DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4948

Chương 4948

Phương Trí Thành ngớ người.

“Ba ngày này, em nhất định sẽ nghĩ cách để Thẩm Thiên Nhất ở lại bệnh viện.”

“Nhưng sau ba ngày, tôi cũng bảo đảm khiến Nguyên Phương Thảo đến †rường quay, nhất định sẽ tiếp tục!”

“Nếu em đã nói thế, vậy được thôi.”

Phương Trí thành không biết cuối cùng Tô Lam có trò gì, nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý: “Nhưng đạo diễn Thẩm rất khó ứng phó, chuyện này em phải đích thân xuất trận rồi, anh không giúp được.”

“Yên tâm đi, cứ giao cho em.”

Tô Lam nói xong thì quay người đến bên cạnh Nguyễn Bảo Lan.

Cô quay đầu nói với Phương Trí Thành: “Sao anh chưa đi nữa? Không phải xong chuyện rồi à?”

Phương Trí Thành nheo mắt nhìn hai người Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan đầy vẻ nghi ngờ: “Sao anh cảm thấy hai người các em không ổn lắm nhỉ?”

“Nói thật xem nào, có phải hai người có bí mật gì giấu anh không? Hay là lập nhóm nhỏ sau lưng anh rồi?”

Tô Lam cạn lời, trở mặt khinh thường: “Dù hai tụi em có bí mật gì thì cũng là bí mật giữa phụ nữ với nhau, anh chắc chắn có muốn nghe không?”

Nghe đến mấy từ “bí mật phụ nữ”, vẻ hào hứng ban đầu trên mặt Phương Trí Thành bay mất trong vòng một nốt nhạc.

Trong nhận thức của đạo diễn Phương chúng ta, khi phụ nữ ở cùng nhau không tám chuyện về người khác thì cũng nói chuyện xấu của người ta.

Còn nghiên cứu đồ trang điểm, đồ đạc, túi xách, giày dép hoặc là chuyện con cái.

Nhưng mà xin lỗi, anh ấy không có hứng thú với mấy chuyện này!

“À, vậy hai đứa từ từ nói chuyện, anh đi trước!”

Phương Trí Thành vãy vãy tay chào hai người rồi đi ra ngoài.

Thấy Phương Trí Thành đi rồi, Tô Lam kéo tay Nguyễn Bảo Lan quay về phòng làm việc của mình.

Vừa mới vào cửa, Nguyễn Bảo Lan vào còn chưa nói được chữ nào.

Tô Lam đã để cô ta ngồi trên ghế rồi nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại.

“Bảo Lan, sao cô quay lại rồi?”

“Không phải nói muốn ở đó một tháng rưỡi à? Đứa nhỏ trong bụng cô…”

Nguyễn Bảo Lan lắc lắc đầu: “Không.”

Đột nhiên Tô Lam ngạc nhiên vô cùng: “Hả? Không còn nữa ư?”

Không lẽ là đứa nhỏ không còn nữa?

Vẻ mặt Nguyễn Bảo Lan thoáng chốc trở nên ảm đạm.

Cô ta cúi đầu, hai tay đan vào nhau để trước ngực, trong giọng mang theo tia áy náy: “Tô Lam, xin lỗi, do tôi không tốt nên phụ lòng tốt của cô.”

“Cô đừng như vậy Bảo Lan, định làm tôi sốt ruột chết sao? Kể rõ tôi nghe xem nào.”

Nguyễn Bảo Lan ngẩng đầu nhìn Tô Lam.

Bộ dáng cô ta như thế thật sự khiến người khác lo lắng thay!

Đọc truyện chữ Full