DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 370: C370: Vương thế duy kinh ngạc tần lãng lợi hại như vậy

Sáng sớm hôm sau, đi Trương và dì Trần đều mang hợp đồng đã ký xong tới làm việc, trong nhà có thêm hai người chăm sóc các bé, Tân Lãng và Tô Thi Hàm cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Ba dì bảo mẫu vây quanh ba bé cưng, lực chú ý của mấy nhóc lập tức bị phân tán.

Buổi sáng Tần Lãng có hai tiết học, đến 11:30 thì tan học. Sau khi tan học thì sẽ đến địa điểm bọn họ đã hẹn ăn cơm, ước tính phải đến 12:00.

Vừa đến 11:00, Vương Thế Duy đã đến địa điểm tụ họp, hôm nay ông mặc đồ rất cẩn thận, âu phục và đầu tóc cũng xử lý tỉ mỉ.

Lần đầu gặp mặt Tân đại sư, ông ấy muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương. Dù sao thì cuộc điện thoại đầu tiên cũng không được vui cho lắm.

Trước khi xuống xe, ông soi gương chiếu hậu rồi chỉnh lại cổ áo, sau đó hỏi tài xế:"Ông Tôn! Ông quay lại nhìn một chút, nhìn tôi không có vấn đề gì chứ?"

Ông Tôn quay đầu nghiêm túc nhìn một chút, nói: "Ông chủ, hôm nay nhìn rất nghiêm túc!"

"Ngài hồi hợp sao? Không phải chỉ là ký hợp đồng mấy trăm ngàn thôi sao? Trong tình huống này, ng; bên đặt hàng, đối phương mới là người phải lo lắng mới đúng chứ chứ?”

'Vương Thế Duy trừng mắt liếc ông một cái, nói: "Ông thì biết gì?"

“Người tôi muốn gặp hôm nay là một nhân vật lớn."


"Tuy nói là tôi mua đầu gội đầu, nhưng mà cũng có thể nói là tôi không chỉ là mua dău gội đầu. Mà là thứ quan trọng hơn, đó là ân tình của Tân đại sư.”

"Đừng nói là đơn hàng mấy chục ngàn, chỉ căn là Tân đại sư đồng ý, đơn hàng mấy chục triệu, mấy trăm triệu tôi cũng muốn mua."

"Được rồi, nói ông cũng không hiểu"

Vương Thế Duy vung vung tay, cũng không nói nhiều với tài xế.

Năng lực của Tân đại sư, ngay cả Triệu Cảnh Lễ cũng muốn bái sư học nghệ, thäy Phong Thủy bậc này, tuyệt đối không được đắc tội. Nếu có thể kết giao, sau này sự nghiệp của ông chắc chẩn sẽ tiến thêm một bước.

Cuối cùng Vương Thế Duy soi gương chỉnh lại một chút, sau đó xuống xe đến chỗ hẹn.

Bữa tiệc là do Thạch Hậu Vinh sắp xếp, phòng riêng cũng là Thạch Hậu Vinh đặt, Vương Thế Duy báo tên của ông ấy lập tức được người phục vụ đưa đến phòng riêng.

Vừa vào cửa, Vương Thế Duy lập tức ngây người.

Căn phòng riêng tư này cũng được sắp xếp tỉ mi quá đi mất.

Địa điểm này là ở găn khu trường đại học, không được coi là nhà hàng thuộc top đầu. Dù sao cũng phải cân nhắc đến vấn đề tiêu phí của học sinh sinh viên. Nhìn bên ngoài cũng chỉ thấy là một toà nhà ba tầng, tầng một là phòng ăn, tầng hai là phòng riêng nhỏ, tăng ba là các phòng riêng lớn.


Bây giờ ông đang ở tầng ba, diện tích của phòng riêng cũng không lớn, khoảng hơn 20m”. Ở giữa có một chiếc bàn tròn, bên cạnh có ba ghế sofa và một bàn trà bằng đá cẩm thạch.

Đây là tiêu chuẩn thấp nhất của nhà hàng có phòng riêng, do đó thấy được bố trí của căn phòng thế này cũng khiến Vương Thế Duy có chút kinh ngạc, phải biết đây chỉ là một nhà hàng bình dân mà thôi.

Toàn bộ phòng riêng đều được quét dọn sạch sẽ, tất cả các mặt kính đều sáng sủa, trên mặt đất trải một tấm thảm mềm, nhìn rất mới. Trên bàn tròn ở giữa phòng và bàn trà đều bày một bình hoa, bên trong đều cầm hoa tươi, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.

'Vương Thế Duy nhìn thấy những thứ này, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Ông cúi đầu nhìn rượu Mao Đài trong tay, vỗ ngực. nói: "May mà mình cũng chuẩn bị đầy đủ, mang theo. hai bình Mao Đài thượng hạng. Xem ra, Thạch Hậu 'Vinh cũng rất để tâm chuẩn bị bữa cơm này để mời. Tần đại sư, phòng riêng đều sắp xếp cẩn thận tỉ mi."

Đến 11:30, Thạch Hậu Vinh và Lương Quảng Lai cùng nhau đến.

Đây là lần đầu tiên Vương Thế Duy chính thức gặp mặt hai người này, ba người bọn họ đều là doanh nhân thành công, lúc chào hỏi cũng khách sáo với nhau một phen. Tuy nhiên, cuối cùng chủ đề vẫn vòng đến trên người Tân Lãng.

Thạch Hậu Vinh nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này đã là 11:45, ông ngẩng đầu nhìn cửa phòng riêng, nói: “Tần đại sư cũng sắp đến rồi nhỉ?”

Lương Quảng Lai uống trà nói: "Hẳn là sắp đến rồi, hôm nay không phải là ngày nghỉ. Tôi đoán là Tân đại sư còn phải đến trường, hết giờ học mới có thể đến, chắc là cũng nhanh."

"Đến trường?" Vương Thế Duy một mặt kinh ngạc, hỏi:" Tân đại sư là giáo sư trẻ tuổi sao?"


Lương Quảng Lai và Thạch Hậu Vinh nghe vậy thì mim cười, lúc bọn họ biết Tân Lãng vẫn là học sinh, cũng là vẻ mặt kinh ngạc như vậy. Bây giờ thấy phản ứng của Vương Thế Duy, lại càng chờ mong “Biểu hiện" lát nữa của ông ấy.

Lương Quảng Lai nói thẳng: "Không phải! Tân đại sư là sinh viên đại học năm thứ ba."

Hết nửa phút mà Vương Thế Duy vẫn chưa nói lên lời, mở to hai mắt, há miệng, dáng vẻ sợ ngây người

Lương Quảng Lai và Thạch Hậu Vinh rất hài lòng với biểu hiện của Vương Thế Duy, hai người đều cúi đầu nở nụ cười.

"Tân đại sư vẫn còn là sinh viên đại học sao?"

"Trời ạ! Thật sự quá kinh ngạc!"

"Ông Thạch! Triệu đại sư đã ngoài 50 tuổi cũng muốn bái Tân đại sư làm sư phụ. Nhưng mà lại bị từ chối, tí ư còn trẻ, nhưng mà tôi không ngờ là Tân đại sư vẫn còn đang học đại học!”

"Đây là thiên tài sao? Người mới 20 tuổi mà có tài nghệ như thế này, toàn bộ giới Phong Thủy đều khiếp sợ mất."

'Vương Thế Duy cảm giác mình đã gặp được nhân vật đáng gờm, đại sư trẻ mới 20 tuổi. Sau này không biết còn làm ra thành tích chấn động đến mức nào. đây, ông thực sự là gặp được quý nhân!

Lương Quảng Lai rót thêm chén trà cho ông, nói: "Ông Vương! Ông đừng quá kinh ngạc, Tần đại sư không chỉ là đại sư Phong Thủy, điêu khắc, hẳn càng lợi hại hơn nha."

Trải qua mười mấy phút, Vương Thế Duy cảm. giác nhận biết của ông không ngừng được đối mới.


Nghe xong quá trình quen biết giữa Thạch Hậu Vinh và Lương Quảng Lai với Tân Lãng, Vương Thế Duy. không nhịn được lau mồ hôi.

May mắn hôm đó ông không cố chấp muốn mua căn nhà của Tân Lãng. Lúc đó, ông có thể cầm 100 triệu cho nhà đầu tư, để bọn họ hủy hợp đồng với Tần Lãng. Nhưng mà Triệu Cảnh Lễ đã ngăn ông lại, lúc đó ông cũng không nghĩ đến phương diện kia, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, đúng là nghĩ mà có chút sợ.

Nhân vật thiên tài như Tân đại sư, nếu hôm đó ông đắc tội hắn, cũng không biết bây giờ sẽ như thế nào.

"Không ngờ được! Tân đại sư còn trẻ như vậy mà đã là bậc thầy hai giới. Mới 20 tuổi có thể có trình độ điều khác như vậy, về sau chắc chắn sẽ là đại sư điêu khắc, thật sự là quá lợi hại!"

Vương Thế Duy nhìn bức ảnh trong di động của Lương Quảng Lai, lại đi xem lại kỳ I của chương trình “Thế Giới Sưu Tâm? trong lòng càng thêm bội phục đối với Tần Lãng.

"Ai! Tôi thực sự hận không gặp được biết hai anh sớm hơn, nếu có thể trò chuyện với hai người sớm một chút, tôi đã có thể biết Tân đại sư là nhân vật lợi hại như vậy thì hôm nay chắc hắn sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn một chút. Hôm nay tôi mang theo hai bình Mao Đài thượng hạng, cái này sợ là không lọt được vào mắt Tần đại sư rồi. Anh Thạch, vẫn là ông có lòng, phòng riêng đều trang trí tốt. So sánh như vậy, tôi thiếu sót quá.” Vương Thế Duy cảm thấy lo lắng.

Thạch Hậu Vinh đang vui vẻ, chợt nghe cuối cùng câu này, ông có chút nghỉ hoặc nhìn thoáng qua phòng riêng nói: “Tôi trang trí phòng riêng? Ông Vương, những thứ trong phòng này không phải là ông chuẩn bị sao?”

"A?"

'Vương Thế Duy không hiểu ra sao: "Tôi không chuẩn bị gì cả, đây lần đầu tiên tôi tới nơi này ăn cơm, vừa vào cửa đã thấy như vậy. Tôi thấy phong cách của phòng riêng này và nhà hàng không giống nhau lảm, tôi còn tưởng rắng ông chuẩn bị, phòng riêng này không phải ông đặt sao?"

Lương Quảng Lai nghe hai người lời nói, cũng ngẩng đầu quan sát phòng riêng.

Lần trước bọn họ đã đến đây, lần đầu tiên Thạch Hậu Vinh và Tăn Lãng gặp nhau cũng hẹn ở đây. Phòng riêng này đúng là đã được trang trí thêm, không giống lần trước.

Có thể là Thạch Hậu Vinh và Vương Thế Duy không làm gì, ông lại càng không làm, vậy thì phòng riêng này là xảy ra chuyện gì?


Đọc truyện chữ Full