tức nhíu lại, nói:
- Cứ như vậy mà nói, bản thân đối phương có một loại bảo vật có thể khiến thân thể biến mất ngay lập tức, lại có thể giấu kín thần thức của mình hả?
Quỷ Linh khẽ gật đầu, không thể nghi ngờ gì, đây là điều có khả năng nhất.
- Cái này...Có thể có chút phiền phức...
Thành chủ cau mày, hắn rất rõ ràng có được loại bảo vật này thì có ý vị như thế nào. Cái này có nghĩa là, vô luận là bất cứ lúc nào, bất cứ kẻ nào muốn giết đối phương, cũng đều không có khả năng.
Lúc này, Quỷ Linh lại nói tiếp:
- Chỉ là, lúc thần thức của ta tập trung lên người đối phương, đã nghe được một ít lời nói. Tựa hồ tên kia có ý định rời khỏi Tây Bắc...
Thành chủ hơi sững sờ, đứng thẳng người lên, cau mày nói:
- Ngươi xác định?
Quỷ Linh nhẹ gật đầu, nói:
- Thuộc hạ có thể xác định.
Con mắt Thành chủ đột nhiên híp lại, trong mắt lóe lên một đạo hào quang ý vị sâu xa. Thật lâu sau mới nhẹ gật đầu, nói:
- Đã như vậy, thì cũng không cần sợ rồi. Chuyện này cứ như thế. Lân nhi, lần sau không được lỗ mãng như vậy.
Thiếu thành chủ vẫn một mực không nói gì, lúc này mới có chút khom người, rầu rĩ nói:
- Vâng, phụ thân.
Thành chủ nhẹ gật đầu, phất phất tay, ý bảo hai người rời đi. Thiếu thành chủ và Quỷ Linh có chút khom người, đi ra ngoài, kéo theo linh lực chung quanh chuyển động một hồi.
Mà Lâm Dịch lúc này, từng đạo huyết sắc năng lượng giống như quang điện đang rung động, tiến vào thân thể hắn, không ngừng cường hóa thân thể hắn.
Thật lâu sau, Lâm Dịch mới mở mắt. Linh lực chung quanh rung động lắc lư mãnh liệt một cái, sau đó mới chậm rãi thu vào thân thể Lâm Dịch.
Lâm Dịch sờ soạng lồng ngực của mình thoáng một phát, thấy không còn chút cảm giác đau đớn nào, trong thân thể lúc này còn ẩn chứa lực lượng cường đại, mà cỗ cảm giác hữu lực này, khiến Lâm Dịch bắt đầu muốn chuẩn bị công tác rời khỏi Tây Bắc Thiên này.
Lâm Dịch khẽ thở dài một hơi, tư tưởng không khỏi bay tới nơi cách xa nơi này hàng tỉ kilomet rồi.
- Diện vị Gia Nhĩ Ba Tư, đại lục Bạch Đế,...Mộng Nhi và Linh Lung, các nàng đều đã đợi ta gần trăm năm rồi.
Trong lòng Lâm Dịch dâng lên một cỗ đau đớn, hắn thật sự không phải là một người chồng tốt. Kết hôn chỉ một năm, liền vì thỏa mãn sự ưa thích mạo hiểm của mình mà để hai kiều thê ở nhà ra đi. Cái này khiến Lâm Dịch sinh ra tự trách thật sâu.
Hắn tới Thiên Giới này, có một phần nguyên nhân rất lớn là để thỏa mãn cảm giác hiếu kỳ mà thôi. Vốn định sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, liền có thể trở về đại lục Bạch Đế. Ai biết được đường trở về cứ dài dằng dặc như thế.
- Không biết các nàng có tốt không...
Ánh mắt của Lâm Dịch trở nên mê ly, trong lúc nhất thời cứ ngây ngốc ngồi tại chỗ như vậy.
Nhớ tới hai nương tử của mình tại đại lục Bạch Đế, trong tâm tưởng muốn trở về của Lâm Dịch chưa bao giờ gấp gáp vội vã như vậy.
Thời gian dần qua, trong lòng hắn bắt đầu trở nên phiền muộn.
Ngân mang lóe lên trong tay, thanh sáo trúc lập tức xuất hiện trong tay hắn. Hai mắt khép hờ, đặt sáo ở trước ngược.
Từng đạo giai điệu, nhịp điệu ưu mỹ vang lên, vang vọng quanh trong không gian tầng thứ thư Hổ thần cư vắng vẻ này. Trong tiếng sao mang theo một cỗ tự trách và quyến luyến nồng đàm, bi thương chợt dâng cao như tuyết.
Mà lúc đó, tu vi tinh thần lực Lâm Dịch, dưới cỗ tưởng niệm đậm đặc này, thời gian dần qua, liền bốc lên, bốc lên...
Thật lâu sau, tiếng sáo dần dần biến mất. Lâm Dịch mở mắt, nhưng trong đôi mắt hắn đã tràn đầy ánh lệ.
- Mộng nhi, Linh Lung, chờ ta...Ta nhất định sẽ trở về với các nàng!
Lâm Dịch kiên định nói, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kiên nghị!
Đứng lên, thân hình hắn lập lòe một cái, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Lâm Dịch xuất hiện ở không trung, đúng là chỗ biến mất ngày đó. Tòa Phù phong ở chỗ này lúc đó, đã biến mất không thấy gì nữa.
- Xem ra, Hổ thần cư này là nơi không có cách nào tự hành di động.
Lâm Dịch nghĩ đến, rồi lại lập tức cảm thấy kỳ quái. Đến tột cùng là bản thể Hổ thần cư kia là ở nơi nào? Không gian Thứ Nguyên? Hay là ở nơi nào khác mà mình không biết?
Nghĩ mãi vẫn không thông, Lâm Dịch liền cũng không suy nghĩ nữa.
Nhìn chung quanh một lúc, sau khi nhận thức phương hướng Đông nam, Lâm Dịch mới bay đi.
Một ngày sau.
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn phiến mây trắng cực lớn trên không trung kia, có chút nhắm hai mắt lại, dùng thần thức dò xét. Một lát sau, hắn mở mắt ra.
- Thành thị thật lớn! Phiến mây trắng này, có lẽ chính là thành Bạch Vân trong miệng thanh niên kia rồi. Cỗ truyền tống trận thứ nhất, hẳn là ở trong đó.
Lâm Dịch âm thầm thán phục sợ hãi, thành thị này so với một tòa Phù phong mà nói, đích thật là phi thường khổng lồ.
Nghĩ đến đó, hắn liền bay về đám mây trắng kia.
Vừa rồi, trong lúc dùng thần thức dò xét, hắn đã tìm được một cửa vào.
Phi thân tiến vào tầng mây. Một lát sau, một cửa vào xuất hiện trước mặt Lâm Dịch. Phía trước cửa ra vào kia, có hai gã thủ vệ đang đứng.
Hai gã thủ vệ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch, Lâm Dịch lập tức cảm thấy một hồi thần thức đang dò xét trên người hắn. Hắn không khỏi có chút nhíu mày thoáng một phát.
- Đại nhân, xin lấy giấy ra thông hành ra.
Tại Thiên Giới này, cường giả vi tôn, vừa rồi hai tên thủ vệ này dùng thần thức dò xét Lâm Dịch một phen. Nhưng không cách nào nhìn ra hư thật, lập tức biết rõ thực lực đối phương mạnh hơn mình nhiều lắm. Lập tức mở miệng, tôn kính nói.
- Giấy thông hành?
Lâm Dịch có chút nhíu mày thoáng một phát, sau đó lắc đầu, nói:
- Ta không có giấy thông hành.
Tên thủ vệ kia liền nói:
- Nếu như không có giấy thông hành, vậy xin đại nhân nộp một trăm linh thạch phí tổn tiến vào thành Bạch Vân.
Lâm Dịch lại nhíu mày thoáng một phát lần nữa, suy nghĩ một chút, sau đó vung tay lên, mười miếng trung phẩm Linh thạch xuất hiện. Một gã hộ vệ tiến lên một bước, phất tay lên, ngân mang lập lòe, thu linh thạch vào trong không gian của hắn.
Thủ vệ cung kính nói:
- Đại nhân, mời tiến vào.
Nói xong, có chút lui về một bên.
Lâm Dịch đi thẳng vào.
Tiến vào thành Bạch Vân này, Lâm Dịch có chút cảm tưởng như là trở lại đại lục Bạch Đế. Phòng ốc kiến trúc cao lớn, âm thanh huyên náo của những người chung quanh, nhưng lại không có người bày hàng mua bán trên vỉa hè như ở phường Minh Vân. Trên không trung thỉnh thoảng có người bay qua, lộ ra vẻ hết sức náo nhiệt.
Lâm Dịch có chút nhíu mày thoáng một phát. Ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy trên không trung cũng có rất nhiều loại phù phong lớn nhỏ.
- Truyền tống trận cổ xưa kia, hẳn là ở trên đỉnh Phù Phong lớn nhất.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch bắt đầu lơ lửng lên, hướng về phía trước bay đi. Chỉ một lát sau, một tòa phù phong hình kiếm thật lớn xuất hiện trước mắt. Con mắt hắn không khỏi sáng ngời.
- Xem ra chính là nơi này.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch bay thẳng đi.
Nhưng khi đến gần Phù phong hình kiếm kia khoảng một kilomet. Lâm Dịch đột nhiên dừng lại, khẽ chau mày. Trước người hắn, một đạo cấm chế xuất hiện.
- Cấm chế thật cường đại! Hẳn là cường giả Hư Thần Cảnh!
Lâm Dịch nghĩ đến, chính là lúc này, một đội ngũ từ trong bay ra. Tất cả đều mặc quần áo màu đen.
- Người nào? Lại dám tùy tiện xâm nhập Phủ Thành chủ? Còn không mau mau thối lui?
Một tiếng quát lớn từ trong miệng vài người kia truyền ra.
Lâm Dịch ngẩn người một cái, lập tức cười cười vò đầu, không có ý tứ nói:
- Thực xin lỗi, đây là lần đầu tiên ta vào thành, không biết đây là Phủ thành chủ, lúc này ta đi, lúc này ta đi.
Nói xong, hắn liền xoay người, bay ra nooài.
Những người kia thấy Lâm Dịch rời đi, cũng không quay người trở về.
- Quả nhiên như lời thanh niên kia nói, không gian Truyền Tống trận kia ở trong Phủ Thành chủ này. Nhìn cấm chế kia, cũng đích thật là xuất phát từ tay cường giả Hư Thần Cảnh. Đã xác định được vị trí đối phương, như vậy hiện giờ ta nên đi kiếm tiền. Ai, tiếc là tu vi tinh thần của ta còn không cao, hơn nữa phương thức tu hành cũng không xác định, không phải thời thời khắc khắc đều hữu hiệu. Chỉ có thể đi săn giết chút ít yêu thú ma thú trong Luyện yêu sơn rồi.
Lâm Dịch bất đắc dĩ nghĩ đến.
Tây Bắc Thiên, Luyện Yêu sơn.
Tuy Luyện yêu sơn này gọi là núi, nhưng trên thực tế lại là một khối Không vực vô cùng rộng lớn. Dưới không vực này, lại là một mảnh Hải vực rộng lớn đồng dạng. Mà phiến Hải vực này có một cỗ sương mù màu tím vô cùng nồng hậu dày đặc bao phủ, phạm vi tối đa thị lực có thể đạt tới, cũng không quá đáng chỉ mấy trăm mét. Mà một mảnh sương mù màu tím này, lượn lờ quấn quanh, cũng không biết bao trùm phạm vi bao nhiêu. Dù sao thì trong phạm vi tầm mắt đạt tới, cũng đều là sương mù màu tím này.
Cũng không biết cỗ sương mù bao phủ phiến Hải Vực này có từ bao lâu. Tựa hồ là từ lúc Thiên Giới vừa mới hình thành thì cũng đã xuất hiện rồi. Đã sớm không biết là chuyện của mấy trăm triệu năm trước. Tương truyền trong phạm vi này, khắp nơi đều nguy hiểm! Dù là cường giả đã ngoài Hư Thần Cảnh đến nơi này, thần thức cũng hoàn toàn không cách nào vượt quá phạm vi nửa kilomet! Có thể nghĩ sương mù màu tím này khủng bố như thế nào.
Bất quá cũng may, phạm vi nơi này cũng không tính là quá lớn. Tuy rằng phạm vi khoảng chừng cũng mấy trăm ức kilomet, nhưng đối với toàn bộ Tây Bắc Thiên mà nói, thật sự không tính là gì. Cho nên, tên tuổi Luyện yêu sơn cũng không có gì nổi danh tại Bạo Loạn Tinh Hải lớn như vậy. Nhưng ma thú cường hãn qua lại đều từ lục giai đến ngoài thất giai, số lượng lại nhiều, đủ để bất luận kẻ nào cũng phải sợ hãi.
Mà yêu thú tại Luyện Yêu sơn này, đại bộ phận đều là Nhị giai đến tam giai, số lượng cũng rất lớn. Bất quá cũng may là ma thú cường hãn không nhiều lắm. Cho nên đó là lý do vì sao đây là nơi được mọi người tại Thiên Giới thích đến nhất. Dù sao thì một khỏa nội đan Ma thú tam giai cũng có thể bán được hai đến ba ngàn tinh thạch.
Bởi vì đây là nơi phần đông cường giả Thiên Giới săn giết yêu thú mà thú, cho nên tại biên giới có rất nhiều phường thị.
Mà những phường thị này, quy mô từng cái, so với phường Minh Vân Lâm Dịch đã từng đến qua thì đều lớn hơn nhiều. Sau lưng từng phường thị, đều đại biểu cho một thế lực cường đại tại Tây Bắc Thiên này.
Cái này cũng có thể lý giải. Dù sao thì Luyện Yêu sơn này cũng là nơi yêu thú ma thú thường xuyên xuất nhập. Thợ săn nhiều, mức giao dịch tự nhiên cũng rất lớn. Nếu vận khí tốt mà nói, thậm chí có thể gặp được nội đan ma thú lục giai, thậm chí thất giai.
Phải biết rằng, Thiên giới này cũng không phải thuộc về cường giả Hư Thần Cảnh, mà là thuộc về các thế lực. Trên thực tế, còn có các Tán nhân tại Thiên Giới này. Mà trong đám Tán nhân, số lượng cường giả so với một vài thế lực thì còn nhiều hơn.
Vị trí phường thị Lâm Dịch hiện giờ, là một Phù phong tròn, đường kính khoảng chừng sáu, bảy mươi kilomet. Đồng dạng với đại bộ phận Phù phong, trên đỉnh ngang bằng vô cùng, trên thượng diện có rất nhiều kiến trúc phòng ở được xây dựng từ cự thạch màu xám trắng.
Thanh âm huyên náo của người chung quanh phi thường náo nhiệt. Rất nhiều người đều mặc y phục cực kỳ cổ quái trên người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 510: Thành Bạch Vân
Chương 510: Thành Bạch Vân