Lâm Dịch còn tưởng rằng đối phương vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tra tấn tinh thần lúc trước, nào biết Lâm Phỉ đang khóc rống lần này, hoàn toàn là vì cảm động?
Nữ nhân là chúa nước mắt, cho dù ở Thiên Giới hay đại lục Bạch Đế, đều giống nhau. Các nàng vui vẻ cũng khóc, bi thương cũng khóc, khoái hoạt cũng khóc, thống khổ cũng khóc, cảm động cũng khóc...Nước mắt, hình như đi theo nữ nhân suốt cả đời. Nếu như một ngày nào đó các nàng không còn khóc nữa, đó là thời điểm mất đi hô hấp.
Nhưng Lâm Dịch làm gì hiểu những chuyện này? Tay chân vụng về trấn an nàng, nhưng không có hiệu quả gì.
Qua thật lâu, Lâm Phỉ mới từ từ ngừng nghẹn ngào, biến thành nức nở.
Kéo nàng trong ngực ra, nhíu mày nhìn đôi mắt đỏ hồng vì khóc của nàng, có chút trách cứ:
- Như thế nào? Đang êm đẹp, tại sao lại khóc?
Lâm Phỉ lắc đầu, không nói gì, nhưng cố chắp dán đôi má của mình lên ngực của Lâm Dịch, Lâm Dịch sững sờ một chút, cũng tùy ý của nàng!
Dưới sương trắng mênh mông, mái tóc mềm mại của Lâm Phỉ dán vào cánh tay của Lâm Dịch, trên gương mặt vừa giận vừa vui, mang theo vẻ hạnh phúc...Đối với nữ tử mà bói, có thể dựa đầu vào trong lòng của nam nhân mình yêu thích, chính là hạnh phúc lớn nhất, rất hiển nhiên, Lâm Phỉ đã tìm được...
Bởi vì thực lực bị phong ấn, cho nên Lâm Phỉ trong bất tri bất giác dần dần ngủ say. Lâm Dịch cúi đầu nhìn thấy gương mặt trong ngực vẫn mang theo vệt nước mắt, nhưng trên mặt lại mang theo hạnh phúc của nữ nhi, trong lúc nhất thời cảm động, nhưng một lúc sau, lại than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên...Sương trắng biến hóa thất thường, hình như biến thành không gian của hai người.
- Mộng nhi...Linh Lung...
Trong mắt Lâm Dịch, tràn đầy thần sắc phức tạp...
Ở bên ngoài, trong thành thị thành Bạch Vân.
Cả phường thị hiện giờ đã hỗn loạn, trong truyền tống trận kết nối với thành Bạch Vân xuất hiện rất nhiều người, toàn bộ những người này mặc trang phục màu đen, khí thế bức người, chỉ liếc nhìn, đã biết rõ những người này không dễ chọc.
Cấm chế bị mở ra, cả phường thị hiện giờ chỉ có thể vào, không thể ra. Trừ phi thực lực đạt tới cấp bậc Hư Thần, còn có thể cưỡng ép bài trừ. Nếu không, tuyệt đối không thể rời đi,.
Trong phường thị, trên quảng trường lớn nhất, hiện giờ có rất nhiều nữ tử bị bắt tới...Những nữ tử này hoặc là độc thân, hoặc là đi cùng đồng bạn của mình, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ và bất an, không biết phát sinh chuyện gì.
Nhưng thế lực của thành Bạch Vân bọn họ không có khả năng chống cự, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể phối hợp đi tới nơi này, thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Một cổ áp lực khó nói thành lời, giống như vô biên vô hạn, áp vào lòng người, làm cho người ta sinh ra cảm giác áp bách.
Không trung, một thanh niên đầu đội kim quan, khuôn mặt âm lãnh nhìn phía dưới. Trong ánh mắt hiện ra sát cơ lành lạnh. Mà ở phía sau hắn, Quỷ Linh cung kính đứng đó, thần thái cung kính.
Hào khí của không gian hình như đông cứng lại, một cổ áp lực làm cho người ta hít thờ không thông, liên tục tản mát ra, đè nặng phía dưới, trong phạm vi mấy chục km của phường thị, tất cả đều bị bao phủ trong phạm vi của áp lực.
- Bẩm thành chủ, toàn bộ nữ tử và tất cả những nữ nhân của quan viên tương quan trong phường thị đều được đưa tới, đã tập trung ở đây.
Một đạo lưu quang từ dưới đất bay lên, đi thẳng tới trước người thanh niên đội kim quan, cung kính quỳ một gối trên không trung, làm động tác bẩm báo.
Thanh niên đội kim quan gật đầu, không có mở miệng, mà tên thanh niên kia, có chút khom người, sau đó đứng ở sau lưng Quỷ Linh.
Thật lâu sau, thanh niên đội kim quan từ từ mở miệng, nói:
- Quỷ Linh, nữ tử kia ngươi cũng nhìn thấy, đi xem một chút, có nàng hay không.
- Vâng!
Quỷ Linh không nói nhiều, sau khi khom người lĩnh mệnh, thân hình chớp động, sau đó rời đi.
Sắc mặt của thanh niên đội kim quan âm trầm, giống như sắp nổi bão.
- Không cần biết ngươi là ai, giết con của ta, ta muốn bầm thây của ngươi thành vạn đoạn.
Thanh niên đội kim quan chắp tay, nhìn bên dưới, một cổ khí tức bàng bạc, bao phủ cả phường thị.
Trong Hổ Thần Cư.
Dựa theo phương thức thao tác, Lâm Dịch thao túng.
Chỉ thấy trong một khối đất trống, đột nhiên từ trong mặt đất móc ra một ngôi nhà gỗ nhỏ, ngôi nhà gỗ nhỏ cũng không hoa lệ, lộ ra phương cách cực kỳ cổ xưa, nhưng lại xứng với phong cảnh chung quanh, vấn vít mây trắng, lộ ra khí tức rất nông thôn, hợp nhau lại càng tăng thêm nét mộc mạc.
Sau khi đưa Lâm Phỉ tiến vào trung tâm của Hổ Thần Cư, đương nhiên Lâm Dịch phải an bài nơi ở cho nàng. Cũng may Hổ Thần Cư này rất thần kỳ, ngay cả phòng ốc cũng có chuẩn bị tốt, nếu không, Lâm Dịch thật sự không biết nên làm thế nào...Cung vàng điện ngọc kia, chính là bí mật lớn nhất của Lâm Dịch. Trước khi chưa xác định quan hệ với Lâm Phỉ, Lâm Dịch sẽ không có ý định cho nàng biết rõ những thứ bên trong đó.
Đương nhiên, kỳ thật nàng biết rõ cũng không có việc gì.
Dù sao, những cấm chế đó ngay cả hắn cũng không có biện pháp phá vỡ, chớ đừng nói chi là Lâm Phỉ. Cho nên có biết hay không, cũng không sao cả, cũng không cần phải mang nàng vào xem.
Trong ngực, Lâm Phỉ ngủ rất sâu, thực lực bị phong ấn, cho nên nàng không có tinh lực gần như vô hạn, cộng thêm đả kích mấy ngày nay, tâm thần đều mệt mỏi, tự nhiên ngủ rất sâu.
Ôm ngang thân thể mềm mại của Lâm Phỉ, Lâm Dịch đi vào bên trong căn nhà gỗ.
Bên trong nhà gỗ bài trí đầy đủ mọi thứ, cái gì đệm giường, cái bàn các loại...Xem ra những thứ này do người tạo ra Hổ Thần Cư chuẩn bị đủ cả.
Sau khi đặt Lâm Phỉ lên giường, đắp chăn, lúc nhìn nàng ngủ say hắn không thấy nàng khẽ nhíu mày nữa, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ hạnh phúc, Lâm Dịch cũng sinh ra lòng thương tiếc.
Hắn cũng không có hỏi Lâm Phỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ lần dùng thần thức quan sát Quỷ Linh cũng đoán được, hắn cũng biết đại khái, xem ra, một đám giặc cỏ phát hiện ra hòn đảo nàng đang ở, sau đó giết chết dân trên đảo, sau đó bắt Lâm Phỉ, bán vào Anh Hùng Trủng...Không cần phải nói, mẫu thân của nàng chắc chắn đã chết!
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, càng thương tiếc đối phương.
Nhìn một lúc nữa, Lâm Dịch mới đứng dậy, đi ra ngoài.
- Không, không muốn...
Đột nhiên Lâm Phỉ hô to, Lâm Dịch đã giật mình, lập tức chạy về, Lâm Phỉ đã xốc chăn lên, hai mắt nhắm nghiền, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra nét bối rối, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ' không, không muốn, không muốn! ', nước mắt bất tri bất giác từ trong đôi mắt nhắm chặt chảy xuống.
- Lâm Phỉ? Lâm Phỉ...Không có việc gì, không có việc gì.
Lâm Dịch chạy tới đở lấy Lâm Phỉ, tinh thần lực tiến vào cơ thể đối phương, trấn an đối phương, hình như hiệu quả không tệ, Lâm Phỉ dần dần an tĩnh lại, nhưng một lát sau, lại mở to mắt.
- Nàng lại mơ thấy ác mộng sao? Yên tâm đi, không có việc gì!
Lâm Dịch thương tiếc lau nước mắt trên mặt Lâm Phỉ, đồng thời trấn an nàng.
Lâm Phỉ sửng sờ nhìn Lâm Dịch, đột nhiên lại khóc lên, ôm lấy Lâm Dịch.
- Lâm Dịch, cứu...Cứu mẫu thân của ta...Cứu mẫu thân của ta...Ô ô...
Hơi sững sờ, hắn mở miệng nói:
- Mẫu thân của nàng vẫn còn sống?
Lâm Phỉ giống như con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ, cuộn vào lòng của Lâm Dịch, hai mắt sưng đỏ, thần sắc thê lương, nước mắt róc rách chảy xuống, nghẹn ngào khóc rống lên, không ngừng nói:
- Cứu, cứu mẫu thân của ta...
Lâm Dịch lại trấn an nàng vài câu, nàng mới dần dần bình phục cảm xúc, nước mắt mơ hồ.
- Nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân của ngươi...Còn hay không?
Lâm Dịch ôm lấy thân thể Lâm Phỉ, nhẹ giọng hỏi.
Vừa nhắc tới mẫu thân, nước mắt của Lâm Phỉ chảy xuống. Nhưng lắc đầu ảm đạm, mang theo âm thanh nỉ non:
- Ta không biết...Ta không biết...
Lâm Dịch nhíu mày một cái...Cảm xúc của Lâm Phỉ hiện giờ không ổn định, hiện tại hỏi nàng vấn đề gì, không thể nghi ngờ sẽ tạo thnh thương tổn rất lớn với nàng. Than nhẹ một tiếng, Lâm Dịch ôn nhu nói:
- Tốt rồi, ta biết rồi, ta nhất định sẽ cứu mẫu thân của nàng...Nàng nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi thật tốt, được không nào?
Lúc này đây, trong âm thanh của Lâm Dịch mang theo tinh thần lực, đứng nói Lâm Phỉ hiện tại, cho dù thời điểm thực lực của nàng không bị phong ấn, cũng tuyệt đối không ngăn cản được tinh thần lực của Lâm Dịch.
Lâm Phỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, dần dần, mí mắt sụp xuống, chậm rãi, ngủ thật say...Nhưng cho dù thiếp đi, bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn nắm chặt góc óc của Lâm Dịch. Giống như một cọng cỏ cứu mạng, chỉ có cầm lấy nó, nàng mới có thể an tâm hơn.
Lâm Dịch thương tiếc lau nước mắt trên gương mặt của nàng, nhưng bởi vì liên tục bị chấn động, làm cho nàng khóc thật nhiều, trên gò má trong suốt đã mang theo hai vệt nước mắt thật dài.
Trong ánh mắt của Lâm Dịch mang theo một tia sát cơ, lập tức than nhẹ một tiếng, đặt Lâm Phỉ nằm lên giường, đắp chăn. Sau đó một tia ánh sáng bạc lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Khi xuất hiện trở lại, vẫn là gian phòng lúc hắn và Lâm Phỉ rời đi. thần thức của Lâm Dịch bao trùm, trong phạm vi mấy chục km, một ánh mắt xuất hiện trong óc của Lâm Dịch.
- Ồ?
Đột nhiên, sắc mặt Lâm Dịch hơi đổi.
- Cường giả Hư Thần?
Lâm Dịch không dám khinh thường, thần thức đụng vào một chút, liền thu trở lại, bởi vì hắn cảm giác được, trong phường thị này, đã xuất hiện cường giả Hư Thần.
- Chẳng lẽ...Thành chủ thành Bạch Vân?
Lâm Dịch nhíu mày, âm thầm suy đoán, xung hô của Quỷ Linh với thanh niên kia là thiếu thành chủ, mà bọn họ là người của thành Bạch Vân, hiện giờ xuất hiện cường giả Hư Thần, như vậy rất hiển nhiên, thằng này chính là thành chủ thành Bạch Vân.
- Không nghĩ tới, ngay cả thành chủ thành Bạch Vân cũng tới...Xem ra, hắn rất để ý tới đứa con này.
Lâm Dịch lạnh lùng suy nghĩ, nhưng trong mắt có chút sợ hãi...Dùng thực lực của hắn hiện giờ, cho dù thật sự gặp phải cường giả Hư Thần, hắn cũng nắm chắc đánh một trận, ai thắng ai bại, thật đúng là khó nói trước.
Nghĩ được như vậy, trong mắt Lâm Dịch hiện ra một tia sát cơ...Nhưng trôi qua tức thì.
- Hừ, ngươi tốt nhất không nên báo thù cho đứa con kia...Nếu không, ta cũng chỉ có thể liều mạng với ngươi mà thôi...
Lâm Dịch lạnh lùng, sau đó, hắn đi ra ngoài.
Trên phường sắc mặt của thanh niên đội kim quan vốn âm trầm, đột nhiên thần sắc khẽ động, lộ ra vẻ kinh ngạc. Không khỏi quay đầu nhìn về một hướng của phường thị, lập tức, thần thức dò xét nơi đó.
Nhưng một lát sau, hắn không phát hiện ra cái gì...Điều này làm cho hắn lộ ra một tia nghi hoặc.
Bởi vì, vừa rồi hắn đã phát hiện, có người dùng thần thức dò xét hắn.
Có thể sử dụng thần thức phát hiện người khác, cũng chỉ có thể là cường giả Hư Thần, nhưng trong cái phường thị này, lại có cường giả Hư Thần sao?
Thanh niên đội kim quan không quá tin tưởng...Nhưng lập tức, sắc mặt lại âm lãnh xuống. Bởi vì hắn biết...Có thể dưới mí mắt của Quỷ Linh, thần không biết, quỷ không hay, giết con của mình, không có chút thực lực là không thể nào, mà có thể làm được điểm này...Cũng chỉ có mấy cường giả ngoài lục giai hậu kỳ mà thôi.
Nghĩ được như vậy, thần thức của thanh niên đội kim quan dò xét tiếp, sau một lát, trong nội tâm đã rõ ngọn nguồn.
- Hồi bẩm thành chủ, phía dưới không có nữ tử kia.
Đúng vào lúc này, Quỷ Linh bay lên, khom người bẩm báo.
Thanh niên đội kim quan gật đầu, nói:
- Cho người phía dưới tán đi.
- Vâng!
Quỷ Linh có chút nhíu mày, nhưng hắn vẫn khom người lĩnh mệnh, lập tức quay đầu lại dùng thần thức truyền mệnh lệnh cho thủ hạ phía dưới, quỳ một gối trên không trung, cúi đầu nói:
- Thành chủ, là Quỷ Linh không bảo vệ thiếu thành chủ thật tốt, xin thành chủ trách phạt.
Thanh niên đội kim quan cúi đầu nhìn hắn một cái, lập tức nói:
- Bỏ đi, chuyện này không thể trách ngươi, thực lực của đối phương mạnh hơn ngươi, ngươi trước tiên cởi bỏ cấm chế của phường thị, bảo những người khác trở về đi.
Nói xong, cũng không đợi Quỷ Linh nói thêm cái gì, trên mặt của thanh niên đội kim quan có sát khí lành lạnh lóe lên, sau đó biến mất vô ảnh vô tung...
Tuy không rõ thanh niên đội kim quan muốn làm gì, nhưng sau khi Quỷ Linh sửng sờ một chút, lập tức đứng dậy, bắt đầu truyền mệnh lệnh.
Những người trên quảng trường khó hiểu bị chộp tới đây, thấp thỏm lo âu suốt nửa ngày, cuối cùng bọn họ cũng được thả ra...Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cũng tức giận nhưng không dám nói gì. Đối phương là người thành Bạch Vân! Tùy tiện một hộ vệ cũng là cường giả tứ giai! Bản thân những người này, dám nói lời nào ra, muốn chết sao?
Sau khi cấm chế của phường thị mở ra, tuy những người này tức giận không dám nói gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cấm chế cũng mở ra, đương nhiên bọn họ cũng không muốn ngây ngốc ở nơi này nữa. Liên tiếp rời khỏi cái phường thị này...Trong lúc nhất thời quang cảnh rất lộn xộn, đại bộ phận người cùng bay ra ngoài, trong phường thị lúc này, biến thành quạnh quẽ tiêu điều.
Lâm Dịch vẫn đứng ở đầu đường, lòng người chung quanh bàng hoàng, mỗi người đều mang theo thần sắc lo lắng mà rời khỏi phường thị. Nhưng Lâm Dịch lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, hình thành nét đối lập rõ rệt.
Đột nhiên thần sắc của hắn khẽ động, khóe miệng của hắn lập tức nở nụ cười, bởi vì có một cổ thần thức khổng lồ, đã khóa chặt lấy hắn.
Thần thức của Lâm Dịch hiện giờ cũng là cường giả Hư Thần, mặc dù còn chênh lệch một đoạn rất lớn với thành chủ thành Bạch Vân, nhưng ích ra cũng đồng cấp độ, đương nhiên có thể cảm thấy đối phương tập trung vào hắn.
Nhưng bởi vì cường độ năng lượng dò xét, cho nên trong mắt của thanh niên đội kim quan, thực lực của Lâm Dịch, cũng chỉ có cường độ thần thức lục giai đỉnh phong mà thôi, cũng không thể nào nhận ra đang bị hắn dò xét.
- Cho ngươi thời gian năm phút, đi ra bên ngoài phường thị.
Một âm thanh đạm mạc vang lên trong đầu của Lâm Dịch, Lâm Dịch nhíu mày, lập tức khẽ ngẩng đầu, trong con mắt híp lại. Thoáng suy tư một chút, quay đầu nhìn chung quanh, khóe miệng của Lâm Dịch nở nụ cười lạnh, thân hình nhoáng một cái, biến mất vô tung vô ảnh.
Trên thực tế, trong cùng thời gian giọng nói này vang lên, trong cả phường thị, tổng cộng có sáu người nghe được, mà Lâm Dịch, cũng chỉ là một người trong đó mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 546: Thanh niên đội kim quan
Chương 546: Thanh niên đội kim quan