DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4956

Chương 4956

Dường như Chiến Lưu Thành ở đầu bên kia điện thoại cũng rất hợp tác: “Nhưng tôi vẫn tò mò thật đấy, trừ đề tài này ra thì hai người chúng ta còn chuyện gì để nói à?”

Khóe miệng Tô Lam nhếch lên thành một vòng cung cứng ngắc: “Anh biết không? Anh có một khả năng rất đặc biệt.”

“Khả năng đặc biệt gì?”

“Khả năng đặc biệt của anh chính là khiến người đang nói chuyện với anh có thể chết lúc nào không biết.”

“Ha ha ha, quả ớt nhỏ à, cô thật là thú vị, tôi phát hiện hình như càng ngày mình càng có hứng thú với cô đấy!”

“Tình yêu này của anh tôi nhận không nổi, anh cứ giữ lại mà xài đi!”

Tô Lam nhả ra một câu, sau đó nói mục đích vì sao mình gọi điện thoại: “Thật ra lân này tôi gọi cho anh là để hỏi xem sáng mai anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh một lần.”

Đầu bên kia điện thoại, Chiến Lưu Thành vừa nghe thấy lời ấy, lập tức tỉnh táo hẳn lên: “Quả ớt nhỏ, cô nghĩ thông suốt thật rồi à2”

“Nghĩ thông suốt cái đầu anh ấy!”

Tô Lam đã hiểu rõ, nếu không phải là vì Nguyễn Phương Thảo, nhất định cô sẽ chui theo đường sóng điện thoại, đánh cho tên đàn ông kia đến khi nào chết thì thôi. Cho dù cái tên này lúc nào cũng dở dở ương ương, thích đùa giỡn người khác như vậy thì cũng quá đáng quá rồi đó!

Tô Lam lười cãi nhau với anh ta: “Ngày mai anh có rảnh không?”

Có lẽ là do nghe thấy sự cáu bản †rong giọng nói của Tô Lam, nên Chiến Lưu Thành không đùa bỡn cô nữa. Chỉ là khi nói, trong giọng của anh †a vấn mang theo chút trêu chọc: “Chỉ cần cô hẹn tôi, cho dù Diêm Vương có tìm đến, tôi cũng phải ở lại! Không biết quả ớt nhỏ đã hài lòng với đáp án này chưa?”

Tô Lam thầm trợn trắng mắt: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại di động cho anh, ngày mai không gặp không về.”

Sau khi nói xong câu này, Tô Lam cũng không cho Chiến Lưu Thành cơ hội trả lời, lập tức cúp luôn di động đi.

Cô thở ra một hơi thật dài, ném di động sang bên cạnh.

Lần này cô đã hy sinh rất nhiều vì “Đại Mộng Vô Song hai”!

Nếu như để Quan Triều Viễn biết có một tên đàn ông đang quấn lấy cô, còn mong ngóng chờ mong bọn họ sẽ ly hôn, chắc chắn anh sẽ tức phát điên!

Nói không chừng còn bắt Chiến Lưu Thành tới, sau đó đập nát đầu anh tai Sau khi Tô Lam gửi địa chỉ qua cô mới yên tâm ngủ thiếp đi.

Tối đó Quan Triều Viễn vẫn về nhà vào lúc rất khuya. Lúc anh quay trở lại, Tô Lam đã ngủ mất rồi.

Lúc anh rửa mặt vệ sinh cá nhân xong định lên giường nghỉ ngơi, điện thoại đột nhiên rung lên.

Quan Triều Viễn bình thản liếc điện thoại, cái tên lóe lên trên màn hình khiến ánh mắt anh hơi dừng lại.

Anh cầm điện thoại lên, không chút do dự tắt điện thoại đi. Nhưng điện thoại yên lặng chưa tới mười giây thì lại rung lên, âm thanh này khiến Tô Lam đang tỉnh tỉnh mê mê bất an xoay người.

Sắc mặt Quan Triều Viễn thoáng cái †rầm xuống, anh cầm di động lên sải bước tới ban công.

“Không phải tôi đã nói với cô về sau không được gọi điện thoại cho tôi rồi ưI”

Lúc Quan Triều Viễn lên tiếng nói chuyện, giọng nói vô cùng lạnh lùng, lạnh đến mức khiến dòng máu chảy trong cơ thể người khác phải đông thành băng.

“Triều Viễn, anh định đối xử với tôi như vậy thật ư?”

Đọc truyện chữ Full