DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Âm Dương Miện
Chương 150: Ma Quỷ? Ma Vương(hạ)

Màu đỏ như máu trong mắt Vân Thiên Cơ đã rút đi, ánh mắt của hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh như băng cùng với thanh minh thâm thúy thông thường. Thạch Đại Lỗi thì nhìn qua đã không hề giống một con người nữa. Vân Thiên Cơ cũng không có giết hắn, thậm chí còn dùng Nhâm Thủy ma lực đơn giản trị liệu cho một số vết thương trên người hắn nữa. Nhưng mà, tứ chi cùng với cái ấy của Thạch Đại Lỗi đã không còn gắn trên người hắn nữa. Giống như lời Vân Thiên Cơ từng nói vậy, chết cũng không phải là điều đáng sợ nhất.

Nhìn thấy Cơ Động đã từ trong tu luyện khôi phục lại, Vân Thiên Cơ gật gật đầu với hắn:

- Cám ơn ngươi. Ta đã hiểu rõ rồi. Giết thêm nhiều người nữa cũng vô ích, tỷ tỷ ta cũng không thể sống lại được nữa. Thạch Tử Tước là tên đầu sỏ gây ra tất cả, giết hắn, sau đó chặt đứt tứ chi của Thạch Tiểu Lỗi, xem như thù của ta đã được báo.

Cơ Động gật gật đầu với hắn:

- Được.

Vân Thiên Cơ nhàn nhạt nói:

- Ngươi là một tên ma sư ba quan kỳ quái. Lần đầu tiên ta nhìn thất người sử dụng ra Ma kỹ giống như ngươi vậy, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy người phát ra hỏa diễm màu vàng kim như ngươi vậy. Những người đó gọi ngươi là ma quỷ, ta cho rằng vậy cũng chưa đúng, đúng ra phải gọi ngươi là ma vương mới đúng. Hư ảnh vương giả khi nãy xuất hiện sau lưng ngươi, tựa hồ cũng không thuộc về bất cứ ma hệ nào thì phải. Vị ma lương chuyên tiêu diệt những tên súc sinh cặn bã.

- Ma vương?

Cơ Động lạnh nhạt cười:

- Ta thích cách xưng hô này. Nếu ngươi thấy thích, từ nay về sau cứ gọi ta như vậy.

Hắn là người thừa kế của Hỏa Diễm Quân Vương và Ám Viêm Ma Vương, có được sự đồng tình của hai người kia, hoàn toàn có thể đại biểu cho sự truyền thừa của hai đại quân vương, còn có sự cao ngạo vương giả của họ nữa.

Ánh mắt Vân Thiên Cơ tựa hồ như càng trở nên thâm thúy hơn:

- Nếu như trên thế giới này những Ma vương giống như ngươi có nhiều thêm một chút thì tốt quá.

Cơ Động nói:

- Ngươi rất bất mãn đối với thế giới này hay sao? Ngũ Hành Đại Lục vốn là một thế giới hòa bình thịnh trị cơ hồ là không có chiến tranh mà. Ngươi không thể bởi vì những chuyện xảy ra trên người ngươi mà hận toàn bộ thế giới.

Vân Thiên Cơ cười lạnh một tiếng:

- Không chiến tranh thì nhất định sẽ phát triển phồn thịnh hay sao? Không có sự tàn phá của chiến tranh, sự bóc lột của các quý tộc còn đáng sợ hơn sự tàn phá của chiến tranh gấp nhiều lần. Những gì mà ngươi nhìn thấy chỉ là bề mặt mà thôi. Những chỗ thối nát của cái xã hội này, ngươi có thể nhìn thấy được bao nhiêu? Thạch Tử Tước trong giới quý tộc chẳng qua chỉ là một cộng cỏ trong rừng rậm mà thôi. Hắn cũng chỉ là một gã Tử tước nho nhỏ mà thôi. Ngươi có từng gặp qua những gã Đại Phong Hào quý tộc, có được đất phong hay chưa? Có nhiều nơi, nữ nhân khi lập gia đình, đêm động phòng đầu tiên là phải hầu hạ cho lão gia quý tộc. So với nô lệ cũng không khác biệt gì.

Cơ Động nhíu mày nói: Quan quân các quốc gia cũng mặc kệ chuyện đó sao?

- Quản lý? Làm sao quản lý?

Vân Thiên Cơ nở nụ cười:

- Quý tộc chính là người duy trì sự tồn tại của Ngũ Đại Đế Quốc. Tầng lớp quý tộc chính là căn bản của các đế quốc. Trừ phi ngươi có thể xóa bỏ hết tất cả Ngũ Đại Đế Quốc, nếu không, tầng lớp quý tộc vẫn sẽ vững như bàn thạch. Chỉ cần động chạm đến ích lợi của quý tộc, sẽ khiến cho toàn đại lục chấn động.

Cơ Động nói:

- Ngươi tựa hồ như rất thấu hiểu đại cục của đại lục?

Ánh mắt Vân Thiên Cơ chợt ảm đạm xuống vài phần:

- Đây là một môn học bắt buộc của nhưng người được lựa chọn kế thừa Thiên Cơ. Mỗi tuần ta có hai ngày phải học về vấn đề này. Cũng đã học được vài năm rồi, sao có thể không biết được chứ. Thầy giáo ta đã cho chúng ta xem qua những hình ảnh thối nát nhất của xã hội. Ta chỉ nói một vài thứ, ngươi có thể hiểu được tầng lớp quý tộc của các đế quốc đã thối nát đến mức độ nào rồi. Những bình dân bá tánh do quý tộc áp bức mà chết đi hằng năm, cộng lại trên Ngũ Đại Đế Quốc cũng vượt qua một trăm vạn. Bình dân vốn là rất dễ thỏa mãn, chỉ cần có được cơm ăn, chỉ cần không bị bức bách đến tận cùng, bọn họ cần gì phải bạo loạn cơ chứ?

Nhìn quang mang sáng rọi trong mắt Vân Thiên Cơ, Cơ Động nói:

- Nếu ngươi nghĩ có thể nói những lời đó để lôi kéo ta đi khởi nghĩa tạo phản, chỉ sợ ngươi sẽ phải thất vọng rồi. Ta không có chí hướng thống nhất thiên hạ, thay đổi thế giới. Nhiều nhất chỉ là làm một tên ma vương đi can thiệp chuyện thiên hạ mà thôi. Ta thích hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải bị trói buộc.

Trong mắt Vân Thiên Cơ hiện ra một tia thất vọng, tuy rằng độ tuổi hắn nhìn qua cũng không chênh lệch với Cơ Động bao nhiêu, thế nhưng lúc này bộ dáng của hắn hoàn toàn không giống như chỉ mới mười mất tuổi.

- Can thiệp chuyện thiên hạ cũng được rồi. Nếu ngươi chỉ nguyện là một ma vương, vậy hãy là một Đại ma vương đi. Ác nhân trong thiên hạ tuy rằng giết mãi không hết, nhưng mà giết một tên đỡ một tên. Đến khi uy danh của ngươi có thể chấn nhiếp thiên hạ, như vậy những gã quý tộc có gan làm ác cũng sẽ ít hơn một chút.

Cơ Động bật cười nói: Truyện được copy tại

- Ngươi cho rằng ta có năng lực như vậy sao? Ta chỉ là một gã ma sư ba quan mà thôi.

Vân Thiên Cơ vẫn còn chút hi vọng nói:

- Ta cho rằng ngươi có thể, nhất định có thể. Chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ đi theo cạnh ngươi để chứng kiến tất cả những việc ngươi làm.

Đột nhiên đúng lúc này, ánh mắt Cơ Động chợt co rút lại một chút, ngước đầu nhìn lên phía cánh cửa liên thông giữa tiền viện và chính viện.

Vân Thiên Cơ quay đầu nhìn ra, chỉ thấy một hàng khoảng hơn hai mươi người chợt từ bên ngoài đi vào.

- Là kẻ nào dám đến phủ đệ của ta gây sự đó?

Người đứng đầu nhìn qua bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, dáng người không tính là cao, nhưng cực kỳ cường tráng, lưng vai rộng rãi, tướng mạo đường đường. Trên người mặc một bộ y phục hoa lệ, toát ra khí thế quý phái bức người. Chẳng qua lúc này trên mặt hắn cực kỳ tức giận.

Không cần phải hỏi, người này chính là Thạch Tử Tước. Ở phía sau lưng hắn có hai gã trung niên nhân khí độ trầm ổn, phía sau nữa là những người hầu trong phủ Tử tước, trong đó có bốn người khiêng theo một cái cáng, trên khiêng một người, nhìn không rõ bộ dáng.

Trong số những người đi vào, ngoại trừ Thạch Tử Tước ra, kẻ thu hút sự chú ý của Cơ Động nhất là một gã thanh niên mặc áo xanh đang đi bên cạnh Thạch Tử Tước. Người này nhìn qua độ tuổi khoảng hai mươi. Mọi người khi tiến vào trong sân, nhìn thấy máu tươi vương vãi khắp nơi, sắc mặt đều đại biến. Chỉ có mình hắn, sắc mặt vẫn như trước hết sức dửng dưng, tựa hồ như tất cả mọi chuyện ở đây hoàn toàn không quan hệ gì với hắn vậy.

Những người bị Cơ Động giết, tất cả đều đã biến thành tro tàn, mà ngay cả những người bị Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa văng trúng cũng không ngoại lệ. Đến khi Thạch Tử Tước liếc mắt nhìn thấy con trai lớn Thạch Đại Lỗi của mình đang nằm trên mặt đất, tay chân đứt lìa như vậy, ánh mắt nhất thời trở nên đỏ bừng, lập tức phóng thẳng về phía Vân Thiên Cơ, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Khốn kiếp.

Ngay khi Thạch Tử Tước phát động công kích, hai gã trung niên nhân sau lưng hắn cũng phóng lên. Hai người kia khí tức nhìn qua thập phần âm trầm, cơ hồ là ngươi khi Thạch Tử Tước phóng lên đã phóng xuất ra Dương Miện của chính mình.

Thạch Tử Tước là Mậu Thổ Hệ, hai gã trung niên nhân kia đều là Bính Hỏa Hệ, cũng đều là ba quan. Một người là ba mươi sáu cấp, một người là ba mươi tám cấp, cộng thêm Thạch Tử Tước vốn là Mậu Thổ Hệ bốn quan bốn mươi bốn cấp, ba người cùng lao ra, khí thế phóng ra cực kỳ kinh người.

Thân thể Cơ Động chợt lóe lên, đã phóng đến trước mặt Vân Thiên Cơ:

- Ngươi mau lui lại phía sau.

Đối mặt với ba gã đối thủ, một gã bốn quan, hai gã ba quan, hắn không chút nào có ý e ngại, Cực Hạn Dương Hỏa màu vàng kim chợt bốc lên. Ngay khi nhìn thấy ngọn hỏa diễm màu vàng kim kia, ánh mắt lạnh nhạt của gã thanh niên áo xanh kia lúc này mới toát ra vẻ kinh ngạc, nhíu mày tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì.

Cùng lúc với việc Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa của Cơ Động bốc lên, Bính Hỏa nở rộ ra trên người hai gã trung niên nhân đi theo sau người Thạch Tử Tước nhất thời ảm đạm xuống chỉ còn phân nửa, thuộc tính áp chế của Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa nhất thời xuất hiện.

Đọc truyện chữ Full