DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 375: C375: Tức giận người họ hàng cực phẩm

Đến tám giờ rưỡi sáng, các công việc chuẩn bị cho lễ cắt băng khánh thành gần như đã xong. Tất cả công nhân đã đến đông đủ. Phần đất trống phía trước. nhà máy đã chật kín người. Vô cùng náo nhiệt.

Ở chính giữa là một sân khấu dựng tạm thời. Phông nền là một tấm gỗ trang trí bằng vải đỏ. Trên mặt đất trải thảm đỏ thẫm, để lát nữa lễ cắt băng khánh thành sẽ được tổ chức tại đây.

Ông bà Tần đều đã sẵn sàng. Bà con họ hàng đứng thành một vòng xung quanh nói những lời chúc mừng và vô số lời tốt lành.

Lúc này, trong không khí vui mừng hân hoan thì đột nhiên vang lên một tiếng khóc, lập tức thu hút sự: chú ý của mọi người.

Ông bà Tần cũng thay đổi säc mặt, nghĩ ngờ nhìn nhau rồi cả hai cùng đi về phía cửa.

Tiếng khóc ở cửa là của Tần Quyên vừa tới, bà ta vừa đi vừa lau nước mắt, bộ dạng khóc lóc thảm thương đi đến. Bên cạnh là Tần Thao đang đỡ bà ta.

'Vào những dịp vui như vậy mà đột nhiên có người đến khóc thì thật là xui xẻo.

Ông bà Tần và bà con họ hàng thân thích nhà họ. Tân sắc mặt đều trở nên khó coi

Tần Quyên và Tân Thao làm như không nhìn thấy sắc mặt của bọn họ. Vẫn tiếp tục không coi ai ra gì mà bước đến.


Bảo vệ ở cửa không biết bọn họ, chỉ biết trong. ngày lễ vui vẻ như vậy lại có người khóc lóc nhất định là đến gây rối. Vì thế mới ngăn hai người bọn họ không cho vào.

Tần Quyên bị mấy người đàn ông vạm vỡ chặn lại, bà ta lập tức không vui, trừng mắt nhìn bọn họ nói: "Các người làm gì vậy? Các người biết tôi là ai không mà dám ngăn cản tôi. Để tôi nói cho các người biết, tôi chính là chị gái thứ hai của ông chủ nhà máy các người đấy!"

Lúc Tần Quyên rống lên như vậy, các nhân viên bảo vệ hai mặt nhìn nhau. Đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tần Viễn.

Ông bà Tân lúc này đã ra tới cửa, ông Tân lạnh lùng nói: "Đem bọn họ ngăn lại ở bên ngoài. Tôi không mời họ.”

Tần Quyên vừa nghe thấy như thế, lập tức càng khóc to hơn: "Ôi trời ơi! Cha mẹ ơi! Hai người xuống nghe xem nó nói gì này!"

“Hai người vừa mới đi có mấy năm thôi, xương cốt còn chưa lạnh đâu. Em trai tốt này của con đã không thèm nhận người chị gái này nữa rồi!"

“Câm miệng!” Bà Tân nghe thấy bà ta khóc càng lúc càng lớn hơn thì trong lòng rất khó chịu.

Mười lăm phút nữa là lễ khánh thành bắt đầu, vậy mà lúc này Tân Quyên chạy tới gây sự. Quả thật là xui xẻo.


Chị cả Tân Mai cũng không chịu được nữa, vội vàng bước ra cửa, nhỏ giọng nói: "Tần Quyên! Cô làm sao vậy!"

"Hôm nay là ngày lành làm lễ cắt băng khánh thành nhà máy sản xuất đầu gội của nhà họ Tần. Mọi người đều vô cùng vui vẻ, mới sáng sớm mà cô đã đi qua đây khóc lóc cái gì. Đây không phải là tìm chuyệ xui xẻo sao? Có phải cô trông mong em trai mình không được tốt đẹp không?”

Tần Quyên không để ý tới chị cả, chỉ nói: "Chị cả! Chị cũng nói đây là nhà máy sản xuất đầu gội đầu của nhà họ Tần. Em cũng họ Tần. Vậy sao hôm nay em không được đến?"

“Cô!" Tân Mai không nói nên lời, cau mày: “Nếu cô đã muốn tới thì phải tử tế một chút. Không mang theo phong lì xì thì cũng phải nói vài lời chúc mừng cho em trai. Cô khóc lóc sướt mướt làm cái gì!"

Tần Quyên nghe vậy, lúc này mới hơi dừng lại tiếng khóc. Giả vờ đau khổ nói: "Không phải em đang biểu lộ cảm xúc sao? Gia đình em trai tốt như vậy, em cũng rất vui. Hôm nay em đến đây để chúc mừng em trai. Thế nhưng vừa mới nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của tất cả mọi người, lại nghĩ đến chuyện của nhà em bây giờ thì khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Chị cả à! chị phải thông cảm cho em chứ.”

“Tôi không thể hiểu được cô!" Tần Mai tức giận xoay người đi ra chỗ khác.

Tân Viễn liếc mắt nhìn thời gian, trực tiếp hỏi Tần Quyên: "Tại sao các người lại đến đây? Nơi này không chào đón mấy người”


Tần Quyên rất khó chịu khi thấy thái độ đó của Tần Viễn nhưng nghĩ đến mục đích đến đây hôm nay, bà ta vẫn nhẫn nhịn. Tiếp tục nức nở nói: "Tiểu Viễn à! Hôm nay nhà em khai trương nhà máy là chuyện lớn như vậy. Chị là chị gái, dù em không mời thì chị cũng muốn đến chúc mừng mấy câu.”

Tần Viễn đã nhìn thấu bộ mặt của bà ta từ lâu, lập tức lạnh lùng nói: "Đừng giả bộ nữa! Nếu có chuyện gì thì nói đi, nếu không có việc thì về đi. Nếu không rời đi thì tôi đành nhờ bảo vệ lôi các người đi.

Tần Quyên thấy em trai không có vẻ gì là đang nói đùa, ánh mắt lập tức trở nên kiên định.

Phía sau Tân Viễn có một đội ngũ đông đảo mấy trăm công nhân. Ông ấy là ông chủ. Hiện tại ở trước mặt bao nhiêu người, bà ta lúc này ăn nói khép nép để vay tiền, nếu như Tân Viễn từ chối thì về sau làm ông chủ sao có thể ngẩng mặt trước đám công nhân được chứ?

Tần Quyên hạ quyết tâm, nói thẳng vào vấn đẽ: "Được rồi! Chị nói là được. Tiểu Viễn à! Em nhìn xem, Tân Lãng nhà em hiện tại rất có triển vọng, một đơn hàng là kiếm được 20 triệu. Em lại mở nhà máy lớn như vậy, mua nhiều máy móc đất tiền như vậy. Nhà bọn em bây giờ chính là đứng đầu ở quận của chúng ta rồi."

“Nhưng mà em nhìn chị hai đi. Nhà của chị nghèo, hơn nữa lần trước bởi vì em và La Tĩnh nên cuộc hôn nhân của con trai và con gái chị đều bị thất bại. Thao Thao năm nay tuổi đã lớn rồi nếu không cưới vợ thì sau này cảng khó tìm được người tốt. Em là cậu ruột của nó mà nỡ nhìn Thao Thao độc thân cá đời sao?"

"Với lại chị cũng không muốn vay quá nhiều. Em xem nhà em hiện tại có nhiều tiền như vậy, chỉ căn em đưa chị một chút cũng đủ để gia đình chị uống rượu sinh sống. Tiểu Viễn à! Từ nhỏ chị đã chăm sóc cho. em. Em không thể vừa thành đạt đã mặc kệ chị ruột được nhỉ?”

Tần Quyên vừa nói vừa cố ý cúi đầu giả vờ lau nước mắt, giọng điệu của bà ta thật sự rất đau khổ và đáng thương.

Công nhân phía sau không dám nói nhiều lời nhưng vẻ mặt đều rất đặc sắc. Hiển nhiên không ai ngờ hôm nạy lại xảy ra chuyện như vậy.

Lửa giận của Tân Viễn bị lời nói của bà ta mà càng thêm bùng nổ. Tần Quyên này đích thật là muốn ngậm máu phun người. Mới nói mấy câu đã vu khống ông thành người vong ân phụ nghĩa!


Nhưng mà ông cũng không có biện pháp giải thích được bởi vì những công nhân này chỉ mới làm cho ông không lâu, chưa hiểu rõ tính tình của ông, lại càng không quen tính cách của Tần Quyên. Ông lại không thể đem từng chuyện từng chuyện Tân Quyên đã làm trước đó ra mà kể cho mọi người nghe được. Thứ nhất là không có thời gian để lãng phí với bà ta. Thứ hai là không thể vạch áo cho người xem lưng!

Ngay khi ông Tân tức giận đến không nói nên lời, bà Tân đã đi ra, nhìn Tân Quyên và hỏi: "Chị muốn vay bao nhiêu?”

Tần Quyên nghe vậy thì lập tức mừng rỡ. Xem ra kế hoạch của bà ta đã thành công rồi, quả nhiên Tân Viễn và La Tĩnh vẫn còn muốn có mặt mũi với công nhân mà cho bà ta vay tiền.

Tân Quyên vốn dĩ muốn mở miệng nói 10 triệu tệ nhưng bà ta lại cảm thấy không thích hợp lảm. Phía sau lưng đều là công nhân. Bà ta vừa mở miệng đã đòi 10 triệu tệ tiền sinh hoạt thì đúng là không thể nào nói

Vì vậy bà ta dựa theo những gì đã bàn bạc ở nhà với con trai từ trước, mở miệng nói: "Em dâu à! Chị cũng không căn nhiều lâm chỉ căn 5 triệu tệ. Hơn nữa 5 triệu tệ này cũng không phải là lấy không trả. Bây giờ chị vay, chờ Thao Thao cưới được vợ thì cả nhà bọn chị sẽ ra ngoài đi làm. Đến lúc đó từ từ trả lại tiền cho các em."

Tần Quyên cảm thấy mình nói ra những lời này chắc chắn là không móc ra được lỗi nào. Năm triệu tuy nhiều nhưng bà ta nói là vay chứ không phải là lấy luôn, nhất định sau này sẽ trả mà chỉ là không biết “sau này" là đến khi nào mà thôi.

Bà Tần cười lạnh, Tân Mai và các chị em nhà họ Tần đều dùng ánh mắt như gặp người điên mà nhìn bà. ta.

Bà Tần chế giễu nói: "Năm triệu sao? Tân Quyên à! Chị đúng là có công phu sư tử ngoạm nhỉ! Sinh hoạt kiểu gì mà mở miệng, đóng miệng là 5 triệu tệ vậy chứ?"

"Trong nhà máy sản xuất dầu gội đầu của nhà họ Tần chúng tôi. Mỗi chai đầu gội và thuốc k1ch thích mọc tóc có giá bán chưa đến 60 tệ một bộ. Mỗi công. nhân ở đây mỗi tháng chỉ được trả 6.000 đến 12.000 tệ, chỉ vừa mở miêng là đã muốn vay 5 triêu tệ sao?"


Đọc truyện chữ Full