DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầm Đế
Chương 146: Tịch diệt chi pháo

Địa Tinh bộ lạc Đại trưởng lão Cổ Lỗ nói:

- Điều này là có thể, giám sát hệ thống khống chế một tuyến rất đơn giản, chỉ cần trang bị tốt thiết bị xác định vị trí phát xạ là được. Cái này giao cho ta và Lỗ Tây Nặc hoàn thành, trong vòng năm ngày nhất định hoàn thành. Sau này,trong vòng phạm vi bán kính của siêu cấp ma đạo pháo thì mỗi người trong Cầm Thành chúng ta đã có quyền nói lên tiếng nói của chính mình. Cầm Đế đại nhân, xin mời ngài đặt cho khẩu ma đạo pháo thứ nhất của chúng ta này một cái tên, dù sao đây cũng là một kiện siêu thần khí, nó xứng đáng có một cái tên.

Diệp Âm Trúc gật đầu đồng ý.

- Khẩu ma đạo pháo này chính là một kiện siêu thần khí, tính hủy diệt của nó thì có thể tưởng tượng ra được, đã như vậy chúng ta hãy gọi nó là "Tịch Diệt Chi Pháo" đi. Thẳng thắn mà nói, ta vĩnh viễn không hề mong muốn nhìn thấy nó khai hoả.

Trên mặt mọi người đều toát ra một nụ cười nhẹ nhàng, tại cuộc đàm phán với Đông Long bát tông, Cầm Thành đã hơn hẳn về mặt vũ khí, tại bàn đàm phán chắc chắn sẽ trở nên dễ dàng hơn. Ở trong vòng bán kính công kích của Tịch Diệt Chi Pháo này muốn đạt được hòa bình cũng không hề khó khăn.

Công việc chế tạo ma đạo pháo đã hoàn thành Diệp Âm Trúc lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mười ngày qua, do những đốc thúc mãnh liệt của hắn đưa xuống khiến các vị đại sư Ải Nhân tộc nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ chế tạo mới hoàn thành trước thời hạn khẩu cự pháo này. Có nó, lực lượng của Cầm Thành vô hình trung lại tăng lên rất nhiều.

- Các vị đại sư, mọi người đã khổ cực rồi, mau mau nghỉ ngơi một chút đi. Lỗ Tây Nặc trưởng lão! ta muốn biết, sau này khi chúng ta chế tạo ra các ma đạo pháo phổ thông khác, thì trong khoảng thời gian bao lâu mới có thể hoàn thành một kiện đây?

Lỗ Tây Nặc cười cười sảng khoái.

- Tất nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, tất cả là "vạn sự khởi đầu nan". Có kinh nghiệm lần chú tạo này, chúng ta chỉ cần đem tất cả các linh kiện của ma đạo pháo cùng lúc làm một lượt với số lượng nhiều, dưới điều kiện kim chúc chế tạo phẩm đầy đủ thì chỉ cần thời gian một năm. Một năm thôi, một số lượng lớn ma đạo pháo của chúng ta có thể nương theo toàn phương vị giám sát kiểm soát hệ thống lắp ráp hoàn tất. Đến lúc đó, ta ít nhất có thể cam đoan với ngươi Bố Luân Nạp sơn mạch trên mỗi đỉnh của mỗi nhọn núi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của một ma đạo pháo.

Lại nói đến Xích Tinh cái tên hảo tiểu tử kia quả thật là không tồi, hắn đối với ngươi chính là nhất mực trung thành! Vì chủ nhân nhà ngươi, hắn thậm chí bỏ qua cả sự kiêu ngạo vốn có của Xích Tinh, không chỉ giúp chúng ta tìm được một số nơi quặng mỏ ẩn tàng kim chúc quý hiếm, đồng thời còn giải quyết cả các nhu cầu thứ yếu, giúp chúng ta tìm được mấy chỗ quặng giàu tinh chất. Dù sao, trong công việc chế tạo mà nói nếu như chỉ sử dụng nguyên liệu tốt nhất mới có thể làm ra vật phẩm tốt nhất thì chế tạo thuật của Ải Nhân tộc chúng ta cũng đã không xưng là đại lục đệ nhất. Có khi nguyên liệu trân quý chỉ cần một chút phối hợp với nguyên liệu bình thường hiệu quả vẫn có thể tương đương với toàn bộ sử dụng nguyên liệu trân quý trên năm mươi phần trăm, như vậy chẳng những việc chế tạo đơn giản hơn mà còn tiết kiệm phần lớn nguồn tài nguyên hiện hữu của chúng ta. Cầm Đế đại nhân ngài cứ yên tâm chỉ cần cho chúng ta thời gian một năm, Ải Nhân tộc ít nhất có thể sản xuất ra hai ngàn bộ khải giáp xuất sắc nhất cùng toàn bộ hệ thống phòng ngự ma đạo pháo, việc này coi như là chúng ta tặng đệ nhất kiện lễ vật cho Cầm Thành đi.

Diệp Âm Trúc gật gật đầu, vui mừng nói:

- Vậy làm phiền trưởng lão rồi! Hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, ta như trước hướng về các vị cam đoan: bất luận chủng tộc nào tại Cầm Thành đều có tự do của chính mình, mọi người ở đây đều có quyền bình đẳng như nhau, không ai có thể cướp được. Ta, Diệp Âm Trúc với tư cách là Cầm Thành lĩnh chủ tuyệt sẽ không hạn chế các ngươi điều gì. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta chính là đồng tâm hiệp lực kiến thiết tốt Cầm Thành mà thôi.

Lỗ Tây Nặc gật gật đầu, nói:

- Cầm Đế đại nhân, ngài không cần phải nói! Ta nghĩ, bất luận tình huống ra sao, Ải Nhân tộc chúng ta đều sẽ không dễ dàng rời khỏi Cầm Thành. Nói cách khác, ngươi có nhiều nguyên liệu tốt như vậy đã không những chỉ thoả mãn sở thích chế tạo chúng ta mà còn giúp tay nghề của chúng ta ngày càng được nâng cao! Ha ha ha ha.

Có bảo đảm của Ải Nhân tộc, Diệp Âm Trúc trong lòng nhất thời đã có tính toán. Sau khi để cho những chế tạo đại sư và Cổ Lỗ trưởng lão đi nghỉ ngơi, hắn và Tử, An Nhã cùng với Lỗ Đặc Tư sau đó nhanh chóng thảo luận kỹ lưỡng để có thể có một sự chuẩn bị kĩ lưỡng nhất đảm bảo vững chắc cho tương lai của Cầm Thành. Mặc dù nãi nãi nói cho hắn khoảng mười năm ngày, Mai Tông và Cúc tông mới có thể quay trở về, nhưng ai có thể dám chắc bọn họ sẽ không đến Cầm Thành trước thời hạn đây? nhất định cần phải làm cho tốt công cuộc chuẩn bị mới được.

Ngày thứ hai trước khi bình minh đến, cả Cầm Thành đã triển khai sắp xếp lại một lần nữa. Ải nhân tộc ba ngàn chiến sĩ cùng với Tinh Linh tộc chiến sĩ và một trăm Bỉ Mông cự thú, đều đã lẳng lặng tập kết cùng một chỗ, lê dân bá tính cư trú trong Cầm Thành cũng đã tạm thời được đưa toàn bộ vào trong Bố Luân Nạp sơn mạch, tạm thời bố trí ổn thỏa lại. Ba ngàn chiến sỹ nhân loại lúc trước đã được An Nhã huấn luyện cũng cùng Ải Nhân tộc, Tinh Linh tộc hợp binh một chỗ, mà Bỉ Mông cự thú quân đoàn thì bố trí tại một hướng khác, không xuất hiện trường hợp vạn bất đắc dĩ, Diệp Âm Trúc sẽ không nghĩ đến sử dụng phần lực lượng này.

Sau bố trí của Diệp Âm Trúc, ngày thứ hai nhóm đầu tiên Đông Long bát tông phát hiện Cầm Thành đã trở thành một toà thành vườn không nhà trống. Ngoại trừ bản thân Đông Long bát tông bên ngoài, thì không thấy bóng dáng bất kỳ một bình dân bá tánh nào ở trong Cầm Thành. Nhưng Diệp Âm Trúc cũng còn có lương tâm, trong lúc rút lui khỏi Cầm Thành vẫn còn để lại cho Đông Long bát tông đầy đủ nhu yếu phẩm trong vòng mười ngày. Mà mười ngày này, vào thời điểm trọng yếu cũng đưa ra quyết định quan hệ song phương.

- Âm Trúc, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Bên trong phủ Lĩnh chủ, Tần Thương lẳng lặng hỏi đệ tử tâm đắc của mình.

Diệp Âm Trúc gật gật đầu:

- Tần gia gia, người yên tâm, con sẽ không tùy tiện cùng với tộc nhân động thủ đâu. Nhưng con nhất định phải vì nhân dân Cầm Thành tranh thủ lấy quyền lợi vốn đã thuộc về họ.

Tần Thương than nhẹ một tiếng:

- Âm Trúc, chỉ cần ngươi làm việc có chừng có mực, ta và gia gia ngươi cũng không có gì phải nói. Suy cho cùng, lần này quyết định của Đông Long chúng ta quả thực quá tắc trách. Nhưng, chính xác ngươi có nắm bắt sẽ gây cho Thái thượng trưởng lão bọn họ đủ sự chấn nhiếp sao? Một khi uy hiếp không thành, ngược lại khiến cho bọn họ bùng phát lửa giận, sợ rằng ……ài!

Diệp Âm Trúc nói:

- Tần gia gia, người yên tâm đi. Mặc dù bọn họ rất cố chấp, nhưng con nghĩ bọn họ cũng sẽ vì Đông Long bát tông mà suy nghĩ, ai cũng không muốn Đông Long nhẫn nại mấy ngàn năm bởi vì tranh chấp nội bộ mà bị tổn hại. Nếu bọn họ đã tuyên bố Đông Long đế quốc thành lập, luôn luôn hy vọng có cơ sở việc làm mới đúng. Con sẽ hướng họ cam đoan chỉ cần bọn họ không can thiệp đến nội bộ công việc trong Cầm Thành, con sẽ nhường một bước đem Cầm Thành này giao lại cho bọn họ, chỉ cần chúng ta rút lui vào trong Bố Luân Nạp sơn mạch là được.

Thực ra, ngay cả Tần Thương và Diệp Ly đều không rõ ràng lắm vì sao Diệp Âm Trúc vì những tộc nhân này mà đưa ra nhượng bộ lớn đến vậy, bởi vì bây giờ lực lượng Cầm Thành hắn nắm giữ trong tay, thậm chí có thể chống chọi lại với lực lượng Đông Long bát tông tích súc trong nhiều năm nay, hắn có một số cường giả đứng đầu đại lục làm hậu thuẫn!

Đảo mắt bốn ngày thời gian đã trôi qua, bên trong Cầm Thành "vân hải ba đào", Đông Long bát tông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chính vì sự bình tĩnh như thế này lại càng khiến cho Diệp Âm Trúc trong tâm tư càng nảy sinh cảnh giác cao độ.

Thám tử Tinh Linh tộc ẩn núp ở chung quanh Cầm Thành, tùy thời đem tin tức truyền đến cho Diệp Âm Trúc cùng các tộc trưởng, lúc này Diệp Âm Trúc đã đem lĩnh chủ phủ đệ chính mình tạm thời dời vào trong Bố Luân Nạp sơn mạch, cùng Bỉ Mông cự thú làm hàng xóm láng giềng.

Từ tin tức Tinh Linh thám tử truyền về có thể nhận thấy Đông Long bát tông cũng không có bất kỳ động động tĩnh gì, nhưng hai ngàn chiến sĩ Trúc tông lại rõ ràng bị cô lập với các tông khác, lĩnh chủ phủ của Diệp Âm Trúc đã bị Đông Long bát tông trưởng lão hội chiếm đóng, mỗi ngày đều tại đó nghiên cứu kế sách gì đó, nhưng Tần Thương và Diệp Âm Trúc một nhà đều bị ngăn cách bên ngoài, đến ngay cả Diệp Âm Trúc thân kiêm nhị tông tông chủ cũng chưa từng được mời qua.

- Cầm Đế, Tử Đế nhị vị đại nhân, ngoài thành có một đội nhân mã đang tiến vào, cùng với người của Đông Long bát tông hội hợp lại, số lượng ước chừng có hơn ngàn người tất cả.

Một gã trinh thám Tinh Linh tộc tuấn mỹ dáng vẻ âu lo xuất hiện, hướng về Diệp Âm Trúc và Tử đang tĩnh tu báo cáo.

Diệp Âm Trúc khoanh chân tọa trên mặt đất chậm rãi mở hai mắt, quang mang trong mắt chợt lóe, lẩm bẩm nói:

- Rốt cục việc phải tới đã tới, Tử! cho tộc nhân ngươi chuẩn bị đi. Nếu tất cả đều đã tập trung đông đủ, cũng là lúc nên giải quyết trận chiến tranh lạnh trước mắt này đi.

Bọn họ chắc chắn không có ý định buông tha Cầm Thành này, không nói gì khác, chỉ cần nói đến viễn cổ chi thụ Tinh Linh tộc ở ngay bên trong Cầm Thành a…..!

Cầm Thành sớm đã chuẩn bị sẵn sang, các tộc rất nhanh tập trung lại, ngoại trừ Bỉ Mông nhất tộc ở bên ngoài còn lại các chiến sĩ hợp binh một chỗ, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc, kể cả Ải Nhân tộc tứ đại trưởng lão cũng ở bên trong, tất cả cao thủ các tộc đều đến đông đủ.

Sau hai giờ, phía xa xa, trong lĩnh chủ phủ đệ của Cầm Thành đột nhiên mọc lên một cây đại kỳ, cờ xí tung bay, Kim Long trên nền trắng, Kim Long có năm trảo, không có cánh, so sánh cùng với long tộc thất long thành thì toàn thân cự long này bao trùm kim sắc lân phiến đầu mọc hai sừng nếu thật sự phải so sánh thì thần dũng không biết hơn kém bao nhiêu.

Nhìn thấy đại kỳ này, Diệp Âm Trúc biết, Đông Long bát tông rốt cục cũng đã hạ quyết tâm, nhưng bất luận là bọn họ quyết định cái gì, chắc chắn đối với chính mình cũng không có chỗ tốt.

- Diệp Âm Trúc, chúng ta biết ngươi vẫn ở gần đây, nếu ngươi không mong muốn Cầm Thành lâm vào cảnh nội chiến "nồi da xáo thịt", xin mời về dinh thự đế quốc lâm thời dự họp đại hội nghị sự đế quốc lần thứ nhất để bàn bạc nghi thức cử hành đại điển khai quốc.

Thanh âm hùng hồn xa xa truyền đến, vang vọng trong quần sơn, thanh âm này đích thị chính là của vị... Thái thượng trưởng lão Vị Minh kia.

- Âm Trúc, không nên đi.

An Nhã trước tiên dùng tay ra hiệu ngăn cản.

Tử nhìn về phía Diệp Âm Trúc, lộ ra ánh mắt dò hỏi.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:

- Ta nhất định phải đi! Mọi người cũng không cần lo lắng, ta dù sao cũng là nhị tông tông chủ trong Đông Long bát tông, bất luận bọn họ có quyết định điều gì, muốn làm hại ta cũng tuyệt không có dễ dàng như vậy.

Tử gật gật đầu, nói:

- Ngươi đi đi, nếu bọn họ muốn dùng vũ lực uy hiếp ngươi, trước tiên triệu hoán ta.

Diệp Âm Trúc gật đầu, phóng người lên, hướng về Cầm Thành lĩnh chủ phủ phóng đi.

An Nhã và Tử liếc nhau một cái, lập tức hạ xuống mệnh lệnh toàn quân xuất kích. Ba ngàn Tinh Linh tộc chiến sĩ, hai ngàn Tinh Linh tộc thần xạ thủ, cùng với ba ngàn Ải Nhân chiến sĩ và ba ngàn nhân loại chiến sĩ sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề từ trên núi chậm rãi kéo xuống, tại chỗ không có tường thành bao quanh Cầm Thành bày trận chờ đợi. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là uy hiếp, các tộc chiến sĩ ưỡn ngực ngẩng đầu, Tinh Linh tộc thì không cần khải giáp, bọn họ thân thể hiên ngang mạnh mẽ kiên cường bao trùm trong lớp ngụy trang lá cây lục sắc, bên cạnh, nhân loại chiến sĩ y phục chỉnh tề mỗi người trên người đều bao trùm bởi khải giáp nhẹ nhàng, bởi vì Ải Nhân tộc không kịp chế tạo, những khinh khải này đều là mua sắm ở trong Mễ Lan đế quốc tạm thời sử dụng, trường mâu chiến sĩ, trọng kiếm chiến sĩ là chính, tạo thành cương thiết phương trận chỉnh tề.

Khí thế của Ải nhân tộc chính là hùng hồn nhất, khải giáp trên người bọn họ cơ hồ đều là tự mình chế tạo thành, đây là nhiệm vụ đầu tiên và quan trọng nhất mà mỗi một Ải nhân khi trưởng thành phải làm. Công nghệ của Ải nhân tộc không thể nghi ngờ là cực kỳ tinh tế, mức độ cứng rắn của khải giáp trên người bọn họ thì ngay cả Hùng nhân trọng bộ binh của Thú nhân tộc cũng khó có thể phá vỡ. Tất cả Ải nhân tộc chiến sĩ cầm trong tay chiến phủ hoặc chiến chùy do tộc trường Lỗ Đặc Tư chỉ huy đứng ở bên cạnh những chiến sĩ nhân loại.

Diệp Âm Trúc bình tĩnh đi vào Cầm Thành, đây là lãnh địa của hắn nếu hắn ngay cả chút dũng khí này cũng không có thì hắn như thế nào có thể bảo trụ tự do vốn có cho đồng bọn đây?

Vừa đi vào Cầm Thành, Diệp Âm Trúc đã nhìn thấy trên đường phố Cầm Thành Đông Long bát tông chiến sĩ xếp thành hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Các chiến sĩ Đông Long bát tông phân biệt quả thực rất rõ ràng, Mai Tông chiến sĩ mặc hồng sắc khải giáp, Lan Tông chiến sĩ mặc lam sắc khải giáp, Trúc Tông chiến sĩ mặc lục sắc khải giáp, Cúc Tông chiến sĩ mặc hoàng sắc khải giáp.

Diệp Âm Trúc khi đi vào Cầm Thành, ngoại trừ lục sắc khải giáp của Trúc Tông của mình là không có nhìn thấy, đội ngũ tam tông chiến sĩ khác đều sắp hàng chỉnh tề ngay ngắn, bầu trời Cầm thành lúc này sát khí tràn ngập. Ánh mắt mỗi người bọn họ khi nhìn Diệp Âm Trúc lạnh như băng không hề có chút tình cảm.

Diệp Âm Trúc biết trong lòng những chiến sĩ này có thể đã coi mình là tội nhân của Đông Long bát tông rồi, nhưng mà hắn cũng không hề quan tâm đến những ánh mắt bất thiện này mà ngẩng đầu sải bước hiên ngang thẳng hướng lĩnh chủ phủ đi đến.

Đi như "xe nhẹ chạy đường quen" tới cửa lĩnh chủ phủ, phủ môn mở rộng ra, hai bên phân biệt đứng gác là Mai Tông và Cúc Tông chiến sĩ, mỗi người tay nắm chặt trường kiếm bên hông, mắt dõi nhìn theo từng bước chân Diệp Âm Trúc đến tận trong phủ đệ.

Hiên ngang tiến vào, Diệp Âm Trúc đi thẳng vào trong đại sảnh lĩnh chủ phủ nơi nghị sự, đảo mắt qua nhìn một lượt đã thấy ba vị Thái thượng trưởng lão đang ngồi ngay ngắn trên thủ vị. Ở hai bên bọn họ, bên trái vẫn như trước ngoại trừ Cầm Tông là ma pháp tam tông tông chủ, phía bên phải còn lại ngoại trừ Trúc Tông chính là vũ kỹ tam tông tông chủ. Chỉ có điều "vốn cái tên lắm mồm" Cúc Tông lão nhị Vị Thính Phong không thấy đâu mà đang ngồi ở nơi ấy là một lão giả mặc hoàng sắc trường bào. Người này sắc mặt lạnh như băng, từ đôi mắt trên gương mặt vàng nhạt của hắn lấp lóe hai luồng tinh quang. Ngồi ngay ngắn ở nơi đó lưng ưỡn thẳng tắp, một chút cũng không giống như người cao tuổi, từ hình dạng hắn lúc này thấy được, người này khi còn trẻ nhất định là cực kỳ anh tuấn. Không cần hỏi, vị này chính là Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong. Tại phía trên chỗ của hắn vẫn còn một người, người này tướng mạo cổ phác, tuổi tựa hồ so với Vị Linh Phong có lẽ lớn hơn một chút, sắc mặt bình tĩnh hòa hoãn, nhìn vào mặt hắn, thủy chung gây cho người ta một loại cảm giác tiêu tiếu, làm cho kẻ khác thấy dễ dàng thân cận. Đây chính là một vị khác trong vũ kỹ tứ tông tông chủ, Mai Tông tông chủ Mai Như Kiếm.

Diệp Âm Trúc tới giữa đại sảnh chậm rãi đứng tại đó.

- Bái kiến ba vị Thái thượng trưởng lão, xin chào các vị tông chủ.

Vị Minh Thái thượng trưởng lão ngồi ngay chính giữa, tay trái chỉ về phía cái ghế đầu tiên phía dưới, nói:

- Diệp tông chủ mời ngồi.

Diệp Âm Trúc suy cho cùng cũng là tông chủ của hai tông, địa vị cao vượt quá các vị tông chủ lục tông kia, lễ nghi vẫn còn hết sức chu đáo, để cho Diệp Âm Trúc ngồi ở vị trí gần Thái thượng trưởng lão nhất.

Diệp Âm Trúc cũng không khách khí cước bộ nhanh chóng tiến đến, đi tới vị trí cao nhất trong tám vị tông chủ gần ba vị thái thượng trưởng lão nhất này ngồi xuống. Ánh mắt hắn lướt qua mặt nãi nãi, từ trong ánh mắt Lan Như Tuyết hắn nhìn thấy có chút quang mang lo lắng. Diệp Âm Trúc nhất thời hiểu được, suy đoán của mình là không có sai lầm, ngày hôm nay tại tràng hội nghị này sợ rằng sẽ phải quyết định hết thảy mọi sự.

Vị Minh ánh mắt lướt qua mọi người, chậm rãi mở miệng nói:

- Tốt lắm, bát tông tông chủ đều đã đến đông đủ. Từ Đông Long đế quốc tuyên bố thành lập tới nay, bây giờ chúng ta có thể tổ chức toàn thể hội nghị lần đầu tiên. Mọi người đều biết, Đông Long đế quốc chúng ta lúc trước tại trong chiến tranh hủy diệt vì việc đánh lui Thâm Uyên ác ma Mẫu Yêu Vương mà cái giá phải trả cực kỳ to lớn nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt lại bị công kích tàn nhẫn của dân bản địa trên đại lục này dẫn đến họa diệt quốc. Chúng ta đã trải qua mấy ngàn năm khôi phục nguyên khí. Bây giờ, là thời khắc Đông Long chúng ta một lần nữa quật khởi. Chúng ta sẽ lấy Cầm Thành này làm căn cứ địa, dùng hết khả năng chiêu mộ con cháu mọi thời đại của Đông Long đế quốc chúng ta, xây dựng lại đế quốc huy hoàng. Đế quốc đã thành lập, chúng ta nhất định cần phải cử hành đại điển khai quốc chính thức. Bởi vì thời gian quá ngắn, trước mắt cũng chỉ có thể lấy Cầm Thành này làm thủ đô đế quốc, lĩnh chủ phủ tạm thời làm hoàng cung. Nhiều năm qua, Đông Long bát tông chúng ta một mực yên lặng bảo vệ cho huyết mạch duy nhất của Đông Long hoàng thất, trên đại điển khai quốc, chúng ta sẽ cùng nói lên những lời thề nguyền hướng về đệ nhất đế vương tân nhậm cùa Đông Long đế quốc tuyên thệ sẽ nhất nhất trung thành. Đại điển khai quốc ba ngày sau sẽ cử hành, đồng thời, trước thời điểm đó, chúng ta cần phải chuẩn bị trước một số công việc trọng yếu.

Nói đến đây, thanh âm Vị Minh đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về hướng Diệp Âm Trúc:

- Diệp tông chủ, ngươi nguyên là Cầm Thành lĩnh chủ, đối với hoàn cảnh chung quanh hiểu rõ nhất. Ngươi xem, sẽ do ngươi dựa theo danh sách chúng ta đưa xuống tiến hành mua sắm như thế nào? Tài chánh đế quốc sẽ chi cấp cho ngươi, nhất thiết phải trong vòng ba ngày hoàn thành. Được không?

Đông Long đế quốc đã thành lập rồi, Diệp Âm Trúc biết chính mình không có khả năng ngăn cản, chậm rãi gật gật đầu, nói:

- Có thể.

Sau khi nghe được Diệp Âm Trúc quả quyết trả lời đáp ứng, thần sắc trên mặt Vị Minh rõ ràng đã trở nên nhu hòa đi vài phần:

- Diệp lĩnh chủ quả thực là người biết cân nhắc nặng nhẹ, nhận thức rất rõ đạo lý quan trọng. Ngươi xuất thân từ Trúc tông, bây giờ lại đảm đương Cầm, Trúc nhị tông tông chủ đây quả thực là vị trí rất trọng yếu, không tới mười tám tuổi đã trở thành nhị tông tông chủ, tại trên lịch sử thành lập Đông Long bát tông sau này ngươi có lẽ là người đầu tiên. Đồng thời ngươi cũng là không tới mười tám tuổi đã là cao thủ tử cấp, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, ta nghĩ, có lẽ trong tương lai không lâu Đông Long chính thức quật khởi là lúc cái vị trí trưởng lão này của ta sớm muộn gì cũng sẽ do ngươi thay thế. Hy vọng Diệp tông chủ có thể vứt bỏ hiềm khích trước đây, hợp lực với các tông khác cùng chung kiến thiết tốt Cầm Thành, để cho nơi này trở thành căn cơ vững chắc cho Đông Long đế quốc chúng ta quật khởi.

Diệp Âm Trúc không có lên tiếng, trong lòng lại có chút kỳ quái, Vị Minh trưởng lão này tựa hồ đã quên đi sự bất kính của mình đối với hắn ngày trước, ngữ khí ngược lại trở nên hòa ái hơn rất nhiều, tâm tình vô hình trung cũng thoáng buông lỏng đi vài phần, chậm rãi gật gật đầu.

Vị Minh Thái thượng trưởng lão tiếp tục nói:

- Nếu Diệp tông chủ đã thừa nhận thân phận của mình tại Đông Long đế quốc, như vậy, tất cả thuộc hạ của ngươi tất nhiên cũng phải thuộc về đế quốc. Theo ta được biết, tại đây trong Cầm Thành ngoại trừ hai vạn bình dân bá tánh vốn có, bên ngoài còn có một số khách nhân đặc thù, những người này nếu là thuộc hạ Diệp tông chủ, như vậy, sau đại điển khai quốc của đế quốc cũng tự nhiên phải tiếp nhận sự an bài sắp xếp của đế quốc. Diệp tông chủ xin yên tâm, chúng ta sẽ không kỳ thị những dị tộc này, nhưng bọn hắn nhất định phải nghe mệnh lệnh từ đế quốc, ta tuyên bố, từ bây giờ bắt đầu, bên trong Cầm Thành tất cả các dị tộc không phải nhân loài, đều do Cúc Tông và Mai Tông tiến hành thống nhất quản lý. Sau khi đại điển khai quốc chấm dứt, tộc trưởng dị tộc sẽ được thụ phong.

- Vâng, Thái thượng trưởng lão.

Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong và Mai Tông tông chủ Mai Như Kiếm đồng thời khom người nhận lệnh.

Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia lãnh quang nhàn nhạt:

- Chờ một chút!

Vị Minh Thái thượng trưởng lão nhìn về phía Diệp Âm Trúc:

- Như thế nào? Diệp tông chủ còn có ý kiến gì sao? Cũng không phải ta không nghĩ đem những dị tộc này giao cho ngươi lãnh đạo như trước, chỉ là ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, tại phương diện lãnh đạo tự nhiên phải kém hơn so với mấy vị tông chủ có kinh nghiệm. Ta nghĩ trước mắt Diệp tông chủ nên tăng cường tu luyện mới là điều quan trọng nhất, tranh thủ chút thời gian trở nên càng thêm cường đại, phải vì đế quốc mà tận lực cống hiến.

Diệp Âm Trúc nơi khóe miệng toát ra một nụ cười giễu cợt, Vị Minh thái thượng trưởng lão này đơn giản nói mấy câu đã nghĩ lôi cuốn được mình sao? có thể dễ dàng như vậy sao. Người này không ngờ thật sự là giỏi tính toán mà.

- Thái thượng trưởng lão, ta nghĩ chuyện này không thể cứ như thế đưa ra quyết định quấy quá cho xong chuyện. Đầu tiên, ta nên trước tiên hướng về các vị giải thích một chút. Trước khi đế quốc tiến vào Cầm Thành, Cầm Thành vốn có bá tánh ở bên trong ngoại trừ số người ở bên ngoài, còn lại các tộc đều không phải là thuộc hạ của ta, bọn họ chỉ là những bằng hữu ta thỉnh mời đến trợ giúp kiến thiết Cầm Thành. Cho nên, ta không có quyền ra mệnh lệnh đối với bọn họ. Lúc trước, ta đã đáp ứng qua bọn họ, Cầm Thành và Bố Luân Nạp sơn mạch vĩnh viễn là nhà của bọn họ, họ cũng vì việc kiến thiết Cầm Thành mà bỏ ra vô số nỗ lực. Đế quốc thành lập tại Cầm Thành, lấy Cầm Thành làm cơ sở ta không phản đối. Nhưng là ta hy vọng đế quốc có thể cùng người dân vốn có của Cầm Thành hòa bình chung sống, song phương duy trì địa vị bình đẳng với nhau không can thiệp vào công việc của nhau. Ta thậm chí có thể xin bọn họ đem Cầm Thành hoàn toàn nhượng lại giao cho đế quốc, rút lui vào sâu trong Bố Luân Nạp sơn mạch.

Điều này là Diệp Âm Trúc đã cố nén tức giận mà đưa ra nhượng bộ lớn nhất. Cũng là hắn sớm đã nghĩ đến kế hoạch này

Vị Minh nhướng mày:

- Diệp tông chủ, nếu ngươi trước kia là Cầm Thành lĩnh chủ, hết thảy Cầm Thành cùng Bố Luân Nạp sơn mạch này tất cả tự nhiên thuộc về ngươi. Nhưng bây giờ đế quốc tiến vào, làm Đông Long đế quốc cao tầng, là một phần tử của đế quốc, vì đế quốc vì tông tộc của mình ngươi đem lãnh địa cống hiến ra thì không có gì đáng trách, những người dân vốn có này tất nhiên cũng phải quy về trong đế quốc. Ngươi phải biết rõ là bây giờ đế quốc chính đang ở bước khởi đầu phát triển, cần phải phải có luồng sinh khí mới mẻ để có thể phát triển tốt, ta nghe nói tại nơi này ngươi chẳng những có Tinh Linh tộc, thậm chí còn tồn tại Địa Tinh và Ải Nhân tộc. Đế quốc phải lệnh cho bọn hắn trợ giúp chế tạo ra vũ khí trang bị càng nhiều để về sau này có chỗ dùng. Diệp tông chủ, không nên bị những dị tộc này chi phối, hãy trở thành những người dân của Đông Long đế quốc chúng ta, đối với bọn họ mà nói đã là sự khoan dung rất lớn rồi.

Diệp Âm Trúc cười lạnh một tiếng, nói:

- Hóa ra Thái thượng trưởng lão là mong muốn nhận được chế tạo của Ải Nhân tộc và khoa kỹ của Địa Tinh bộ lạc! Cần gì phải nói một cách to tát như vậy? Ta nhắc lại một lần nữa! bất luận là Địa Tinh bộ lạc, Ải Nhân tộc hay là Tinh Linh tộc, đều là khách nhân của ta, cũng là một phần tử trong Bố Luân Nạp sơn mạch cùng Cầm Thành lãnh địa. Bọn họ và chúng ta trong đó vĩnh viễn đều là quan hệ bình đẳng. Nếu như ngài nhất định muốn nô dịch bọn họ, xin lỗi, ta làm không được.

- Diệp Âm Trúc, không được quên thân phận của ngươi! Ngươi là người của Đông Long."

Vị Minh Thái thượng trưởng lão thốt nhiên giận dữ, tự bản thân không kìm được phách một chưởng trên mặt bàn bên cạnh.

- Ngươi quả là muốn bao che cho những dị tộc này sao?

Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không bị sự phẫn nộ của vị thái thượng trưởng lão này hù dọa:

- Bao che, cái gì là bao che? Bọn họ là bằng hữu của ta, ta không thể để cho bọn họ bởi vì tín nhiệm ta mà mất đi tự do quý giá nhất của mình.

- Diệp tông chủ không cần nói nữa, nếu bọn họ là bằng hữu của ngươi, ngươi không tiện đem mệnh lệnh của đế quốc truyền đạt cho bọn họ, không bằng cứ giao cho chúng ta làm tốt hơn. Những dị tộc này chỉ cần đánh mạnh vào lòng tin của bọn họ lại cấp cho một chút lợi ích, không sợ bọn họ không cho Đông Long chúng ta sử dụng.

Thanh âm lãnh đạm từ miệng Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong truyền ra. Nhìn qua, hắn rõ ràng so với cái... đệ đệ kia của mình có lẽ trầm ổn hơn nhiều, lời nói cũng càng thêm sắc bén.

Diệp Âm Trúc nở nụ cười, nhìn Vị Linh Phong, nhàn nhạt nói:

- Vậy nói như vậy, Vị tông chủ là muốn dùng vũ lực để chế phục Cầm Thành của ta?

Vị Linh Phong lạnh nhạt nói:

- Trước khi Diệp tông chủ đến chúng ta đã có ý kiến chung, Cầm Thành coi như là cơ sở thành lập đế quốc chúng ta, nhất định cần phải ổn định. Những dị tộc này nếu sinh sống ở trong Bố Luân Nạp sơn mạch, đối với chúng ta mà nói tựa như "mối họa sau lưng",hoặc là chinh phục, hoặc là hủy diệt, nhất định không còn con đường nào khác. Nếu như Diệp tông chủ thật sự đối xử với bọn họ như bằng hữu, thì nên vì bọn họ suy nghĩ cho minh mẫn chứ, thực không nên "làm hại mình hại người.

"Ha Ha Ha Ha." Diệp Âm Trúc giận dữ cười lớn:

- Hay một câu "hại mình hại người", đã như vậy, ta cũng không còn gì để mà nói. Nếu như các vị quyết định thật sự sẽ dùng vũ lực thay lời nói đối với cư dân Cầm Thành của ta thì xin các vị... trước tiên hãy xem xét kỹ lưỡng một chút, thực lực đế quốc có đủ hay không rồi hãy nói. Còn nữa, ta muốn hỏi Vị tông chủ một chút, trước khi đi tới Cầm Thành, ngài và Mai Tông chủ có hay không đi gần Pháp Lam, hơn nữa còn cướp được cả một nữ hài tử.

Vị Linh Phong trong mắt toát ra một tia quang mang kinh ngạc:

- Tin tức Diệp tông chủ nhận được thật là rất nhanh chóng, không biết ngươi như thế nào biết được vậy?

Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ quả nhiên như thế, khi trở lại Cầm Thành nhìn thấy mọi người trong Đông Long bát tông, hắn đã hỏi qua hai vị gia gia mình về nơi hạ lạc của Hải Dương nhưng hai vị gia gia hắn đối với việc này cũng mờ mịt không biết. Liên tưởng đến Mai Tông và Cúc Tông một phần không có cùng đi với Đông Long bát tông tới nơi này, hơn nữa theo như lời nãi nãi Lan Như Tuyết nói thời gian mười lăm ngày mới tới. Diệp Âm Trúc lập tức phán đoán được, lúc trước hơn một ngàn người nọ đột nhiên xuất hiện cướp đi Hải Dương, rất có thể chính là cao thủ do Mai Tông và Cúc Tông hai vị tông chủ mang theo.

Cố nén cơn giận, Diệp Âm Trúc nhìn chằm chằm Vị Linh Phong:

- Hải Dương hiện giờ đang ở đâu?

Không đợi Vị Linh Phong mở miệng, Vị Minh trưởng lão trên thủ vị đã phẫn nộ quát lớn một tiếng:

- Lớn mật, ngươi dám gọi thẳng tên húy của Nữ hoàng.

Nữ hoàng? Diệp Âm Trúc ngây người, Hải Dương biến thành Nữ hoàng từ lúc nào vậy, chẳng lẻ còn là Nữ hoàng của Đông Long đế quốc sao? Trong phút chốc, cả người hắn đều lâm vào trong mê cục, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh lúcTây Đa Phu bảo hắn dùng hết khả năng bảo vệ sự an nguy cho Hải Dương.

Đúng vậy! Giữa Hải Dương và Tây Đa Phu không có điểm nào giống nhau. Chẳng lẽ, nàng cũng không phải cháu gái ruột của Tây Đa Phu Nguyên soái sao?

Lan Như Tuyết bên cạnh Vị Minh trường lão nhịn không được hỏi:

- Âm Trúc, ngươi biết Nữ hoàng bệ hạ? Chúng ta sắp cử hành đại điển khai quốc đồng thời cũng là nghi thức đăng cơ của Nữ hoàng bệ hạ.

Diệp Âm Trúc nhìn nãi nãi trả lời:

- Nãi nãi, đâu chỉ là biết! Mai Tông và Cúc Tông hai vị tông chủ chính là cướp Hải Dương đi từ trong tay con. Còn có một nữ nhân từ trong tay con đoạt đi một thanh kiếm cấp thần khí.

Lan Như Tuyết cũng sửng sốt, ánh mắt chuyển hướng về Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong:

- Linh phong, có việc này sao?

Vị Linh Phong nghe câu hỏi của Lan Như Tuyết, ngữ khí hoàn toàn bất đồng, ôn hòa đáp:

- Chuyện này ta cũng không rõ lắm, lúc trước như ta biết cháu gái của Mai Tông chủ đã mời Nữ hoàng trở về. Mai Tông chủ, ngài xem……

Mai Như Kiếm sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Diệp Âm Trúc, hắn chẳng những là Mai Tông tông chủ, đồng thời cũng là thân sanh phụ thân của Mai Anh mẫu thân Diệp Âm Trúc, cũng chính là ngoại công của Diệp Âm Trúc! Mắt nhìn ngoại tôn chính mình lại có thể đồng thời ngồi trên vị trí hai tông tông chủ đến bây giờ còn chưa hết kinh ngạc, gật gật đầu, nói:

- Ánh Tuyết nha đầu đó dường như là nhận được một thanh kiếm tốt. Tiểu nha đầu này liều lĩnh thật, không bằng ta sẽ gọi nàng tới hỏi một chút.

Lan Như Tuyết chậm rãi gật gật đầu, nói:

- Gọi nàng đến đây đi! Cái này thật sự là "lũ lụt ngập miếu long vương". Âm Trúc, ngươi và Nữ hoàng bệ hạ rốt cục là quan hệ gì?

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Nãi nãi, trước tiên có điều gì người trước hết nên nói cho con biết. Tại sao Hải Dương là tôn nữ của Tây Đa Phu Nguyên soái, lại trở thành Nữ hoàng Đông Long đế quốc chúng ta? Tây Đa Phu Nguyên soái là Mai Hoa trưởng lão của Đông Long bát tông chúng ta ẩn mình trong đại lục các quốc gia, chẳng lẽ, Hải Dương cũng không phải là tôn nữ của hắn sao?

Lan Như Tuyết chậm rãi gật gật đầu:

- Ngươi với tư cách là nhị tông tông chủ, chuyện này nói cho ngươi cũng không có gì. Nữ hoàng bệ hạ là huyết mạch hậu duệ duy nhất trong hoàng thất Đông Long đế quốc chúng ta, trong một lần địch nhân không rõ tung tích tập kích bất ngờ, nàng bị trọng thương. Vì để bảo vệ an toàn cho Nữ hoàng bệ hạ, ba người Thái thượng trưởng lão chúng ta quyết định lệnh cho Mai Hoa trưởng lão thu dưỡng nàng, để cho nàng trở thành tôn nữ của mình. Mễ Lan đế quốc là đệ nhất cường quốc trong đại lục. Mai Hoa trưởng lão lại là Mễ Lan đế quốc Nguyên soái, thích hợp nhất để che dấu thân phận Nữ hoàng. Trong chuyện này, ngay cả bát tông tông chủ đều không biết, là bí mật lớn nhất của Đông Long chúng ta. Trước đây không lâu, chúng ta nhận được hồi báo của Mai Hoa trưởng lão, nói rằng Nữ hoàng bệ hạ vậy mà rơi vào hiểm cảnh khi đại biểu Mễ Lan đế quốc tham dự Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến do Pháp Lam tổ chức, lúc này mới phái Mai Tông và Cúc Tông hai vị tông chủ dẫn người đi đến nghĩ cách cứu viện. Ngươi và Nữ hoàng bệ hạ rất quen thuộc sao?

Quen thuộc, đâu chỉ là quen thuộc! Diệp Âm Trúc ngồi ngẩn ngơ tại chỗ ấy, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Hải Dương lại là Nữ hoàng của Đông Long đế quốc. Vốn hắn chính là một phần tử của Đông Long đế quốc, lúc này thêm nữa Nữ hoàng là Hải Dương, trong lòng hắn tức thì đã bối rối lại càng hỗn loạn hơn.

- Nói như vậy, sau này Đông Long đế quốc sẽ do Hải Dương Nữ hoàng thống trị?

Rốt cục Diệp Âm Trúc chưa có trả lời trực tiếp vấn đề nãi nãi hỏi, mà là vặn lại một câu.

Vị Minh Thái thượng trường lão nói:

- Đây là lẽ đương nhiên, chẳng qua, trước đây nữ hoàng bệ hạ còn có nhiều tri thức cần phải học tập, mỗi một người chúng ta tại đây đều nhất định cần phải toàn tâm toàn ý phò tá Nữ hoàng. Diệp tông chủ, ngươi thật sự không chịu để cho những dị tộc này hướng về đế quốc thần phục sao?

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, nói:

- Không phải ta không chịu, là ta căn bản không có khả năng như vậy. Nếu các ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, xin lỗi, mặc dù thân là nhị tông tông chủ, nhưng ta không có cách nào đứng ở nơi đế quốc này. Có điều ta có thể khẳng định một điểm là: một khi nội bộ Cầm Thành phát sinh chiến tranh, như vậy nỗ lực nhiều năm của Đông Long đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, hậu quả này đế quốc không có cách nào tiếp nhận được.

Vị Linh Phong cười lạnh một tiếng, nói:

- Không hổ là tôn tử của Diệp Ly, ngay cả tính cố chấp đều cùng giống như hắn vậy. Không nên quá đề cao những dị tộc này, đế quốc tinh nhuệ làm sao cái đám người ô hợp đó có thể có khả năng so sánh được.

Diệp Âm Trúc cũng phát ra một tiếng cười lạnh:

- Ngài cũng không hổ là huynh trưởng của Vị Thính Phong, tính tự cao tự đại càng rất giống nhau. Đã như vậy, không bằng chúng ta đánh cuộc đi? ta từ trong các chiến sĩ của Cầm Thành chọn ra một người, nếu Vị tông chủ có thể đánh bại hắn ta hứa sẽ thuyết phục Cầm Thành tứ tộc hướng về đế quốc thần phục, bằng không ngược lại nếu ngài thua xin mời đế quốc không nên quấy rầy sự an bình của người dân Cầm Thành chúng ta.

"Này ……" Vị Linh Phong tuyệt không phải một kẻ dễ mất bình tĩnh, nhìn ánh mắt rất tự tin của Diệp Âm Trúc hắn cũng không có đường đột trả lời ngay, ngược lại hắn đã "chuyền quả bóng này cho người khác":

- Đây là đế quốc đại sự, không phải chỉ một cá nhân ta có thể có khả năng quyết định, hết thảy do ba vị Thái thượng quyết định.

Vị Minh Thái thượng trưởng lão gật gật đầu, nói:

- Nếu Cầm Thành dị tộc không muốn thần phục, ta nhận thấy như vậy sẽ tốt hơn. Nội chiến đều sẽ mang đến cho song phương nhiều tổn thất, bất luận là đế quốc hay là Cầm Thành dị tộc, đều không mong muốn nhìn thấy cảnh này, ta nghĩ Diệp tông chủ thì cũng giống vậy. Tại trên đại lục, hết thảy cũng đều lấy thực lực làm đầu, không bằng chúng ta nên tiến hành một tràng luận võ do song phương tự đề cử ra mười người tiến hành mười trận tỷ thí, nếu Cầm Thành dị tộc chiến thắng chúng ta sau này sẽ không can thiệp vào hành động của bọn họ, chỉ là xem như quan hệ đồng minh, ngược lại nếu như bọn họ thất bại, sau này những dị tộc trong Cầm Thành phải nghe theo sự chỉ huy thống nhất của đế quốc, trở thành thần dân của đế quốc.

Nghe xong Vị Minh Thái thượng trưởng lão nói, Diệp Âm Trúc ngược lại thở phào nhẹ nhỏm, quả nhiên, đế quốc chính là không mong muốn phát sinh chiến tranh trong nội bộ, cả đế quốc chiến đấu lực chánh thức chỉ có hơn một vạn người, tổn thất một người là giảm đi một nguồn lực. Như thế phương pháp tỷ thí cũng là một cách công bình.

Nghĩ đến đây, Diệp Âm Trúc gật gật đầu, nói:

- Vậy tốt rồi, ta đại biểu Cầm Thành tứ tộc đáp ứng ngài. Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay đi, song phương điểm đến thì dừng nếu Cầm Thành tứ tộc thua, ta dùng hết khả năng thuyết phục bọn họ. Tuy vậy, có một điều ta muốn nói rõ, xem như là đồng bọn của bọn họ, vốn là lĩnh chủ Cầm Thành, trên vấn đề này ta chỉ có thể đứng về phía đồng bọn ta.

Vị Minh Thái thượng trưởng lão giận dữ nói:

- Ý tứ ngươi là muốn đứng ở phía đối lập cùng đế quốc đối nghịch sao?

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:

- Điều này cũng là các ngươi bức bách thôi, nhưng mà ta sẽ không ra tay. Một bên là tộc nhân của ta, một bên là bằng hữu của ta, ta không mong muốn bất luận kẻ nào trong các ngươi bị thương tổn nhưng ta muốn làm trọng tài các trận đấu. Khi chiến đấu kịp thời quyết định thắng bại dùng hết khả năng để giảm bớt tổn thương cho song phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nghe Diệp Âm Trúc nói như vậy, sắc mặt Vị Minh mới rạng rỡ lên một chút. Lại nghe Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong nói:

- Không thể, những dị tộc này đều là bằng hữu ngươi, ai biết ngươi có thể hay không giữ được sự công bình?

Diệp Âm Trúc quang mang lăng lệ trong mắt chợt lóe:

- Nếu ngay cả công bình hai chữ đều làm không được, ta đây cũng không xứng đáng trở thành nhị tông tông chủ. Nếu Vị tông chủ không tin tưởng nơi ta, như vậy cũng không sao, xin mời Vị Minh Thái thượng trưởng lão cùng ta đồng thời làm cái trọng tài để có thể đảm bảo công bằng tuyệt đối cho song phương?

"Này ……" Vị Minh do dự, tại trong Đông Long đế quốc, hắn là thủ tịch Thái thượng trưởng lão, cũng là cường giả số một hiện nay của Đông Long đế quốc, nếu như hắn tham gia vào tràng tỷ thí này, không thể nghi ngờ là chắc chắn giành được thắng lợi. Cân nhắc cái lợi cái hại, Vị Minh mở miệng nói:

- Linh phong không nên nói càn. Âm Trúc chẳng những là nhị tông tông chủ, cũng là tôn tử Lan trưởng lão và là ngoại tôn Mai Tông chủ, công bình hay không tất cả mọi người đều nhìn thấy trước mắt, chúng ta tự nhiên tin tưởng được.

Đọc truyện chữ Full