DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầm Đế
Chương 109: Chiến đấu là cách rèn luyện tốt nhất

Hiệu đính: Tepga

Quang mang màu trắng lóe lên, năm tên báo nhân đồng loạt khựng lại, thân thể rung lên một chút, tiếng bục nho nhỏ từ yết hầu bọn chúng phát ra, cặp mắt báo màu vàng trong đó đã chất đầy nỗi sợ hãi. Đáng tiếc, bây giờ bọn chúng đã không thể phát ra thanh âm nào nữa, bởi vì yết hầu bọn chúng đều đã bị cắt đứt.

Diệp Âm Trúc động tác nhanh nhẹn phi thường, thả năm tên báo nhân nằm trên mặt đất, không hề phát ra bất kì thanh âm nào, thân hình lóe lên một cái, đã phóng sang hướng khác. Lúc này, hắn đã thấy ở giữa đỉnh núi là một loạt các căn nhà gỗ đơn sơ, nhưng cũng không hề tiếp cận.

Kế hoạch của Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng NHạn trước tiên là thanh trừ thú nhân tuần tra 3 mặt Đông, Nam, Tây trước, sau đó họp nhau ở mặt Bắc, giải quyết năm tên thú nhân tuần tra còn lại.

Nhìn qua căn nhà, Diệp Âm Trúc đã thấy thân hình của 5 tên thú nhân phụ trách tuần tra mặt Bắc, lần này là bọn viên nhân ( người vượn) thân hình cao lớn. Không có chút nào do dự, thân thể hắn như lò xo bung ra ngoài, quang mang màu trắng lại một lần nữa chớp lên.

Ngay lúc Thần Kiếm Nặc Khắc Hi trong tay Diệp Âm Trúc phát huy phong nhuệ, đồng thời cũng có 2 đạo quang mang khác từ 2 hướng khác nhau phóng tới.

3 đạo quang mang đồng loạt xẹt qua như chớp, huyết quang đã tóe ra. 5 đầu của 5 tên viên nhân lăn trên mặt đất, vị trí trái tim trên ngực cũng chảy máu đầm đìa.

3 đạo thân ảnh tụ tập một chỗ, cẩn thận đỡ xác bọn viên nhân, đặt nằm dài trên đất không để phát ra bất kì tiếng động nào. Đúng vậy, phát ra 2 đạo quang mang lúc nãy chính là Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn. Ba người nhìn nhau, Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Âm Trúc trong mắt ánh lên 1 tia thán phục, nhưng Diệp Hồng Nhạn chỉ khẽ gật đầu, từ trong mắt hắn, Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp thấy hiện rõ vẻ hài lòng. Tiêu diệt binh lính tuần tra của thú nhân, 3 người có thể nói là ngang tài ngang sức, hoàn toàn không gây ra bất kì tiếng động nào ở phía mình phụ trách, tốc độ tiêu diệt địch thủ cũng cơ hồ ngang ngửa không hơn không kém, đối với thực lực của nhau cũng nhận thức sâu hơn vài phần.

Ba người cùng ngồi xuống, dùng phương pháp truyền âm trao đổi với nhau phương pháp lén lút tập kích doanh trại thú nhân, Áo Lợi Duy Lạp phụ trách phóng hỏa đốt trại, Diệp Âm Trúc phụ trách chỉ huy quân đội từ dưới đánh lên, Diệp Hồng Nhạn phụ trách giám thị động tĩnh của thú nhân bên trong doanh trại.

Không có biến hóa gì phát sinh, thời gian không lâu sau đó, theo bóng đêm yểm hộ, 500 chiến sĩ cùng ma pháp sư đã toàn bộ tiến quân lên đỉnh núi, dưới sự chỉ huy của Diệp Âm Trúc, ma pháp sư cùng 300 Tử Thần phụ trách cảnh giới cùng đón lõng những tên nào đào thoát khỏi vòng vây, còn lại 150 chiến sĩ, theo sự điều động đã nhanh chóng vây quanh các căn nhà gỗ.

Diệp Hồng Nhạn nhìn Diệp Âm Trúc, bàn tay ra dấu mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, hai người thông qua ánh mắt trao đổi ngắn gọn. Diệp Âm Trúc hạ lệnh tấn công doanh trại.

Trong nháy mắt, lục cấp đấu khí tung hoành. Đám nhà gỗ thô sơ trước mắt làm sao có khả năng ngăn cản cường giả cấp bậc Đại Địa Chiến Sĩ, trong khoảnh khắc gian nhà gỗ bị chém nát thành củi vụn, 150 đạo đấu khí chém thẳng vào, đây đúng là một khúc giao hưởng tử thần. Đấu khí tung hoành, lấy mạng toàn bộ kẻ nào cản lối. Áp lực kìm nén suốt 6 ngày của 150 chiến sĩ này giờ đây hoàn toàn bạo phát, Thất bại dưới tay 300 Tử Thần, hành quân dọc đường gian lao vất vả. Ở đây rốt cục cũng tìm được địa điểm phát tiết.

Ngay cả Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp cũng không tưởng tượng nổi. 150 chiến sĩ đồng thời bạo phát đấu khí mang lại hậu quả khủng khiếp như thế. Lục cấp đấu khí tung hoành ngang dọc trong nháy mắt đem toàn bộ những gì trong phạm vi bao phủ hủy diệt toàn bộ. Ngoại trừ huyết quang cùng tiếng la hét thảm khốc, còn lại chỉ có ánh sáng mờ mờ. Diệp Âm Trúc vốn định tự mình ra tay xủ lý tên sư nhân đội trưởng kia, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay, tên sư nhân kia dù thực lực thân thể không kém trong lúc đang ngủ cũng đã bị đấu khí lục cấp xanh biếc chém thành vài khúc.

Chiến đấu từ khi bắt đầu đến khi kết thúc hoàn toàn chỉ là đơn phương tàn sát. Chỉ qua vài lần hô hấp, toàn bộ doanh trai lẫn quân đội của Thú nhân đóng ở đỉnh núi này cơ hồ đã bị xóa sạch. Trong nháy mắt sát khí dâng ngập trời, thậm chí làm cho tiết trời mùa hạ đang nóng nực phải lạnh bớt đi vài phần.

Hết thảy cũng đều đã kết thúc, chỉ còn một bầu không khí tĩnh mịch ở lại, 150 chiến sĩ cấp bậc Đại Địa Chiến Sĩ lẳng lặng đứng chôn chân, ánh mắt tràn ngập sát khí lạnh như băng dần dần tan biến theo gió, không biết là từ ai bắt đầu, tiếng ói mửa vang lên. Đám thanh niên này đều là thế gia ưu tú, đến từ Mễ Lan đế quốc, mấy ai kinh qua chém giết điên cuồng như vậy. Rải rác đầy mặt đất là chân tay Thú nhân, là nội tạng cùng máu tanh vương vãi, hơi máu còn ngập trong không khí, đa số chiến sĩ đều không thể chịu đựng. Kể cả 50 ma pháp sư đứng bên cạnh không tham chiến, vốn cũng chưa hề có kinh qua chiến tranh, cũng bởi vì cục diện tàn nhẫn bày ra trước mắt này mà có chút điểm không chịu nổi.

300 Tử Thần như trước vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, bọn họ vẫn bình tĩnh mà sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt kiên định đĩnh đạc so với 200 người kia khác biệt rất rõ ràng.

Diệp Âm Trúc cũng đứng lặng không nói, sắc mặt cũng không hề thay đổi, cục diện trước mắt hắn cũng đã sớm đoán trước được. Hay nói cách khác, cục diện trước mắt là do hắn cố tình bày ra như thế. Tây Đa Phu nguyên soái nói không sai, không trải qua tẩy lễ tắm máu, vĩnh viễn không có khả năng trở thành một chiến sĩ thực thụ. Còn đám chiến sĩ trước mặt này, đây là lần đầu tiên tiếp nhận khảo nghiệm, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với sự tàn khốc của chiến tranh. Chính bản thân mình lần đầu tiên dùng âm nhận giết viên nhân tại Khoa Ni Á thành chẳng phải cũng giống như bọn họ bây giờ hay sao? Mỗi người đều phải trải qua thử thách lần đầu, nếu có thể đứng dậy mạnh mẽ, hơn nữa không ngừng tiến tới chính là cường giả, nếu khiếp sợ co rút lại thì là nhược phu, cho dù đấu khí cường liệt bao nhiêu chăng nữa cũng không có khả năng trở thành một chiến sĩ đúng nghĩa, càng không thể trở thành tử sĩ như 300 Tử Thần được.

Bước nhanh về phía trước, Diệp Âm Trúc tiến tới thi thể một tên sư nhân bị chém thành mấy đoạn, ngay cả chết thế nào cũng không biết đấu khí màu vàng lóe lên trong giây lát, đã cắt rụng tai trái của sư nhân xuống.

Giơ cái tai trái nọ lên, ánh mắt Diệp Âm Trúc lạnh như băng nhìn đám chiến sĩ đang nôn mửa xung quanh mình, quét qua một lượt:

- Đây là bước đầu tiên trong nhiệm vụ của chúng ta. Nếu các ngươi ói đủ rồi, thì nghỉ ngơi ngay tại chỗ đi, ta cho các ngươi nửa giờ để thích ứng. Chặng đường kế tiếp, còn vô số giết chóc đang chờ đợi các ngươi. Nếu các ngươi không muốn nằm lại, biến thành thi thể trên mặt đất như đám Thú nhân này, thì phải nhanh chóng thích ứng. Kể từ giờ khắc này, chúng ta đã tiến vào phạm vi thế lực của Thú nhân, bảo tồn 1 phần thể lực là các ngươi có thêm 1 phần sinh cơ. Nôn mửa chỉ làm suy giảm thể lực, làm cho thân thể các ngươi suy yếu. Bây giờ chúng ta vẫn còn thiếu 1999 cái tai sư nhân nữa.

Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc trực tiếp ngồi xuống đất giữa đám người chết, tiến vào trạng thái minh tưởng. Xem xét từ mặt thể lực, đám chiến sĩ này căn bản không cần nghỉ ngơi, cái bọn họ cần củng cố chính là tâm. Thân là đội trưởng, Diệp Âm Trúc phải lấy hành động của chính mình làm gương, thậm chí không để ý đến máu tanh dơ bẩn xung quanh. Từ khi rời khỏi Mễ Lan thành, hắn đã hiểu được, lúc này đây nhiệm vụ không chỉ là rèn luyện đội quân 500 người này, đồng thời cũng là rèn luyện chính bản thân mình.

Đám 300 Tử Thần ngồi xuống đất lặng lẽ không phát ra một tiếng động, 150 chiến sĩ cùng 50 ma pháp sư đnag nôn mửa cũng trước sau ngồi xuống, sắc mặt ai nấy tái nhợt, tâm tình phức tạp trong nội tâm bọn họ đang va chạm kịch liệt, trong đầu bọn họ không ngừng hồi tưởng hai chữ sinh tồn mà Diệp Âm Trúc nói, nội tâm dần dần bình tĩnh trở lại. Đương nhiên bọn họ hoàn toàn không hay biết, Diệp Âm Trúc trước khi phát thoại đã ngầm vận chút ít tinh thần lực ma pháp vào trong lời nói của mình.

Nửa giờ sau, lúc đội quân 500 người này hành quân thì toàn bộ không khí đã lại trở nên yên tĩnh. Các chiến sĩ lục cấp thần sắc còn có chút bất an nhưng ánh mắt đã lại thêm vài phần kiên định. Có thể được tuyển chọn vào đây, đã chứng minh bọn họ tố chất hoàn toàn không kém, chỉ cần có thời gian thích ứng với cảnh giết chóc tàn khốc. Thích ứng bằng cách nào? Diệp Âm Trúc cho bọn họ đáp án rất nhanh. Chỉ có giết chóc không ngừng, chiến đấu không ngừng, tự nhiên sẽ cảm thấy không còn xa lạ với chiến tranh.

Trải qua vài cuộc thương lượng ngắn gọn, Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp thống nhất quyết định, tạm thời đình chỉ kế hoạch tiến vào sâu trong cực bắc hoang nguyên, lợi dụng bóng đêm yểm trợ, trước hết tiêu diệt toàn bộ doanh trại Thú nhân đóng trong dãy núi này.

Trong dãy núi này số lượng Thú nhân đóng quân cũng không khác biệt lắm, do 100 tên lập thành một tiểu đội, 1 tên Sư nhân làm đội trưởng, tập thể bảo vệ Phong Hỏa đài, một khi phát hiện tung tích kẻ địch, lập tức sử dụng khói truyền tín hiệu. Diệp Âm Trúc không hạ lệnh phân tán binh lính, bởi vì bọn họ được phép gặp chuyện gì bất trắc. Nếu như hành tung bại lộ, các bước tiếp theo sẽ rất khó khăn. Đồng thời hắn còn có mục đích khác, lần này đến cực bắc hoang nguyên, muốn hoàn thành nhiệm vụ hơn nữa toàn vẹn rút lui, đầu tiên phải rèn luyện 200 chiến sĩ cùng ma pháp sư kia. Thứ mà bọn họ cần rèn luyện cũng không phải là thực lực bản thân mà là ý chí cùng sát tâm băng lãnh. Cho nên toàn bộ hành động chém giết đều phải do bọn họ tiến hành, 300 Tử Thần trước sau cũng chỉ bên cạnh áp trận quan sát.

Trước khi xuất phát, Tây Đa Phu đưa cho Diệp Âm Trúc một phong bì, sau khi rời khỏi hắn mới bóc ra xem, trong thư viết đại ý, 200 người được tuyển chọn này, cơ hồ cũng không hề có gia đình ràng buộc, ngoại trừ Áo Lợi Duy Lạp là chủ động yêu cầu xin gia nhập, những người còn lại đều do Tây Đa Phu tuyển lựa từ đông đảo thanh niên tài giỏi mà ra, đại bộ phận đều là cô nhi. Mặc dù cũng không nói thẳng ra nhưng Diệp Âm Trúc trong lòng hiểu rõ, đây là Tây Đa Phu cố tình để cho mình bồi dưỡng cơ bản quân đội của Đông Long Bát Tông, thân là lĩnh chủ Cầm Thành, Diệp Âm Trúc có thể nói chính là tương lai của Đông Long Bát Tông, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với Hải Dương, Tây Đa Phu mới có thể tranh thủ cơ hội hắn tham gia Thất quốc Thất Long bài vị chiến mà đem theo 200 người này đến Thú nhân lãnh địa rèn luyện. Về phần cuối cùng sau này sinh tồn ở Thất quốc Thất Long bài vị chiến ra sao, hiệu quả chính là câu trả lời của chuyến đi rèn luyện này.

Giết chóc ban đêm mang lại cho bầu trời một mảnh huyết sắc nhàn nhạt, ngoại trừ trận chiến ở vòng núi đầu tiên, đến gần cực bắc hoang nguyên, tổng cộng đã có 37 trạm gác của Thú nhân trên núi bị quét sạch, trong các trạm gác có không ít cơ quan mai phục, quá trình chiến đấu là do Diệp Âm Trúc chỉ huy, còn công việc vô hiệu hóa cơ quan cạm bẫy là do 300 Tử Thần mà Diệp Hồng Nhạn mang theo tiến hành. Chỉ qua vài lần vô hiệu hóa các cơ quan cạm bẫy do Thú nhân sắp đặt, Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp nhận ra rằng, về mặt cơ quan cạm bẫy mà nói, năng lực của Diệp Hồng Nhạn có thể so sánh với cấp bậc đại sư, bất luận là Thú nhân bày ra cạm bẫy tinh vi thế nào, hắn đều có khả năng phát hiện rồi sau đó vô hiệu hóa một cách hoàn hảo. Cũng nhờ có Diệp Hồng Nhạn ra tay xuất sắc, bọn họ mới có thể thần không biết quỷ không hay tập kích lần lượt thành công từng chốt gác của Thú nhân trong dãy núi.

150 Đại Địa Chiến Sĩ, 50 ma pháp sư, trong số thanh niên thuộc Mễ Lan đế quốc, những người này tuyệt đối là nhân tài. Nhưng bọn họ sau một đêm tham gia giết chóc, huyết sắc nhuộm đỏ mắt, khí tức của những thanh niên này rõ ràng đã xảy ra biến hóa.

Không dừng lại cũng không giải thích gì thêm, ngay khi bình minh ló dạng cũng là lúc 37 doanh trại của Thú nhân đã có 17 cái bị tiêu diệt. Như vậy 17 ngọn núi đã không còn Thú nhân tồn tại nữa. Chỉ trong thời gian một đêm, leo lên 17 ngọn núi, tập kích 17 doanh trại Thú nhân, đối với đám chiến sĩ này mà nói, đã tới cực hạn của thể lực có thể chịu đựng, bây giờ bọn họ hoàn toàn thấm thía lời Diệp Âm Trúc nói mỗi phần thể lực đều vô cùng quý giá. Đồng thời bọn họ cũng không hề theo đuổi công kích hoa lệ, đấu khí đẹp mắt. Cứ lần lượt phát triển theo cục diện chiến đấu, bọn họ cũng thức tỉnh trong chính bản thân mỗi người một tia năng lượng. Tây Đa Phu nói không sai, chỉ có tại chính thức chiến đấu cùng giết chóc thật sự, chiến sĩ mới có thể phát triển với tốc độ cao nhất.

Lúc này, Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn dẫn đoàn quân 500 người, nghỉ ngơi ngay tại chỗ doanh trại thứ 17 vừa bị họ hủy diệt. Trời dần dần sáng. 500 chiến sĩ cùng ma pháp sư cũng hoàn toàn tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, bất luận là 300 Tử Thần hay ai khác, kinh nghiệm của 7 ngày huấn luyện của đám ma pháp sư cùng chiến sĩ, cũng đều rất rõ ràng, dưới tình huống địch nhân vây quanh tứ phía, nếu có thời gian nghỉ ngơi thì mỗi phút mỗi giây đều vô cùng trọng yếu.

Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn ba người ngồi cùng một chỗ.

- Dựa theo bản đồ xem xét, địa hình dãy núi này còn có 20 ngọn núi nữa, nói cách khác là còn có 20 doanh trại nữa, thời gian thì bây giờ gấp gáp chắc không kịp rồi. Hừng đông theo thói quen của bọn lính Thú nhân thường tiến hành giao ban của các doanh trại, một khi phát hiện thấy các doanh trại bị chúng ta giết hết, lập tức chắc chắn sẽ mang quân đội đến truy kích. Chúng ta phải lập tức lui lại, sau đó tìm thời cơ phản kích mạnh mẽ. Nhưng mà một khi tung tích bại lộ, tại cực bắc hoang nguyên này chúng ta sẽ trở thành bia ngắm của bọn quân lính Thú nhân này.

Áo Lợi Duy Lạp phân tích tình hình trước mắt một cách vô cùng đơn giản mà trực tiếp.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

- Không có bóng đêm hỗ trợ cùng với việc lợi dụng bọn lính Thú nhân ngủ say, chúng ta muốn tiếp tục tập kích bọn chúng tuyệt đối không có khả năng thành công. Dãy núi này theo như ta phán đoán, tổng cộng có 37 tòa doanh trại của Thú nhân, hơn nữa trên núi còn cơ cơ quan mai phục. Cho dù là gặp phải đại quân đế quốc tấn công, ít nhất cũng có thể phòng thủ một khoảng thời gian. Cho nên Thú nhân sẽ không cần bố trí đại quân trú đóng ở chỗ này, ít nhất là trong dãy núi này hoàn toàn không có. Trong lúc các doanh trại truyền tin thông báo, nếu không có tin tức, Thú nhân nhất định phái người đến xem xét sự tình. Chuyện này tốn thời gian nhất định, phỏng chừng chúng ta có khoảng 2-3 giờ để tiếp tục hành động. Để hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta tuyệt không thể lui, bây giờ chỉ có một lựa chọn duy nhất. Cường công.

Nói tới 2 chữ cường công, ánh mắt Diệp Âm Trúc trở nên cực kì sắc bén, 7 ngày nay liên tục sử dụng Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc cùng hành quân vất vả, đối với hắn mà nói chính là dịp trui rèn tinh thần lực. Mặc dù Cầm ma pháp cùng Trúc đấu khí lúc này chưa có tăng trưởng nhưng đối với kĩ xảo ma pháp cùng khả năng không chế đấu khí đã thu được tiến bộ không ít. Vẻ mặt ưu nhã cũng nhuốm thêm vài phần phong sương. Hắn rõ ràng đang trải qua giai đoạn biến hóa từ thiếu niên trở thành nam nhân chân chính.

Nghe lời Diệp Âm Trúc nói xong, Áo Lợi Duy Lạp nhíu mày:

- Ngươi nghĩ nhất định phải cường công hay sao? Đối với thực lực của chúng ta hiện giờ, cường công dĩ nhiên có thể tiến vào cực bắc hoang nguyên nhưng khi đó chúng ta sẽ lâm vào hoàn cảnh tứ phía đều là vòng vây của Thú nhân. Nếu không có bổ cấp, thân hãm trùng vây, chính là tối kị của binh gia. Âm Trúc, ngươi suy nghĩ kĩ càng một chút.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

- Ta hiểu được lo lắng trong lòng ngươi. Mặc dù tình thế hiện giờ đối với chúng ta bất lợi nhưng chúng ta cũng còn có một số ưu thế nhất định. Đầu tiên, Thú nhân muốn tiêu diệt chúng ta thì quân lực chúng xuất ra ít nhất phải hơn chúng ta 10 lần mới có khả năng làm được. Nhìn từ quân số mà nói, số lượng của chúng ta chỉ có 500 người, mặc dù số lượng này là ít ỏi nhưng đó cũng chính là một trong số các ưu thế của chúng ta. Số lượng ít ỏi này khiến cho chúng ta trở thành một mục tiêu rất nhỏ bé. Cực bắc hoang nguyên rộng lớn như thế, 500 người chúng ta bất quá chỉ là một sợi lông của 9 con trâu mà thôi. Chúng ta nếu muốn có thể trong một thời gian ngắn chạy thoát truy binh của Thú nhân, còn đại quân Thú nhân muốn truy kích chúng ta thì hoàn toàn không dễ dàng như vậy. Tiếp theo, bởi vì chúng ta có thực lực mỗi cá nhân cường đại, một khi gặp tiểu đội Thú nhân quân số ít ỏi, lập tức có thể tiến hành tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Sau khi tới cực bắc hoang nguyên, chỉ cần có thể linh hoạt vận dụng tình huống, chúng ta hoàn toàn có cơ hội sinh tồn trong vòng vây địch. Về phần bổ cấp, ngươi hẳn không cần lo lắng, thức ăn cùng nước uống chứa trong không gian giới chỉ của ta hoàn toàn có thể tiếp ứng 1 tháng liên tục. Nếu trong vòng thời gian 1 tháng này chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, vậy thì cực bắc hoang nguyên này chính là nơi chôn thây của chúng ta rồi.

Diệp Âm Trúc nói rất kiên quyết, ngữ khí phá phủ trầm chu nhất thời ảnh hưởng tâm tình Diệp Hồng Nhạn không ít, hắn gật gật đầu, ra vẻ đồng tình. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Áo Lợi Duy Lạp mặc dù hiểu được quyết định của Diệp Âm Trúc, trong lòng cũng thấy xúc động, nhưng hắn cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ nói:

- Bây giờ xem ra cũng chỉ có cách như thế, hy vọng chúng ta không gây ra sự chú ý của đại quân Thú nhân. Quân đội 500 người này, chắc sẽ không khiến cho Thú nhân phái ra truy binh cấp quân đoàn đuổi bắt.

Để cho hắn đồng ý kế hoạch của Diệp Âm Trúc, nguyên nhân trọng yếu nhất là trên không trung luôn có 2 Ngân long trưởng thành theo dõi sát sao. Có 2 cửu cấp ma thú này bên cạnh, nếu gặp phải nguy hiểm đích thực, Áo Lợi Duy Lạp tin tưởng 2 Ngân long này sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thấy chết không cứu.

Diệp Âm Trúc cũng không hề nói ra, bằng vào thủy tinh cầu cùng sinh mạng lưu trữ bảo thạch, thật sự nếu gặp phải đại quân địch nhân vây công, mà không có cách nào thoát khỏi, chỉ cần có thời gian bố trí ma pháp trận, hắn hoàn toàn tự tin đưa mọi người toàn bộ thoát ly chiến trường. Tất nhiên, đây là biện pháp tối hậu, cũng là biện pháp Diệp Âm Trúc hy vọng sẽ không bao giờ phải dùng tới. Đối với chính mình tại cực bắc hoang nguyên, càng giấu kĩ bao nhiêu bản lĩnh càng tốt bấy nhiêu.

- Tất cả nghỉ ngơi đi. Hai giờ sau, chúng ta lại bắt đầu hành động.

Diệp Âm Trúc sau khi xác định được phương hướng hành quân, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Bằng vào năng lực của Ngoại Tịch Ngân Long, hắn hoàn toàn cảm giác được Ly Sát cùng Á Tu Tư đang bay ở trên không, hoàn toàn chờ đợi hành động của mình.

Hai giờ sau, 500 người lặng lẽ xuất phát, rời khỏi doanh trại thứ 17 này của Thú nhân. Nói chính xác hơn, đây đã là 500 Tử Thần tràn ngập sát khí. Dưới sự lãnh đạo của 3 người Diệp Âm Trúc, công kích không hề khuếch tán mà trực tiếp giống như một thanh đao sắc nhọn, nhằm thằng về hướng cực bắc hoang nguyên hành quân.

Khi bọn họ leo lên giữa sườn núi của một ngọn núi trên có doanh trại Thú nhân là mục tiêu, tiếng cười ha hả không ngừng vang lên từ trên đỉnh núi, không biết có phải vì nhân số của bọn họ quá ít hay không. Mặt trước doanh trại Thú nhân cũng không thèm đốt lửa tín hiệu, chỉ có âm thanh cuồng bạo gầm thét.

Diệp Âm Trúc bình tĩnh hô lớn:

- Ma pháp sư.

Được 50 thành viên trong số 300 Tử Thần cõng trên lưng, tinh thần của 50 ma pháp sư nhất thời phấn chấn. Toàn bộ trên đường hành quân từ trước tới giờ, bọn họ vẫn chưa hề tham gia hành động quân sự nào. Nghe thấy tiếng hô của Diệp Âm Trúc, bọn họ đều biết, rốt cục cơ hội biểu lộ thực lực của mình đã tới.

- Hỏa cầu thuật, toàn bộ phóng ra bao trùm đỉnh núi.

Mệnh lệnh đơn giản. Đối với khả năng khống chế Hỏa cầu thuật của ma pháp sư, ngay khi đám chiến sĩ lưng cõng theo bọn họ tiến vào phạm vi có thể công kích thì trong nháy mắt, một màn giống như lúc đầu oanh kích 300 Tử Thần lại lần nữa xuất hiện. 50 hỏa cầu màu xanh biếc bay thẳng lên trời, dưới sự khống chế chính xác của ma pháp sư, tựa như 50 quả đạn pháo bắn thẳng lên doanh trại Thú nhân giữa đỉnh núi. Nếu đã quyết định dùng tốc độ nhanh nhất xâm nhập cực bắc hoang nguyên vậy thì công kích tuyệt đối không thể có chút nào trì hoãn. Lúc này, ma pháp sư với công kích diện rộng cùng khả năng sát thương lớn nhất đã có thể phát huy tác dụng vốn có, chính là mấu chốt của thành công.

Lục cấp ma pháp sư, đại biểu cho Đại Ma Pháp Sư, nhưng 50 ma pháp sư trẻ tuổi này, đều là ma pháp sư hỏa hệ, mạnh nhất trong số bọn họ thậm chí đã đạt đến cao giai Đại ma Pháp Sư, chính là lục cấp cao giai. Khi 50 quả hỏa cầu oanh kích lên đỉnh núi thì đám Thú nhân không cách nào sử dụng ma pháp làm sao có biện pháp ứng phó với hỏa cầu. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng rống đã trở thành tiếng kêu thê lương thảm khốc. Đỉnh núi đã trở thành một biển lửa.

Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Âm Trúc nhìn nhau cười nói:

- Lần này có thịt nướng ăn rồi a! Hy vọng lỗ tai của bọn sư nhân sẽ không bị cháy là tốt nhất.

Nhiệm vụ được giao giết chết 2000 sư nhân, trước mắt đã hoàn thành được 17 rồi.

50 hỏa cầu của 50 Đại Ma Pháp Sư đồng loạt phát ra, uy lực tuyệt đối kinh khủng, cho dù là Lam cấp ma pháp sư cao hơn bọn họ 2 cấp cũng tuyệt đối không dám ngạnh tiếp, không hề lo lắng, ngay khi bọn Diệp Âm Trúc đi đến đỉnh núi thì toàn bộ đã chỉ còn là thịt nướng. Đáng tiếc, đúng như Áo Lợi Duy Lạp nói xui xẻo, tên Sư nhân đội trưởng đừng nói là cái tai, toàn thân trong hỏa cầu đã bị thiêu cháy thành than. Bộ lông của Thú nhân dễ dàng bắt lửa, hỏa hệ ma pháp đích thực là khắc tinh của bọn chúng. Thú nhân chiếm cứ cực bắc hoang nguyên đã lâu mà không tiến công thế giới loài người, nguyên nhân trọng yếu nhất không phải là do Long tộc uy hiếp mà là do có sự tồn tại của ma pháp sư.

Sau khi công kích tòa doanh trại thứ nhất, tòa thứ 2, tòa thứ 3 cũng đồng dạng hứng chịu công kích tương tự. Dưới oanh tạc của tập thể hỏa cầu do ma pháp sư phóng ra, uy lực tuyệt không thua sút như đại hình công kích ma pháp Lưu Tinh Hỏa Vũ là mấy, chỉ có 300 Thú nhân, làm sao có khả năng ngăn cản. Thậm chí còn không trì hoãn tốc độ tiến quân của 500 người bọn Diệp Âm Trúc nổi chút nào.

Từ sau khi đánh chiếm tòa núi thứ 17, tiến quân vào cực bắc hoang nguyên thẳng tắp một đường, bởi vì đi theo khoảng cách ngắn nhất, tổng cộng chỉ có 4 ngọn núi nữa trên đường hành quân. 3 ngọn núi đầu đều đã thuận lợi vượt qua, nhưng khi bọn họ tiến vào ngọn núi thứ tư, cũng là bức bình chướng cuối cùng trước khi tiến vào cực bắc hooang nguyên, đã có đông đảo quân đội Thú nhân tụ tập lại ở núi này. Ít nhất có trên 1000 Thú nhân từ khắp 4 phương 8 hướng đổ về doanh trại nằm trên ngọn núi này. Rõ ràng là quân đội Thú nhân từ hơn 10 doanh trại còn lại lợi dụng thời gian quân đội Diệp Âm Trúc hành quân trên đường phải vô hiệu hóa cơ quan cạm bẫy chậm trễ chút thời gian mà lẳng lặng bày trận thế vây hãm nghiêm ngặt 500 người này. Báo nhân cùng Viên nhân, đều là chủng tộc am hiểu leo trèo, tốc độ hành quân trên đường núi, mặc dù còn kém quân đội của mình hoàng cấp đấu khí Mễ Lan chiến sĩ, nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Diệp Âm Trúc nhếch môi, khóe miệng toát ra nụ cười lạnh lẽo, ngón tay chỉ lên ngọn núi trước mặt:

- Lên núi.

Không hề trì hoãn một giây, 500 quân dùng tốc độ nhanh nhất leo lên đỉnh núi. Lúc này trên đỉnh núi, Thú nhân quân đội dường như có chuẩn bị đầy đủ, một màn giống như lúc đầu Diệp Âm Trúc ngăn địch xuất hiện trước mắt. Một gốc đại thụ bị đốn xuống lập tức trở thành thân gỗ lăn ào ào xuống núi, cố gắng ngăn cản đường tiến quân của đội quân 500 người. Đáng tiếc, thú nhân trên đỉnh núi tham gia đốn cây chỉ có 100 nhân mạng. Nhiều năm không có chiến tranh rèn luyện khiến cho bọn chúng căn bản là không hề phòng bị. Hiện tại quân số 100 người chặt cây làm chướng ngại vật thật sự là quá ít. Hơn nữa bọn chúng cũng không có hỏa hệ ma pháp sư tham gia bổ sung phòng thủ, tự nhiên là không đủ ngăn chặn.

- Ta tới đây.

Áo Lợi Duy Lạp gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm chắc chuôi thanh trọng kiếm màu lam nhạt của mình, thân hình lóe lên một cái đã biến mất không một tăm tích, Tinh Lam Chiến Giáp lúc này mới phát huy hết tính năng ưu việt của nó, từng đạo từng đạo đấu khi màu lam thẫm thông qua trọng kiếm phóng thích ra, hắn cũng không hề trực tiếp chấn văng cây gỗ đang trên đà lao xuống mà là chỉ lợi dụng lực xung kích của cây gỗ, sử dụng trọng kiếm nhấn xuống lấy đà, mượn phản chấn lực, bay vọt từ cây gỗ này sang cây gỗ khác, vẫn tiếp tục nhằm hướng đỉnh núi phi thẳng lên.

Động tác của Áo Lợi Duy Lạp rất nhanh, đấu khí cũng rất cường hãn, thực lực Lam cấp Chiến Sư ở đây thể hiện thật không thể nghi ngờ, mặc dù thân cây lăn xuống cũng trì hoãn bước tiến của 500 chiến sĩ Mễ Lan chút ít nhưng hoàn toàn không tạo ra thương tổn gì, số thân gỗ còn sót lại lao xuống tới đoàn quân đều bị Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn tiện tay hóa giải nguy cơ.

Lúc này trên đỉnh núi đã không còn cây gỗ nào lăn xuống, còn đám Thú nhân quân sĩ trên đỉnh núi đã tiến vào phạm vi công kích của ma pháp sư.

Hỏa cầu thuật, không có gì ngăn cản lại tiếp tục bao trùm đỉnh núi, trong một biển lửa như vậy, mọi chướng ngại cản đường đều đã được khai thông.

- Ly Sát, mau hỗ trợ dập lửa.

Thông qua Linh Hồn Y Phụ, Diệp Âm Trúc phát ra tín hiệu cầu viện đến Ly sát, không biết có phải vì lần trước thất bại dưới tay Diệp Âm Trúc khiến cho tính tình của nàng phát sinh biến hóa hay không, một màn lam quang nhàn nhạt hiện lên, mưa trên trời xối xả trút xuống trong khoảnh khắc, trước khi đội quân 500 người lên tới đỉnh, đã dập tắt hết toàn bộ biển lửa do hỏa cầu thuật tạo ra.

- Âm Trúc, dập lửa làm gì? Chúng ta trực tiếp dùng đấu khí bảo hộ thân thể xông qua biển lửa là được mà.

Áo Lợi Duy Lạp nhìn Diệp Âm Trúc, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Diệp Âm Trúc chỉ tay về phía sau, chỉ vào hơn một ngàn Thú nhân đang khốn khổ tránh né đám gỗ bị Áo Lợi Duy Lạp thuận thế đẩy xuống sườn núi:

- Nơi này có 10 mục tiêu nhiệm vụ, chẳng lẽ đại ca không muốn hoàn thành hay sao?

Áo Lợi Duy Lạp cả kinh:

- Ngươi muốn tiêu diệt hết cả đám Thú nhân này à?

Với quân số 500 người tinh nhuệ của bọn họ, giết chết toàn bộ hơn 1000 Thú nhân truy binh cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, nhưng nhất định phải tốn không ít thời gian. Đối với việc xâm nhậo hổ huyệt lần này mà nói, thời gian chính là sinh mạng. Một khi bị Thú nhân quân đoàn chủ lực bắt kịp, cục diện lúc đó chắc chắn là nguy hiểm không thể vãn hồi được.

Diệp Âm Trúc mỉm cười:

- Ta biết trong lòng đại ca đang lo lắng điều gì, bất quá, đại ca chỉ cần cắt 10 cái tai Sư nhân thôi, chúng ta có thể tiếp tục hành quân.

Vừa nói xong, hắn cũng không hề giải thích thêm nữa, ngồi ngay xuống đất, quang mang lóe lên, Minh Phượng Cầm đã đặt nằm ngang trên đùi.

Diệp Âm Trúc ngâm khe khẽ:

- Minh Phượng. Lưỡng trắc minh văn. Triêu dương ký thăng. Sào phượng hữu thanh. Chu ti nhất tấu. Thiên hạ văn minh.

Nét phong sương trên khuôn mặt tựa như tan biến đâu hết. Dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu rọi, hắn tràn đầy sinh lực của dương quang, lại mang thêm cảm giác vài phần ưu nhã tự tại.

Tám chỉ khua nhẹ trên dây đàn, thanh âm nhẹ nhàng mà khinh khoái theo dây đàn rung động mà vang lên, dường như là cầm hồn trong Minh Phượng Cầm thức tỉnh, một nốt nhạc trong trẻo tựa như tiếng phượng gáy ngân lên thánh thót. Mặc dù điều âm đặt ở mức cao nhưng các nốt nhạc do Minh Phượng Cầm tấu lên so với các thanh cổ cầm khác lại càng cao hơn một bậc. Mỗi một thanh âm tựa hồ cứ vẩn vơ quấn quít trong không trung một hồi, rung động rồi mới lặng lẽ tiêu biến.

Mỗi một nốt nhạc cũng đều rất nhẹ, tựa như đang xoay vòng trong không trung, vốn là tiếng đàn ngân lên cao vút, nhưng dưới bát chỉ của Diệp Âm Trúc, âm thanh vấn vương trong không gian, lại làm cho người ta cảm giác thư thái dễ chịu, âm thanh nhu hòa sảng khoái bao quanh, tâm tình khẩn trương căng thẳng của chiến trường cùng những suy nghĩ ẩn chứa tiêu cực toàn bộ cũng bị khu trừ sạch sẽ. Có tác dụng như một liều thuốc trấn an tinh thần các chiến sĩ, giúp họ thoát khỏi cảm giác căng thẳng ám ảnh của chiến trường.

Một vầng sáng màu vàng nhạt từ thân Minh Phượng Cầm phát ra, mục tiêu chính là đám binh lính Thú nhân đang kéo lên đỉnh núi. Mặc dù sử dụng Cầm ma pháp trải trên diện tích lớn như vậy thì không thể khống chế tinh xảo chính xác như đối với Thần Âm Quang Hoàn, nhưng khống chế phương hướng hoàn toàn không gặp vấn đề gì lớn. Đội quân 500 chiến sĩ cùng ma pháp sư phía sau lưng Diệp Âm Trúc chỉ đơn thuần thả hồn vào khúc nhạc, giải thoát cảm giác căng thẳng từ nội tâm, nhưng mà đám Thú nhân đang leo núi khi nghe thấy tiếng đàn lại có cảm giác hoàn toàn khác.

Cảm giác phẫn nộ cùng giết chóc khi tiến vào phạm vi cầm khúc, đám binh lính Thú nhân ngoại trừ nghe thấy tiếng đàn vang lên thì có chút kì quái, nhưng cũng không lấy đó làm thắc mắc quá nhiều. Nhưng khi lọt vào phạm vi quầng sáng màu vàng bao phủ, động tác lại từ từ trì hoãn, trong khúc nhạc êm dịu hài hòa hoàn toàn buông lỏng thân thể cùng tâm tình, nghĩ ít, nói ít, muốn ít, vui ít, buồn ít, chân ý của cầm khúc nhẹ nhàng xâm nhập vào sâu trong nội tâm. Nhất thời chìm vào giấc mộng.

Ai có thể ngờ tới giai điệu nhu hòa dễ nghe như thế lại ẩn chứa ma lực cường đại đáng sợ. Chính mắt nhìn thấy đám Thú nhân leo lên đỉnh núi rồi từ từ ngã rạp xuống, không chỉ có đám chiến sĩ của Áo Lợi Duy Lạp, ngay cả 300 Tử Thần cũng không khỏi biến sắc. Đây là năng lực ma pháp gì? Thần âm sư thật sự đáng sợ như thế hay sao?

Một khúc " Vong ky ". Ngay khi âm thanh chấm dứt, Diệp Âm Trúc thu cầm đứng dậy, thậm chí cũng không buồn nhìn đám truy binh Thú nhân đã rơi vào giấc ngủ mê mệt, chỉ tay thẳng về hướng cực bắc hoang nguyên:

- Xuất phát.

Đối với địch nhân không có năng lực phản kháng mà thảm sát với rèn luyện tuyệt đối không có điểm nào tốt, chỉ cần lấy được tai của Sư nhân, hoàn thành nhiệm vụ là đủ rồi, tranh thủ thời gian cấp bách, nhanh chóng tiến vào cực bắc hoang nguyên mới là vấn đề tối quan trọng.

Diệp Âm Trúc chưa từng nói với người khác về thực lực bản thân rất cường đại, cũng chưa bao giờ giải thích điều gì, hắn dùng hành động nói cho toàn bộ binh sĩ dưới quyền chỉ huy của mình, từ chiến sĩ đến ma pháp sư, hắn là một người lãnh đạo đáng tin cậy, có đủ thực lực bảo hộ tất cả mọi người.

Băng qua ngọn núi này, rốt cục cũng tiến vào phạm vi cực bắc hoang nguyên, kể từ chỗ này trở đi, không thể dễ dàng tùy tiện hành động, cũng không thể cho rằng qua được ngọn núi này là có khả năng công kích được pháo đài Lôi Thần Chùy. Mục tiêu của 500 người đám Diệp Âm Trúc tất nhiên không thể nào so với đại lượng quân đội của Mễ Lan đế quốc. Nếu thực sự là đại quân đến đây thì đã sớm bị Thú nhân trinh sát phát hiện. Đương nhiên còn có một điểm trọng yếu nhất chính là, toàn bộ các quốc gia nhân loại, suốt mấy trăm năm trở lại đây, chưa bao giờ chủ động tiến công Thú nhân, nguyên nhân rất đơn giản, cực bắc hoang nguyên đất đai khô cằn khắc khổ, cơ bản không đem đến sinh cơ cho nhân loại, không phải là lãnh địa mà nhân loại ưa thích, mà Thú nhân cường hãn lại chính là chướng ngại lớn nhất đối với quân đội viễn chinh của đế quốc.

Chuyện cố tình gây ra xung đột rồi tổn thương sĩ khí quốc gia là chuyện bất cứ quân vương nào cũng không muốn làm. Đối với phần biên giới tiếp giáp cực bắc hoang nguyên, chỉ cần mỗi mùa thu khi Thú nhân tiến hành cướp đoạt lương thực, đế quốc đem đại quân đánh lui Thú nhân, giữ không cho vượt qua biên giới phòng tuyến, an toàn cho quốc nội là đủ.

Đương nhiên, các quốc gia nhân loại không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện đem Thú nhân trừ diệt vĩnh viễn. Trong lịch sử cũng từng phát sinh ra đại chiến tranh công kích của các đế quốc nhân loại nhằm vào Thú nhân. Nhưng số lượng Thú nhân thật sự quá đông đảo, cực bắc hoang nguyên lại là nơi hiểm địa, đi dễ về khó, hơn nữa khí hậu vô cùng khắc nghiệt. Chiến tranh công kích đại quy mô của nhân loại cùng Thú nhân, cũng chỉ làm tăng thêm cừu hận vốn sâu như biển giữa đôi bên, thật sự nhân loại cũng rất muốn hủy diệt toàn bộ Thú nhân nhưng không có khả năng làm được. Đương nhiên, nếu dốc toàn bộ lực lượng của 8 quốc gia nhân loại thì tiêu diệt Thú nhân cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà cục diện các quốc gia nhân loại Nam Bắc phân tranh, ở giữa là Pháp Lam nắm cán cân quyền lực, 8 quốc gia nhân loại chỉ biết kìm hãm lẫn nhau, làm thế nào có thể đồng tâm hợp lực lại được.

Hơn mười đạo phong hỏa từ đỉnh núi bốc thẳng lên trời, nhìn qua thì cảnh tượng tuyệt đối hùng vĩ đẹp đẽ, nhưng hiệu quả nó mang lại thì có thể thấy ngay trước mắt.

Đội quân còn chưa tới chân núi, từ phía xa xa, đám người Diệp Âm Trúc đã thấy Thú nhân quân đội tiếp ứng từ phía cực bắc hoang nguyên mà tới.

Diệp Âm Trúc ra lệnh cho đội quân dừng lại, dõi mắt nhìn về phía xa, quan sát cẩn thận đội quân Thú nhanh đang hành quân cực nhanh tới tiếp ứng. Phong hỏa đài vừa đốt, viện binh đã tới ngay, đây là điều hắn đã sớm dự báo trước. Tại biên giới 2 quốc gia, Thú nhân chắc chắn có trọng binh trú đóng.

Áo Lợi Duy Lạp cũng đứng cạnh quan sát, nói về năng lực lý luận quân sự, ít nhất bây giờ Diệp Âm Trúc không cách nào bì với hắn được. Hắng giọng một tiếng, nói:

- Sao lại ít như vậy nhỉ?

Diệp Hồng Nhạn cau mày, nói:

- Ít quá à? Ta thấy tối thiểu số lượng cũng phải là một quân đoàn, như vậy là ít à?

Áo Lợi Duy Lạp gật đầu, nói:

- Tất nhiên là ít. Trước kia quân đội chúng ta chưa bao giờ xuyên qua được phòng tuyến biên giới này, nhưng Thú nhân bố trí ở đây, ít nhất số lượng là 3 quân đoàn hỗn hợp, nhưng xem tình hình trước mắt chỉ có 1 quân đoàn tới tiếp ứng, tương đương số lượng chỉ có 1 phần 3. Nếu chứng kiến Phong Hỏa đài bốc lửa, quân phòng vệ Thú nhân tất nhiên phải dốc toàn lực tăng viện mới đúng, xem ra đây là toàn bộ quân lực đang trấn thủ biên giới của Thú nhân rồi.

Nghe Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn trao đổi, Diệp Âm Trúc quyết định rất nhanh:

- Quay lại đỉnh núi. Diệp Hồng Nhạn, ngươi suất lĩnh 100 Tử Thần trường mâu chiến sĩ, đem đám Thú nhân đang ngủ say trong cầm khúc của ta giết 1 nửa, nửa còn lại thì thả xuống núi.

Phía trước có đại quân Thú nhân đang tới, phía sau nếu có hơn 1000 Thú nhân tỉnh lại từ giấc ngủ say tấn công, đối với quân đội của Diệp Âm Trúc mà nói, không thể nghi ngờ là tình huống vô cùng bất lợi. Đứng trước nguy cơ tồn vong, Diệp Âm Trúc bắt buộc phải ra lệnh tàn sát Thú nhân binh sĩ không có năng lực phản kháng.

Diệp Hồng Nhạn cũng không nói gì thêm, làm một chiến sĩ chân chính, đầu tiên là phải biết phục tùng mệnh lệnh chỉ huy. Đây cũng là nguyên tắc cơ bản đầu tiên Tây Đa Phu dạy bọn họ, cũng là nguyên tắc tối quan trọng. Mang theo 100 thành viên thuộc 300 Tử Thần, Diệp Hồng Nhạn lập tức quay trở lại.

Diệp Âm Trúc trầm giọng ra lệnh:

- Tất cả trọng kiếm chiến sĩ cùng ma pháp sư ở lại. Trường mâu chiến sĩ quay về núi, đợi mệnh lệnh tiếp theo. Áo Lợi Duy Lạp đại ca, ngươi chỉ huy bọn họ lên đỉnh núi dựng công sự phòng ngự, nơi này tạm thời giao cho ta.

Đọc truyện chữ Full