Nói xong, hắn không khỏi nhìn về phía Lâm Phỉ.
Lâm Dịch cũng nhìn sang Lâm Phỉ, lập tức hiểu được mấu chốt trong đó.
- Ý ngươi nói là, vị trí của Truyền tống trận chính là địa phương mà Tích Dương đế quân ở sao?
Mạnh Lương nghe vậy gật đầu, không biết nói như thế nào nữa.
Chung quy hắn cũng không thể nói, một mình đại nhân đi thì không quan hệ, thế nhưng đến khi mang theo phu nhân...Vậy Lâm Dịch còn không bị áp chết mới lạ...Làm thương nhân, hắn tự nhiên có chút hiểu biết, có thể lĩnh hội, nhưng không thể giải thích. Nếu như giải thích, sợ rằng cho dù có ý tốt cũng đắc tội với người khác. Nhất là đối mặt với cường giả Hư Thần cảnh.
Tuy rằng cho tới bây giờ, Lâm Dịch đều biểu hiện vô cùng hòa nhã, thế nhưng ai biết sau khi nói ra có đắc tội với hắn hay không?
Cường giả đều coi trọng danh tiếng. Mạnh Lương cũng không muốn tạo cho Lâm Dịch cảm giác hắn dùng ngôn ngữ kích động đối phương.
Mạnh Lương lo lắng không sai, dù sao Tích Dương đế quân đã thành danh nhiều năm, thực lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng được. Lâm Dịch tuy rằng cũng là cường giả Hư Thần Cảnh, thế nhưng Mạnh Lương cũng không cho rằng hắn có thể đánh thắng Tích Dương đế quân. Hiện tại Tích Dương đế quân không nói lý như vậy, nếu như Lâm Dịch mang theo nữ nhân tới, chỉ sợ không chắc sẽ không xảy ra xung đột.
Chỉ là vấn đề này đối với Lâm Dịch cũng không tính là gì. Bởi vì...Hắn có Hổ Thần cư.
Chỉ cần Lâm Phỉ tạm thời trở lại Hổ Thần cư, Lâm Dịch một mình đi tới đó, đương nhiên không sợ sẽ phát sinh xung đột cùng với Tích Dương đế quân.
Mạnh Lương suy nghĩ một chút, trấn tĩnh lại nói:
- Chỉ là đại nhân cũng không cần lo lắng quá mức. Tích Dương hải vực cũng không chỉ có mình Tích Dương đế quân là cường giả Hư Thần cảnh. Những đại nhân vật Hư Thần cảnh còn lại cũng đều có phu nhân, thế nhưng Tích Dương đế quân lại không có. Đại nhân chính là cường giả Hư Thần cảnh, Tích Dương đế quân hẳn sẽ không làm khó đại nhân.
Lâm Dịch cười cười:
- Thật vậy sao? Ha ha. Vậy nơi ở của Tích Dương đế quân ở hướng nào? Có xa lắm không?
Mạnh Lương nói:
- Từ đây đi về phía nam, đại khái khoảng sáu mươi vạn km chính là nơi ở của Tích Dương đế quân. Mà Viễn Trình truyền tống trận chính là ở nơi đó.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói:
- Phía nam sao?
- Đúng vậy!
Lâm Dịch lại gật đầu, nhìn Lâm Phỉ cười nói:
- Phỉ nhi, chúng ta đi thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lâm Phỉ nghe vậy nhu thuận gật đầu, đứng lên. Lâm Dịch cười nói với Mạnh Lương:
- Cảm ơn, hẹn ngày gặp lại.
Mạnh Lương vội vã cung kính nói:
- Đại nhân, tạm biệt, chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió.
Lâm Dịch cười gật đầu, mang theo Lâm Phỉ đi ra ngoài. Mạnh Lương đưa bọn họ ra tới cửa, Lâm Dịch quay lại cười nói:
- Được rồi, ngươi trở về đi, không cần tiễn nữa.
Mạnh Lương nghe vậy cũng gật đầu nói:
- Đại nhân đi thong thả.
Lâm Dịch gật đầu cười, lúc này mới rời đi.
Hiện tại Lâm Dịch và Lâm Phỉ chính là đại nhân vật người người đều biết ở Phường thị này. Đi trên đường, mọi người chỉ trỏ, nghị luận, thế nhưng cũng không có ai dám có can đảm tiếp cận hắn.
Cơ bản mọi người đang nghị luận là làm sao hai người này lại bình an đi ra ngoài. Chuyện Lâm Dịch mang theo Lâm Phỉ đánh vào trong cửa hàng kia, toàn bộ mọi người trong phường thị đều đã biết.
Chỉ là Lâm Dịch và Lâm Phỉ không thèm để ý tới những lời nghị luận kia. Lâm Phỉ ỷ ôi dựa vào người Lâm Dịch, cười nói:
- Thái độ của tên Mạnh Lương kia cũng không tệ lắm.
Lâm Dịch nghe vậy ngạc nhiên, lập tức bật cười nói:
- Không tồi...Thế nhưng chỉ giới hạn đối với cường giả.
Lâm Phỉ ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt.
Quả thực, một nơi như Thiên Giới này, tất cả đều dựa vào thực lực nói chuyện. Thử nghĩ xem, nếu như người hôm nay đánh vào cửa hàng là kẻ có thực lực hơi yếu một chút, vậy Mạnh Lương kia có khả năng tiếp đón bọn hắn, dùng trà ngon cung kính mời sao?
Đáp án hiển nhiên là không. Cũng vì thực lực của Lâm Dịch đạt tới Hư Thần cảnh, cho nên Mạnh Lương mới sợ hãi hắn, gọi dạ bảo vâng, lại chiêu đãi cho tốt. Tất cả là bởi vì thực lực của Lâm Dịch khiến cho hắn sợ hãi.
Phía trước truyền đến âm thanh ồn ào, Lâm Dịch ngẩng đầu lên nhìn, lập tức cười nói:
- Lại có người tới.
Lâm Phỉ cũng nhìn lại, chỉ là bộ dáng cũng không có chút lo lắng nào...Nhìn đám bị cơm đang tới này, cho dù là Lâm Phỉ đơn giản cũng có thể đuổi đi, chứ không nói gì tới là Lâm Dịch.
- Đứng lại!
Một tiếng quát chợt vang lên, phía trước có hơn một trăm tên hộ vệ Phường thị xuất hiện, bao vây Lâm Dịch và Lâm Phỉ vào bên trong. Đứng đầu là một gã chiến sĩ Ngũ giai sơ cấp, khuôn mặt ngăm đen, có vài phần sát khí.
Lâm Dịch vẫn ung dung liếc mắt nhìn bốn phía, lập tức cười nói:
- Vị đại nhân này, có chuyện gì sao?
Sắc mặt tên hộ vệ kia trầm xuống, hừ lạnh nói:
- Kẻ đả thương hộ vệ bản phường chính là các ngươi sao?
Lâm Dịch nhíu mày, lập tức cười nói:
- Nếu như có người quấy rầy thê tử của các ngươi thì các ngươi sẽ làm thế nào? Đúng vậy, chính là ta đả thương. Vị đại nhân này có gì chỉ giáo?
Tên hộ vệ mặt đen tức giận nói:
- Toàn bộ Tích Dương hải vực đã có ý chỉ của bệ hạ, phàm là nữ nhân sẽ bị bắt, lẽ nào ngươi còn dám kháng chỉ?
Tên hộ vệ mặt đen này dường như cũng nhìn ra Lâm Dịch là kẻ bất thiện, liền xuất ra chiêu bài Tích Dương đế quân.
Lâm Dịch cười ha hả nói:
- Bệ hạ mà ngươi nói chính là Tích Dương đế quân sao? Vậy ý chỉ này cũng giận cá chém thớt a? Như vậy ta nói cho các ngươi biết, ý chỉ mà các ngươi nói, đối với ta chỉ là rắm thối. Cho dù là Tích Dương đế quân tự mình tới đây, lão tử vẫn như cũ khinh thường hắn.
Những lời này vừa nói ra, chung quanh nhất thời ồn ào, tiếng nghị luận nổi lên.
Hành vi của Tích Dương đế quân toàn bộ người trong Tích Dương hải vực đều biết, thế nhưng dám công khai nói như vậy lại không có mấy người. Người thanh niên vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười này, không ngờ lại dám nói như vậy? Không biết là đầu hắn vào nước, hay là dựa vào bản lĩnh của bản thân?
Tên hộ vệ mặt đen nhất thời phẫn nộ quát:
- Lớn mật, cư nhiên dám bất kính với bệ hạ. Bắt lấy cho ta!
Nghe tiếng quát của hộ vệ mặt đen, những tên hộ vệ chung quanh tức thì trên người lóe lên quang mang. Mà những kẻ ban đầu muốn xem náo nhiệt chung quanh nhất thời hoảng loạn, nhanh chóng lùi về phía sau, sợ bị liên lụy.
- Ha ha...
Lâm Dịch cười lớn, chỉ thấy hắc sắc quang mang từ trên người hắn ầm ầm phát ra. Giống như một đám mây máu, trong khoảnh khắc, bao phủ toàn bộ Phường thị. Một cỗ khí thế khổng lồ, nhất thời từ trên người hắn tràn ra. Mọi người tức thì cảm thấy lồng ngực khó chịu, không ngờ ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
- Khí thế thật mạnh.
Toàn bộ mọi người bên trong Phường thị dưới áp lực khổng lồ này, không ngờ ngay cả tâm lý phản kháng cũng không có.
Những hộ vệ này sợ hãi. Hiện tại bọn họ mới biết được, bản thân mình đã đắc tội với một tồn tại cường đại ra sao. Ánh mắt của cả đám đều toát lên vẻ sợ hãi cùng cực, nhìn về phía Lâm Dịch.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 568: Đồng cấp
Chương 568: Đồng cấp