Hôm nay gặp lại, ngoại trừ cốt cách mỹ nhân kia, trên người có toát lên sự bình thản và lạnh lùng, thậm chí có vài phần kiêu ngạo, khóe miệng tươi cười làm cho người ta giơ tay là có thể với tới, nhưng dưới con ngươi lại lạnh lùng băng giá, khiến người ta tự giác tránh xa.
Khí thế này, càng giống thần nữ không thể khinh nhờn.
Trên đời này cũng chỉ có Bùi gia trung liệt anh hùng như vậy mới xứng đôi.
Dân chúng thấy những người kia là thái giám, biết là người trong cung lại nhớ tới tên hôn quân làm những chuyện xấu xa kia, đồng loạt ngăn chặn Vương Ân, cao giọng chất vấn: “Các ngươi muốn dẫn thiếu phu nhân đi đâu?”
“Bây giờ Bùi đại nhân đang ở Tương Châu giết địch, hôn quân lại muốn làm gì đây, muốn biến Bùi gia thành Trương gia thứ hai sao?”
Vừa nghe tới Trương gia, nhớ ngay tới đương kim hoàng hậu, chỉ thoảng chốc cảm xúc dân chúng đã kích động, không ngừng vây quanh.
“Bùi thế tử còn ở tiền tuyến bảo vệ quốc gia cho chúng ta, nếu biết vợ con của mình bị hôn quân bắt đi, không biết sẽ thất vọng buồn lòng như thế nào, mọi người cũng không thể để cho anh hùng bảo vệ gia quốc phải mất người nhà, hôm nay cho dù liều mạng này cũng không thể để hôn quân mang người Bùi gia đi.”
“Hôn quân đoạt thê thần tử(3), cướp dân phụ, bảo vệ thiếu phu nhân!”
(3)昏君霸臣妻 (hôn quân bá thần thê), trong đó 霸妻 (bá thê) có nghĩa là sử dụng quyền lực và ảnh hưởng của một người để lấy vợ của người khác cho chính mình
“Bảo vệ thiếu phu nhân…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cùng lúc đó, có người bắt đầu đẩy xe ngựa, có người tiến lên túm lấy Vương Ân, tay áo Vương Ân bị một tay túm lấy, hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng cho người tiến lên: “Điêu dân! Một đám điêu dân, muốn tạo phản? Nhanh lên, kéo nó ra cho nhà ta.”(4)
(4)咱家: nhà ta. Minh nhớ có đọc một truyện nào đó, bảo đây là tên thái giám tự xưng, không biết có chính xác không. Nói chung là cũng giống xưng ta á.
Dân chúng hôm nay nói ít cũng có hơn trăm người, thái giám trong cung cũng chỉ có mấy người, làm sao kéo ra được, Vân Nương nhìn Vương Ân bị lôi vào đám người, cũng không lên tiếng.
Mũ Vương Ân rớt ra, tóc bay ra ngoài, lại bị véo vài lần, đau đến kêu trời, vội vàng hô: “Thiếu phu nhân, ngài đến nói một câu đi, đây là lòng tốt của bệ hạ, chỉ là mời ngài vào cung, bắt mạch cho ngài…”
Lúc này Vân Nương mới mở miệng: “Mọi người đều dừng lại.”
Đồng Nghĩa tiếp tục nói: “Các vị hương thân phụ lão ở Lâm An, trước tiên bình tĩnh…”
Lúc này đám người mới chậm rãi yên tĩnh lại.
Vân Nương đứng trước cửa phủ, nhìn dân chúng ai trước mặt ai nấy cũng tức giận, không khỏi có phần động lòng, ánh mắt ửng đỏ, chân thành nói: “Các vị đều là người có gia có thất, chúng ta không thể đụng vào mệnh quan triều đình, trên đầu ba thước có thanh minh, luật pháp không được, tự nhiên thiên lý cũng không tha cho hắn.” Nàng cười một tiếng, tràn đầy tin tưởng: “Quân Bùi gia đại thắng trở về, ta cũng sẽ bình an trở về.”
Nói xong, Vân Nương cất bước, tự mình đi tới trước xe ngựa trong cung, bước lên xe ngựa.
Khi rèm rơi xuống Vương Ân mới phản ứng lại, bối rối nhặt mũ trên mặt đất đội lên đầu, vội vàng bảo mã phu đánh xe: “Còn thất thần làm gì, còn không mau đón thiếu phu nhân tiến cung.”
Bánh xe ngựa vừa lăn, tóm lại cũng đi vào trong cung.
Tình nguyện tự mình bước vào đầm rồng hang hổ còn hơn để dân chúng chịu tội nghiệt, suy bụng ta ra bụng người, sao dân chúng có thể không rõ đây, không ít người bắt đầu lau nước mắt, ánh mắt trông mong nhìn theo chiếc xe ngựa đi ra khỏi ngõ nhỏ, trong lòng lại càng oán hận tên hoàng đế ngu xuẩn này, có người quỳ trên mặt đất, ngửa đầu hứng mưa hoa trên trời, thống thiết nói: “Ông trời mở mắt đi, hãy ban cho thế đạo này một minh quân, để trung lương được đền đáp, vong linh tướng sĩ có thể an nghỉ, dân chúng không còn lo sợ hãi hùng…”
Hai vạn viện quân vừa đến Kiến Khang, Bùi An đã nhận được tin tức.
Có thể làm cho hoàng đế nhả những binh mã này, đồng nghĩa với việc nhổ răng cọp, lại nghe thám tử của Xuân Minh đường nói những chuyện xảy ra ở Lâm An, Bùi An biết, nàng âm thầm sử dụng không ít lực.
Nàng vừa về Lâm An, chính mình giống như Bồ Tát bùn qua sông(5) trong lòng lại còn nhớ thương hắn.
(5)Bồ Tát bùn làm bằng bùn, sẽ bị chảy trong nước sau khi ngâm mình trong nước sông.
Người ta cũng thường dùng nó để miêu tả một người ngay cả bản thân mình cũng không thể tự bảo vệ mình, chứ đừng nói đến những người khác
Trời giáng đá thần phượng hoàng, thật ra chiêu này của nàng có hiệu quả ngoài dự liệu, nhưng giống như là xây dựng đê sông, bảo vệ được dân chúng xung quanh, để cho bọn họ có cơ hội chạy trốn nhưng một khi hồng thủy phá đê, bản thân nàng sẽ bị bao phủ ở bên trong, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, một khi nước lũ tràn vào, chính nàng cũng bị chìm trong đó.
Hai vạn binh mã vừa đến, thế cục của Tương Châu sẽ truyền đến Lâm An, đến lúc đó tình cảnh của nàng sẽ càng nguy hiểm hơn.
Còn con chó nhà có tang Triệu Đào, chuyện gì cũng không làm được. Nàng thân ở đầm rồng hang hổ, còn hung hiểm hơn tình cảnh của hắn, hắn phải mau chóng trở về.
Chờ không được tin tức người Bắc tấn công trước, cũng không đợi được tin tức của Hình Phong, nghĩ đến Vân Nương có thể phải chịu khổ cực, Bùi An không thể ngồi yên một khắc nào, cầm lấy trường kiếm trên bàn tính toán đi triệu tập binh mã, trực tiếp tấn công Bắc Quốc, liều mạng ngươi chết ta sống, đợi sau khi đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn thấy lá cờ màu đen treo trên cửa thành, một chữ “Bùi” mạ vàng đón gió tung bay, thì bước chân như bị mắc kẹt.
Càng sốt ruột càng phải tỉnh táo, cái mạng này của mình chết thì chết, nhưng nàng còn đang chờ mình, nếu mình xảy ra chuyện thì nàng mới thật sự không còn đường lui nữa.
Bùi An nắm chặt kiếm trong tay, nắm tay chuyển sang màu xanh, tức giận lẫn lo lắng không có chỗ giải toả, đi địa lao một chuyến, sai người đưa A Điệt Minh đến trước mặt thẩm vấn binh lực của người Bắc.
Chút kiên nhẫn lúc trước đều dùng hết, muốn tàn nhẫn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, trong hai năm ở Kiến Khang, người rơi vào tay hắn không kẻ nào không khóc, bây giờ chính tay Bùi An ra đao, ngay cả người Bắc ngang ngược như A Điệt Minh cũng chịu không nổi, lúc đầu kinh ngạc sao một thanh niên mặt ngọc như y lại dùng mấy chiêu thâm độc như vậy, lúc sau chỉ biết khóc lóc thảm thiết, thậm chí hối hận lúc trước mình nên chết ở Kiến Khang thì giờ không cần chịu tội này.
Thẩm vấn một ngày, cả người A Điệt Minh không còn một miếng thịt lành nào, muốn chết mà không được, thật sự chịu hết nổi, đành phải khai toàn bộ.
Binh lực Bắc Quốc, ngay cả bản đồ phòng thủ của hoàng thành Bắc Quốc cũng vẽ.
Chờ hai vạn tướng sĩ triều đình vừa đến, Bùi An sẽ tự mình nắm giữ ấn soái, bắt đầu tấn công từ một tòa thành trì có binh lực yếu nhất Bắc Quốc, sau khi tấn công liên tiếp hai tòa thành, rốt cuộc hoàng đế Bắc Quốc cũng đứng ngồi không yên.
Một đám Nam Quốc nhu nhược mười năm, không chỉ bảo vệ cửa thành mà còn dám công khai khiêu khích, ngược lại chiếm thành trì của Bắc Quốc.
Một đám ăn hại!
Mấy năm nay bị Nam Quốc nuôi đến lười biếng vô năng rồi.
Hoàng đế Bắc Quốc thay tất cả tướng lĩnh bại trận bằng những người mới, lại phái thêm năm vạn nhân mã.
Binh lực Nam Quốc lại cực kỳ xảo quyệt, sau khi đánh hạ một tòa thành trì cũng không chiếm lĩnh mà lập tức lui quân, tiếp tục thành trì kế tiếp, đợi đến khi người Bắc đuổi tới, quân Nam đã quay đầu đi chiếm một tòa thành trì khác.
Người Bắc đuổi theo phía sau, quân Nam vẫn công kích người Bắc ở phía trước, mấy ngày qua, tiếng dân Bắc Quốc ai oán ngập trời, vừa nghe được tiếng hát của quân Nam thì bắt đầu kinh hoảng thất thố.
Sao hoàng đế Bắc Quốc nuốt trôi cục tức này được, trong cơn giận dữ để cho thái tử một nước tự mình xuất chinh, lại điều mười vạn binh mã đóng ở phía bắc Mông Cổ trở về, nhất định phải dạy cho Nam Quốc một bài học.
Khi Lâm Nhượng mang theo hai vạn binh mã chạy tới Tương Châu, Bùi An đang mang theo tất cả binh mã, giao chiến chính diện với quân Bắc.
Ít nhiều gì thì thái tử Bắc Quốc vẫn có bản lĩnh, hiểu rõ thế cục Nam Quốc, cưỡi trên lưng ngựa nhìn Bùi An cười rồi nói: “Quả nhiên Nam Quốc vẫn là một đám bất lực, đến lúc này rồi mà còn để một “gian thần” đến bảo vệ. Theo cô biết, con dân Nam quốc cũng không ít lần mắng Bùi đại nhân ngươi.” Thái tử Bắc Quốc “chậc” một tiếng, thay Bùi An nhớ lại: “Gì mà gian thần tặc tử, tội nhân thiên cổ, không được chết yên.”
Ánh mắt thái tử Bắc Quốc tỏ ra thương hại: “Bọn họ mắng Bùi đại nhân như vậy, Bùi đại nhân còn muốn liều mạng bảo vệ, bọn họ có biết không? Có thể cảm nhận tình thương của ngươi không?” Thái tử Bắc Quốc lắc đầu: “Đương nhiên là không, nói không chừng chờ Bùi đại nhân trở về, vị quân vương của các ngươi không chỉ không cảm kích mà còn ban tội danh mưu nghịch cho ngươi, tịch thu Bùi gia ngươi, chém giết vợ con ngươi... Đúng rồi, nghe nói vị tân phu nhân mà Bùi đại nhân cưới về rất xinh đẹp, không chừng cũng sẽ không chết, sẽ bị quân vương các ngươi nạp vào cung, để cho nàng hầu hạ ngày đêm…”
Con ngươi Bùi An khẽ run lên, siết chặt dây cương trong tay, Vệ Minh thì biến sắc, giơ tay bắn cung tên: “Cẩu tặc, câm miệng!”
Thái tử Bắc Quốc tránh ra sau, người bên cạnh lập tức thay hắn ngăn cản cung tên, cũng không tức giận mà nói tiếp: “Bùi đại nhân không lạnh lòng, cô cũng lạnh lòng thay ngươi. Ngẫm lại mười mấy năm trước, Lâm An chính là của Bùi gia ngươi, đang làm Tiết Độ Sứ Lâm An rất tốt, nhất định phải đón tên hôn quân kia vào, mấy năm nay Bùi An các ngươi sống tốt không? Hình như cũng không tốt lắm, hậu bối trong nhà chỉ còn lại có một mình Bùi đại nhân nhỉ?”
Những lời này của thái tử Bắc Quốc hoàn toàn chọc trúng nỗi đau của Bùi An, xé rách vết thương kia, rắc muối từng chút từng chút.
Dù là chuyện nào cũng có thể làm rối loạn tâm trí của Bùi An, trong lòng sinh ra do dự.
Bùi An không có khả năng thờ ơ, hắn cũng hận, nếu không phải trời xui đất khiến thì lúc này hắn sẽ không xuất hiện ở đây, muốn nói Bùi An vì Triệu Đào, vì dân chúng chiến đấu cũng không phải.
Hắn hận không thể băm Triệu Đào thành trăm mảnh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng cục diện bây giờ của hắn đúng thật như lời thái tử Bắc Quốc nói, không hề lạc quan chút nào, đây cũng là nguyên nhân ban đầu Bùi An đã nghĩ đến, dù Khương đại nhân khuyên bảo như thế nào, hắn vẫn không dao động.
Thiên hạ này như thế nào thì có liên quan tới hắn gì đâu, hắn chỉ muốn mạng chó của Triệu Đào.
Cho dù thái tử Bắc Quốc không châm ngòi, sự sợ hãi trong lòng hắn vẫn luôn ở đó.
Sợ kết quả rằng chẳng những mình không báo thù được mà còn đi theo con đường cũ của phụ thân, thay tên Triệu Đào kia may áo cưới, như thế, cho dù hắn chết, linh hồn cũng sẽ không được an bình.
Nếu không đi theo con đường này, vậy thì đi theo một con đường khác.
Để cho người Bắc tấn công vào Nam Quốc, chiếm đoạt lãnh thổ, cướp đoạt tài vật, cướp giết dân chúng, đánh thẳng từ Tương Châu xuống dưới, tấn công vào Lâm An - nơi mà Bùi gia nhiều đời bảo vệ, chắp tay nhường phụ thân, tình nguyện chịu đựng thê tử bị nhục nhã, tình nguyện tự sát, cũng muốn biến Lâm An bình an này thành địa ngục nhân gian, dân chúng lầm than…
Hắn không thể chọn, quá khó để lựa chọn.
Nhưng ở giữa hai con đường, đột nhiên có thêm một người tác động đến tâm tư của hắn, làm cho sự lựa chọn này trở nên mất cân bằng, nghiêng về phía người sau.
Nàng nói cho hắn biết: “Dưới tổ lật không có trứng lành, nếu thật sự đi đến bước đó, lang quân đi đâu, ta sẽ đi theo đó, cho dù cuối cùng sông núi này vỡ nát, không có đất đặt chân, nơi Cửu U thì nàng cũng phải đi cùng hắn.”
Bắt nàng trải qua cảnh chiến tranh khói lửa, đi theo chính mình xóc nảy lưu lạc, hắn làm không được. Khoảnh khắc đi ra khỏi bụi lau sậy, Bùi An đã thầm thề, sẽ không để nàng trải qua cảnh cực khổ nữa.
Trong lòng kiên định trở lại, sự k1ch thích lúc trước với hắn mà nói cũng vô dụng, sát khí trong con ngươi nhạt dần, lại bị lạnh lùng bao trùm một lần nữa, bình tĩnh nói: “Thái tử điện hạ cũng biết thật nhiều, không biết lần này thái tử khiêu khích ly gián, là có ý gì?”
Thái tử Bắc Quốc nói một đống lời này, đương nhiên có mục đích của hắn: “Quân chủ Bắc Quốc ta, hiểu rõ đại nghĩa, đối xử tử tế với thần dân, cũng không hà khắc với dân chúng tướng sĩ, sao Bùi đại nhân không bỏ tà theo chính, đợi đánh hạ Nam Quốc, cô đáp ứng ngươi, đưa Lâm An cho ngươi, phong Bùi đại nhân làm vương hầu, có cả công lẫn danh, hưởng vinh hoa phú quý đến mấy đời.”
Triệu Viêm bên cạnh vừa nghe thấy, vội vàng nhắc nhở ngay: “Bùi huynh, chớ có tin gian kế của hắn, tính tình người Bắc tàn bạo, không bao giờ giữ lời.”
Ánh mắt thái tử Bắc Quốc không khỏi nhìn qua: “Vị này là?”
“Phủ Thụy An Vương Triệu Viêm.”
Thái tử Bắc Quốc sửng sốt: “Họ Triệu à, thay vị hôn quân của các ngươi đến giám thị Bùi đại nhân à?”
Bản lĩnh châm ngòi ly gián này của hắn đúng là đạt tới đỉnh cao, Triệu Viêm “phi” một ngụm: “Thái tử của một nước lại có lòng đê tiện như thế, e là ngôi vị thái tử của ngươi cũng không vinh quang.”
Thái tử Bắc Quốc lười để ý tới hắn, nhìn về phía Bùi An: “Bùi đại nhân nghĩ như thế nào?”
Bùi An cười: “Bùi An ta đã làm “ác ma”, đã làm “gian thần”, duy nhất chỉ có phản đồ là không biết nên làm thế nào.”
Sắc mặt thái tử Bắc Quốc biến đổi: “Ý của Bùi đại nhân là nhất định phải để đao kiếm gặp nhau?”
Bùi An bình thản nói: “Gặp hay không, còn phải xem ý tứ của thái tử điện hạ.”
Thái tử Bắc Quốc nhíu mày, không rõ Bùi An có ý gì.
“Một nữ tử, dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, nàng có thể tay không đánh thị vệ cả phòng, giết hoàng tử sao? Hơn nữa còn ở nơi tha hương dị quốc?” Bùi An cũng học lắc đầu theo thái tử lúc trước: “Ta cảm thấy không có khả năng, thái tử điện hạ cho rằng thế nào?”
Sắc mặt thái tử Bắc Quốc cứng đờ.
“Tam hoàng tử ỷ vào thế lực nhà ngoại, mấy năm nay luôn giành hết sự nổi bật trước mặt hoàng thượng các ngươi, được phong thân vương, thái độ kiêu ngạo, ngay cả thái tử điện hạ cũng phải nhường nhịn vài phần, nghe nói Nhị hoàng tử còn thường xuyên bị hắn chèn ép, bây giờ người chết, là do công chúa Nam Quốc giế t chết, có thù báo thù, có oán báo oán, nhà ngoại Tam hoàng tử gấp đến đỏ mắt, trôi qua hai tháng mà tổn thất hơn mười mấy tướng sĩ, bốn năm vạn binh mã ở Tương Châu, ai được lợi?”
“Là Thái Tử điện hạ và Nhị hoàng tử được lợi.” Lúc trước hắn châm ngòi ly gián, bây giờ Bùi An ăn miếng trả miếng, trả lại tất cả cho hắn: “Nhưng Thái Tử điện hạ cũng đừng quên, mẫu phi của ngươi lẫn tiên hoàng hậu đã hoăng, không có chuyện bất ngờ xảy ra, mẹ đẻ Nhị hoàng tử Vinh quý phi sẽ được sắc phong làm hoàng hậu trong tháng này, có mẹ đẻ phối hợp, đương nhiên chuyện ra chiến trường giết địch sẽ không tới lượt hắn, nói không chừng hôm nay đang uống trà cùng phụ hoàng ngươi, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Chương 108
Chương 108