DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4960

Chương 4960

Bên trong ánh mắt của anh ta không có pha lần sự hỗn tạp nào khác mà chỉ có lo lăng đơn thuần.

Hạ Phi Dương cúi đầu nhìn hai bàn tay khẽ run của mình, miệng hơi lẩm bẩm: “Tôi là ai? Rốt cuộc tôi là ai?”

Sáng hôm sau, Tô Lam sửa soạn một chút rồi xuất phát, đi tới quảng trường Thiên Hi.

Đó là nơi cô đã hẹn gặp Chiến Lưu Thành.

Mặc dù không phải là cuối tuần, nhưng ở đây cũng có không ít người.

Tô Lam tới nơi sớm hơn dự định khoảng mười phút, cô gọi một ly Cappuccino, yên lặng ngồi trong góc chờ đợi.

Mấy phút sau, trong quán cà phê truyền đến từng tiếng gào thét. Rất nhiều người hóng hớt nhao nhao đứng lên, xuyên qua lớp cửa sổ sát đất to lớn, thò đầu nhìn xung quanh bên ngoài.

“Ôi trời ơi, mọi người mau nhìn chiếc Bugatti kia đi, có phải là bản giới hạn số lượng không?”

“Hình như là thế, lần trước tôi có thấy chiếc Bugatti màu lam kia trên tỉ vị, bản giới hạn số lượng toàn cầu chỉ có một trăm chiếc, thật không ngờ lại có thể thấy được một chiếc trong thành phố Ninh Lâm này!”

“Các cô mau nhìn đi, người bước xuống xe cũng rất đẹp trai, ôi trời đất ơi!”

“Anh ta trông đẹp trai quá! Cười lên thật chói lọi, quả là hình mẫu lý tưởng của tôi mài”

Nghe mấy cô gái đang uống cà phê hưng phấn đàm tiếu ríu rít, Tô Lam nhàn nhạt cười khẽ.

Không phải cô nói khoác, chứ loại xe như thế này cô đã từng ngồi thử rồi.

Trước đây cũng vì một câu của Thẩm Tư Huy, Quan Triều Viễn đã quất luôn con xe thể thao bản giới hạn trên thế giới để đưa đón cô đi làm.

Cho nên đối với người phụ nữ được Quan Triều Viễn cưng chiều, về cơ bản chút chiêu trò của người đàn ông khác là không đáng kể.

Ngay khi những người bên cạnh đang nhao nhao tụ lại ngồi bên cửa sổ thủy tỉnh, chỉ có Tô Lam là yên lặng ngồi trong góc.

Thỉnh thoảng cô cúi đầu quét mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Cô hẹn Chiến Lưu Thành gặp nhau vào chín giờ sáng, nhưng bây giờ đã là chín giờ mười phút mà vẫn chưa thấy người đàn ông kia xuất hiện.

Dù sao cũng là cô có việc cần nhờ người ta, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh, một ly Cappuccino đã thấy đáy.

Lại qua mười phút nữa, Tô Lam đã không thể chờ thêm. Lúc cô đang chuẩn bị đứng lên, đột nhiên trong quán cà phê vang lên một loạt tiếng hô trầm thấp.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Giọng hô trầm thấp này khiến cho ánh mắt của Tô Lam thuận theo ánh mắt của mọi người mà nhìn sang bên kia.

Chỉ thấy ở cổng có một bóng dáng vô cùng cao lớn đi đến.

Người đàn ông đẹp trai kia không phải Chiến Lưu Thành thì là ai?

Anh ta mặc một chiếc áo khoác đỏ chót, tóc nhuộm thành màu nâu óng, trên mặt còn đeo thêm một chiếc kính râm cực ngầu, bên tai trái còn có một chiếc bông tai chói mắt. Sự thân thiết nhiệt tình phóng khoáng lập tức ập đến. | Khi anh ta lấy kính râm xuống, khuôn mặt kiểu Hàn cũng theo đó mà lộ ra, điều này khiến cho các thiếu nữ ở đây hét lên từng đợt. Nhưng có vẻ Chiến Lưu Thành không còn ngạc nhiên với cảnh tượng như thế này, trên mặt anh ta không hề có biểu cảm khó chịu, thậm chí còn nhẹ nhàng cong môi, để lộ nụ cười hở hàm răng trắng như tuyết. Nụ cười chói lóa thoáng cái đã bắt thóp trái tim của các thiếu nữ ở đây.

Dựa theo thói quen nghề nghiệp của mình, Tô Lam bỗng cảm thấy nếu anh ta đi làm ngôi sao, nhất định có thể nổi tiếng chỉ trong một đêm!

Đọc truyện chữ Full