DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4954

Chương 4954

“Em không ăn cơm đâu, anh thả em xuống, mau thả em xuống!”

“Nếu em đã không bằng lòng tự xuống nhà ăn cơm, vậy anh cũng chỉ có thể giúp em”

“Đừng, Quan Triều Viễn! Anh mau thả em rai”

“Nếu để Lâm Mộc và mấy đứa trẻ nhìn thấy cảnh này, nhất định em sẽ bị bọn họ cười tới chết!”

Quan Triều Viễn không thèm dừng lại, làm lơ luôn lời từ chối của Tô Lam: “Nếu đã biết sẽ bị cười thì ngoan ngoãn tự đi xuống nhà ăn cơm đi!”

“Em không muốn, em nói không muốn!”

“Vậy anh cũng chỉ có thể khiêng em xuống thôi.”

“Cái tên khốn này…

Tô Lam đã hoàn toàn bị tên vô lại Quan Triều Viễn khuất phục. Cô đang định dùng cả tay cả chân chống cự, thế nhưng kết quả là vẫn bị khiêng như cũ, bị Quan Triều Viễn làm cho mất mặt. Cô thở hổn hển, cuối cùng cũng đầu hàng: “Được được, anh thắng rồi, để em tự xuống ăn cơm!”

Quan Triều Viễn đang định ngoặt lên hành lang, nghe thấy giọng của Tô Lam thì đột nhiên dừng bước. Nhưng anh cũng không thả cô xuống ngay, mà bình tính nhìn cô một cái: “Nhớ ngoan ngoấn xuống ăn cơm, bằng không anh chỉ có thể làm thay eml”

Cái gì gọi là làm thay cô? Tô Lam quả thật cạn lời rồi, nếu để mấy đứa trẻ nhìn thấy Quan Triều Viễn ôm cô, cưỡng ép đút cơm cho cô, tôn nghiêm của cô coi như vứt hết.

Tô Lam vội ngoan ngoãn giơ tay, đáng thương nói: “Em đảm bảo, em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn ăn cơm!”

Sau khi có được đáp án này, Quan Triều Viễn mới hài lòng buông tay ra.

Mà ngay lúc này Tô Lam lại linh hoạt như một con cá, nhanh như chớp trượt xuống khỏi người anh.

Cô bám vào tay vịn lên tầng, cố gắng chạy xuống dưới như lửa cháy tới mông.

Ngay khi cô đến phòng khách, mấy đứa nhóc Quan Tử Việt vừa mới ăn cơm không bao lâu.

Tô Duy Hưng thả đũa trong tay xuống, ngạc nhiên nhìn về phía Tô Lam: “Chưa tới mười phút ư?”

Tô Lam xoay người ngồi xuống cạnh Quan Tử Việt, ngạc nhiên nhìn con mình: “Cái gì mà chưa tới mười phút?”

Đúng lúc này Quan Triều Viễn cũng đi qua, anh thong dong ngồi đối diện với Tô Lam, vô cùng bình tĩnh.

Tô Duy Hưng làm bộ đứng đắn chỉ vào cha mình: “Lần này cha chỉ tốn chưa tới mười phút để dỗ mẹ, nhanh hơn một nửa so với những lần trước, quả là có tiến bội”

“Cảm ơn đã khen!” Quan Triều Viễn đắc ý không thôi. Anh thâm nhận lấy lời khen của con trai, sau đó cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Tô Duy Hưng bắt chước hành động ôm quyên thủ thế của giang hồ: “Khách khí rồi!”

Khuôn mặt Tô Lam đen như đít nồi, chắc chắn là đời trước cô đã tạo nghiệp gì đó, cho nên bây giờ mới rơi vào tay mấy người này!

Lần này Tô Lam chịu khuất phục trước dâm uy của Quan Triều Viễn nên mới chịu ngoan ngoãn đi xuống ăn cơm, nhưng điều này không chứng minh cô đã tha thứ cho hành động đi mật báo của anh. Ban đầu cô dự định là ăn cơm xong, sau đó sẽ thăm dò ý của Quan Triều Viễn, xem thử Thẩm Tư Huy có thái độ như thế nào với Nguyễn Bảo Lan. Thế nhưng vừa ăn được nửa bữa cơm, Quan Triều Viễn đã nhận được một cuộc điện thoại. Đầu bên kia chưa nói được vài câu, anh đã dập điện thoại đi.

Khi lên tiếng lần nữa, trên khuôn mặt anh Viễnkia hiện lên chút lo lắng, giọng nói cũng nặng nề: “Phía bên công ty có việc gấp phải xử lý, anh sẽ về muộn chút.”

Đọc truyện chữ Full