DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Chương 106

Tương Châu bị người Bắc tấn công, Nam Quốc trong lúc nguy nan, lần trước hoàng đế cũng chỉ phái hai vạn binh mã đi chi viện, bây giờ vì tìm thái tử, thế nhưng cũng phái hai vạn binh mã.

Còn là lúc trước khi hai nước Nam Bắc khai chiến.

Thời kỳ chiến loạn, lòng người vốn không ổn định, ông ta tùy tiện ra quyết định như thế chỉ làm cho dân chúng lâm vào khủng hoảng. Cho dù Tương Châu bây giờ đã được bảo vệ nhưng người Bắc vẫn quyết tâm tấn công Nam Quốc, cứ tiếp tục như vậy, binh lực Nam Quốc chênh lệch thì lấy gì để chống lại?

Một bộ phận trung thần trong triều vốn tưởng rằng ông ta đột ngột tỉnh ngộ, hôm nay nhìn thấy càng kỳ quái hơn.

Ai nấy đều chạy tới bên ngoài Ngự Thư Phòng, cầu xin ông ta thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

“Bệ hạ suy nghĩ kỹ đi, đại chiến sắp tới, không thể để binh mã rời khỏi…”

Hoàng đế càng nghe càng tức giận, ông ta vốn không muốn đánh trận này, là đám người này, là bọn họ cột ông ta lên giá, bắt ông ta đánh.

Bây giờ lại tới khuyên bảo ông ta, thái tử một nước, con trai hoàng đế của ông ta, không cần tìm?

Trong cơn giận dữ hoàng đế trực tiếp phất tay: “Áp giải xuống, phàm là kẻ nào phản đối trẫm, tất cả coi như kháng chỉ, nhốt lại hết, giải vào địa lao.”

Người không sợ chết đều bị ông ta áp giải vào địa lao, còn lại một đám văn thần thấy gió chiều nào theo chiều ấy, không dám nói nửa câu.

Ngày đó thánh chỉ đến tay của Ngự Sử Đài Lâm Nhượng.

Buổi chiều Lâm Nhượng tiến cung lĩnh mệnh, vừa đến trước mặt hoàng đế “Bụp” một tiếng quỳ xuống: “Thần lĩnh chỉ, nhất định không phụ sứ mệnh của bệ hạ.”

“Đứng lên đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lâm Nhượng lại không đứng dậy, quỳ ở đó, hốc mắt hồng hồng.

Hoàng đế không biết hắn bị làm sao, đang muốn hỏi thì Lâm Nhượng chợt dập đầu: “Gia mẫu tuổi già, sức khỏe không tốt, lại có bệnh tim đập nhanh, kính xin bệ hạ quan tâm một chút.”

Hoàng đế sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Vương Ân bên cạnh.

Vương Ân vội vàng tiến đến nói bên tai ông ta: “Hoàng hậu nương nương nghe nói bệ hạ muốn phái Lâm đại nhân đi tìm thái tử, bèn sai người bắt gia quyến của Lâm Nhượng, nhốt ở Điện Phượng Minh, nói con người chỉ cần có nhược điểm mới không phản chủ, làm chuyện gì cũng cố gắng hết sức.”

Vẻ mặt hoàng đế cũng bất ngờ, ở chung mười năm, hoàng hậu cứ dịu dịu dàng dàng, ngay cả kiến cũng không đành lòng giẫm chết một con, bây giờ cũng biết bắt cóc con tin.

Quả là người phụ nữ dịu dàng này, một khi con của mình xảy ra chuyện, có thể làm bất cứ giá nào.

Xem ra, hơn một nữa cũng gấp gáp đến điên rồi.

Chiêu này lại bị nàng nghĩ tới trước, hoàng đế ra hiệu bảo Vương Ân, bảo hắn đưa lệnh bài trong khay đến trước mặt Lâm Nhượng.

Thấy Lâm Nhượng cầm lấy trên tay, hoàng đế mới nói: “Lâm đại nhân yên tâm, trong cung có thái y, lại có hoàng hậu quan tâm, lệnh đường có thể xảy ra chuyện gì được?”

Ra khỏi hoàng cung, Lâm Nhượng bèn sai người thu dọn đồ đạc, đến chạng vạng cầm lệnh bài lập tức ra khỏi cửa thành, đi ngoài thành Lâm An nhận hai vạn binh mã.

Khoái mã phi nhanh cả đường, vừa mới lên đường núi ngoài thành thì bị một chiếc xe ngựa chắn ngang trên đường, cản đường đi.

Lâm Nhượng vội vàng siết chặt dây cương, nâng giọng dò hỏi: “Người nào vậy?”

Vừa dứt lời, người trong xe ngựa đối diện vén rèm xe lên, chỉ thấy một người mặc áo choàng màu đen, bước xuống khỏi xe ngựa rồi đứng trước mặt mình, giơ tay chậm rãi mở mũ áo choàng trên đầu.

Hai ngọn đèn dầu bên cạnh xe ngựa vừa vặn chiếu lên mặt nàng.

Một khuôn mặt xinh đẹp.

Lúc trước Bùi An tới cưới Vân Nương, là đội kèn xô na của Lâm Nhượng đi đón dâu, sao Lâm Nhượng không nhận ra được, biểu cảm sửng sốt, mặt đầy nghi hoặc: “Thiếu phu nhân?”

Lần trước nghe nói nàng trở về, Lâm Nhượng còn nhờ người đến phủ Quốc công một chuyến, tìm hiểu một ít tin tức của đại nhân Bùi.

Không hiểu tại sao lúc này nàng lại ở đây, Lâm Nhượng xoay người xuống ngựa đi về phía nàng, Vân Nương quay đầu nháy mắt với Đồng Nghĩa, Đồng Nghĩa thổi còi một tiếng.

Dưới bóng đêm, chỉ thấy mấy chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi rừng bên cạnh.

Lâm Nhượng không hiểu mô tê gì, nhìn sang đó.

Một lát sau xe ngựa dừng lại, rèm cửa bị vén lên, một đứa bé nhảy xuống, tiếng trẻ con non nớt truyền đến, gọi hắn: “Phụ thân.”

Tiếp theo là gia quyến Lâm gia, bao gồm cả mẫu thân già nua của hắn, từng người một đều lạnh lặn ăn toàn đứng trước mặt hắn. Lâm Nhượng đứng ngây ngốc ở đó, khiếp sợ không nên lời, quay đầu nhìn về phía Vân Nương.

Vân Nương cười với hắn: “Lúc trước ở bến đò, Lâm đại nhân từng nợ lang quân một ân tình, bây giờ ta cần Lâm đại nhân trả cho ta.”

Đương nhiên Lâm Nhượng nhớ rõ ân tình này.

Nếu không phải Bùi đại nhân che chở, hắn đã mất mạng từ lâu.

“Thiếu phu nhân mời nói.”

Gió đêm cuối thu quét qua người Vân Nương, quần áo bị thổi vang tiếng xào xạc rung động, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Nhượng, vẻ mặt nghiêm nghị nói rõ: “Không dối gạt Lâm đại nhân, chiến sự ở Tương Châu không hề nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, không có Minh Dương công chúa trong miệng dân chúng, cũng không có mấy vạn dân chúng khởi nghĩa, chẳng qua là lang quân, còn có những chiến sĩ từng ở trên chiến trường, biết Tương Châu gặp nạn, bọn họ cam nguyện cầm đao thương, lấy tính mạng của mình, không cầu báo đáp không cầu danh, cắn răng phòng thủ trên chiến trường, chỉ vì bảo vệ nhà cửa cho hàng vạn dân chúng Nam Quốc ta.”

Cánh rừng ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng nói trong trẻo của Vân Nương, không chậm không nhanh vang lên, mỗi một chữ đánh gõ vào lòng người.

Vẻ mặt Lâm Nhượng càng ngạc nhiên hơn nữa.

Sau khi Nam Bắc khai chiến, mỗi tin tức Tương Châu truyền đến đều là tin chiến thắng, tất cả mọi người đều hoan hô, không phải Minh Dương công chúa cũng không có quân đội mà là Bùi đại nhân...

Sắc mặt Lâm Nhượng từ từ thay đổi.

Mấy năm nay binh lực của hai nước Nam Bắc như thế nào, sao hắn không biết cho được, thật ra cũng không cần Vân Nương nhắc nhở, chỉ cần hơi chút tỉnh mộng sẽ hiểu được, binh lực Nam Quốc chênh lệch rất lớn, cho dù có liều mạng vào năm vạn hùng binh cũng chưa chắc là đối thủ của người Bắc, chỉ dựa vào dân chúng Nam Quốc khởi nghĩa, há có thể đánh bại người Bắc.

Vân Nương lại nói: “Lâm đại nhân có lòng ngay thẳng, chắc cũng biết dưới tổ lật không có trứng lành, một khi người Bắc xuôi nam, Nam Quốc sẽ bị diệt, đến lúc đó không chỉ có Lâm đại nhân mà tất cả dân chúng Nam quốc đều sẽ sinh linh đồ thán, nhà tan cửa nát, lang quân từng nói, đại nạn trước mắt, nếu như mình không biết cầm đao thương bảo vệ mình, bảo vệ người bên cạnh thì làm sao có thể trông cậy vào người khác? Thanh long ỷ trong hoàng cung trên đại điện kia là của bệ hạ nhưng giang sơn này thì không phải, đó là nhà của mỗi một dân chúng Nam Quốc của ta và đại nhân.”

Vân Nương dừng một chút, giọng nói nghẹn nơi cổ họng: “Cho nên, ta khẩn cầu Lâm đại nhân lập tức xuất phát đi Tương Châu, chi viện lang quân, đánh đuổi người bắc, bảo vệ lãnh thổ của Nam Quốc ta.”

Vân Nương nói xong, bên tai vẫn không một âm thanh nào.

Lâm Nhượng đứng ở đó, vẻ mặt biến hoá liên hồi, không thể nghi ngờ những lời nói này của Vân Nương đã thể hiện hoài bão của hắn - thân là người con trai của đất nước.

Đất nước gặp nạn, thất phu có trách nhiệm.

Những binh tướng ẩn lui kia còn có thể không thèm để ý đến tính mạng mình, không cầu thanh danh đi bảo vệ quốc gia mình, hắn là một mệnh quan triều đình, làm sao có thể thờ ơ.

Nhưng một khi bước một bước này, tức là kháng chỉ, là mưu phản.

Tru di cửu tộc.

Bây giờ cả Lâm gia đều được đón ra, đứng trước mặt hắn, muốn tru cũng tru không được nhưng không tránh khỏi đời này đều phải gánh thanh danh mưu phản trên lưng.

Nếu tương lai tốt đẹp, có minh quân, Lâm gia còn có hy vọng lật án. Nếu không tốt, cả đời đều phải đào vong, không thể về nhà, không được về dòng họ.

Nếu chỉ có một người là hắn, cô độc một mình thì khi hắn nghe Vân Nương nói xong, sẽ không do dự mà gật đầu đồng ý, nhưng phải liên luỵ đến gia tộc, hắn không làm được, Lâm Nhượng quay đầu chậm rãi nhìn về phía mẫu thân mình, dường như lão phu nhân Lâm biết suy nghĩ của hắn, cười với hắn, gật đầu nói: “Đi đi. Thần linh ở trên trời, hôm nay quốc gia gặp nạn, Lâm gia ta không thể ngồi yên mặc kệ, không cầu danh lợi, chỉ vì muốn bảo vệ ngàn vạn người không bị ức hiếp, cho dù tương lai có kết quả gì, nhà họ Lâm ta đều cam nguyện gánh vác.”

Hốc mắt Lâm Nhượng đỏ lên, lập tức quỳ xuống dập đầu lão phu nhân ba cái: “Con nghe lời mẫu thân dạy bảo.” Lại đứng dậy tiến lên nói lời tạm biệt với vợ con trong nhà.

Vân Nương không đi quấy rầy, quay lưng chờ đợi.

Một lát sau, Lâm Nhượng đi tới, giọng nói đã hơi khàn khàn: “Già trẻ trong nhà ti chức, làm phiền thiếu phu nhân.”

Vân Nương gật đầu: “Lâm đại nhân yên tâm, có ta ở đây, họ sẽ ở đây.”

Lâm Nhượng chắp tay ôm quyền: “Thiếu phu nhân bảo trọng.”

Vân Nương khom người đáp lễ: “Lâm đại nhân cũng bảo trọng.”

Ngày hôm sau, tin tức hoàng đế phái hai vạn binh mã lục soát cả nước tìm thái tử đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, những ca dao khen thánh thượng anh minh lúc trước cũng biến mất không còn bóng dáng trong một đêm.

Không chỉ vậy, một tin đồn đã xuất hiện.

Nói đêm đó hoàng hậu đi dạo phố, có người nhận ra, thấy cực kỳ giống với Trương thiếu phu nhân giàu nhất Lâm An năm đó.

Lúc đầu tin đồn xuất hiện, cũng không mấy ai quan tâm, dù sao trong thiên hạ này người giống người cũng rất nhiều, sao thiếu phu nhân Trương gia có thể so sánh với hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ được chứ.

Nhưng không biết tại sao, đột nhiên có người nhắc tới dấu ấn phượng hoàng, nói năm đó nhà họ Trương làm giàu là dựa vào dấu ấn phượng hoàng trên người thiếu phu nhân, nhờ đó mà Trương đại gia có được cảm hứng, tại hội trà hội tạo nên trà bách hí, vẽ hoa văn phượng hoàng, mà phượng hoàng kia sống động như thật, rất lâu mà vẫn không tan, từ đó thành danh, mở quán trà, sau đó chậm rãi làm giàu, trở thành người giàu nhất Lâm An.

Phần lớn người trên thương trường đều biết chuyện năm đó nhưng sau đó nhà họ Trương tan cửa nát nhà, từ đó người ta ít nhắc tới, trôi qua nhiều năm như vậy, người biết chuyện cũng ít đi.

Tin đồn này vừa xuất hiện, những tỳ nữ trong cung từng hầu hạ hoàng hậu, trong lòng ai nấy đều kinh ngạc.

Mặc dù biết là tội chém đầu nhưng dù thế nào cũng không quản được cái miệng, một người không nhịn được, cuối cùng lan truyền ra bên ngoài, trong thời gian ngắn gió càng thổi càng lớn.

Bề ngoài giống, vết bớt phượng hoàng cũng giống, cái này cũng quá trùng hợp rồi.

Lại nghe người trong cuộc nói, đêm nhà Trương gia gặp nạn, từng tiếng kêu thảm thiết vang một vùng, giống hệt như có binh mã ra vào, một khi thuyết âm mưu nổi lên, từng người từng người một, truyền đến có mũi có mắt.(1)

(1)Ý chỉ bịa chuyện như thật, nghe như thật, có căn cứ hẳn hoi

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người không sợ chết, còn bịa ra ca dao: Có phượng hoàng, được thiên hạ, đâu quản nương tử kia có nhà chồng, là dân hay thần đều phải hiếu kính, ngươi nói buồn cười hay không.

Ca dao truyền vào tai hoàng đế, mặt rồng hoàng đế giận dữ: “Ai? Ai truyền ra, ai có lá gan lớn như vậy?! Tìm ra cho trẫm, tru, tru di cửu tộc…”

Hoàng đế cũng xử tử hết tất cả các tỳ nữ đã thấy vết bớt phượng hoàng của hoàng hậu, chính ông ta cũng bị mình làm tức đến nỗi nằm trên long sàng.

Hành động này, không thể nghi ngờ là đã chứng minh được lời đồn đại.

Quân cướp dân phụ, còn phong làm hoàng hậu một nước, hoang đường đến cùng cực!

Thần tử khiếp sợ, dân chúng thổn thức.

Mà tất cả cũng giống như có điềm báo, Lâm An mưa lớn mấy ngày liên tiếp, không ít ruộng đất bị ngập nước, nước sông cũng tăng lên không ít.

Mà trên dòng sông có đá thần phượng hoàng lao ra, nước sông cũng bị biến thành màu đỏ.

Thái tử mất tích, đá thần bị thiêu hủy, nước sông chảy huyết lệ, cuối cùng dân chúng cũng ý thức được chuyện không đúng, có phải là bái nhầm chủ rồi không?

Ông trời đang tức giận!

Toàn bộ thành Lâm An, lòng người hoảng sợ, có dân chúng bắt đầu tế bái ông trời, cầu xin tha thứ.

Tin tức Tương Châu cũng truyền về Lâm An vào ngày mưa lớn thứ ba.

Không chỉ có Tương Châu, Giang Lăng, Quang Châu, Lư Châu, một số sứ giả Tri châu khác đều đến Lâm An.

“Khởi bẩm bệ hạ, binh mã Tương Châu cấp báo, lương thảo khẩn cấp."

“Khởi bẩm bệ hạ, dân chúng Giang Lăng bị chiến hỏa ảnh hưởng đến, đã thiếu lương thực mấy ngày.”

“Khởi bẩm bệ hạ, người Bắc giết người Lư Châu khởi nghĩa, cướp giết dân chúng ta, thỉnh cầu chi viện…”

“Khởi bẩm bệ hạ, Quang Châu đã bị người Bắc xâm lấn…”



Từng tin tức giống như sét đánh, hoàn toàn phá vỡ cảnh thái bình mấy ngày trước.

Đây mới là sự thật.

Mà tin tức thật phong tỏa ở Tương Châu cũng truyền trở về: Minh Dương công chúa không có ở Tương Châu, người ở lại Tương Châu là thế tử Bùi An phủ Quốc công, còn có thống lĩnh quân Cố gia từng uy danh hiển hách, Cố Chấn, là họ đang liều chết chống lại người Bắc.

Tin tức vừa truyền vào, toàn bộ dân chúng ồn ào, giống như được khai sáng.

Người bảo vệ Nam Quốc không phải hoàng đế, mà là Bùi gia đã từng đóng ở Lâm An, cùng với Cố lão tướng quân ẩn lui quê nhà.

Đá thần bị huỷ, sông chảy huyết lệ, thì ra bọn họ thật sự bái nhầm chủ rồi.

Năm đó Bùi gia mang theo dân chúng Lâm An an cư ở đây, bảo vệ bọn họ mấy chục năm bình an, bây giờ vẫn che chở bọn họ, bảo vệ biên giới.

Bùi gia cả đời kiêu hùng, há có kẻ hèn nhát.

Không chỉ có dân chúng, không ít thần tử trong triều cũng tỏ vẻ khiếp sợ, khiếp sợ Cố lão tướng quân vậy mà không chết, càng khiếp sợ người canh giữ cửa thành gần hai tháng, lại là “gian thần” Bùi An trong miệng mọi người.

Đọc truyện chữ Full