DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4970

Chương 4970

Mà bên trong tập đoàn Lệ Thiên đồ sộ kia, gương mặt điển trai của Quan Triều Viễn cũng đã ngước lên trời hồi lâu.

Anh yên lặng nhìn điện thoại bị dập máy trong tay, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên.

Gan của cô gái nhỏ này đúng là càng ngày càng to mà, lại dám ngắt điện thoại của anhI Quan Triều Viễn đột nhiên đứng lên, động tác này khiến những quản lý khác trong phòng họp bị dọa sợ đến mức run rẩy. Từ sau khi anh nói chuyện điện thoại xong rồi quay lại tiếp tục cuộc họp, đám người ngồi chờ đã nhận ra cảm xúc của anh hình như có cái gì đó không đúng.

“Các anh cứ họp tiếp đi, xong thì gửi kết quả báo cáo cho tôi.” Sau khi nói xong câu này thì Quan Triều Viễn đã cất bước đi ra ngoài.

Chưa được bao lâu sau, một chiếc Rolls Royce cứ như tên rời cung, nhanh chóng hòa vào dòng xe chạy.

Dọc theo con đường này, Nguyễn Bảo Lan cũng không nhận điện thoại gọi tới không dứt của Quan Triều Viễn.

Nhưng càng như thế thì lòng cô ta càng thấp thỏm không yên.

Nếu cậu Quan hiểu lầm Tô Lam vẫn đang giận dõi thì phải làm sao bây giờ?

Dựa theo tác phong như sấm rền gió cuốn của Quan Triều Viễn, nếu anh trực tiếp tìm tới cửa, lại đúng lúc gặp phải Tô Lam và Chiến Lưu Thành đang ở cùng một chỗ…

Vừa nghĩ tới khả năng này, Nguyễn Bảo Lan đã cảm giác da đầu mình tê dại từng đợt.

Mà trong khi các cô đang như con ruồi không đầu ra đường tìm Tô Lam thì cô đã theo sau lưng Chiến Lưu Thành ra khỏi tòa nhà làm việc.

Suốt đoạn đường này, Tô Lam đi theo sau lưng anh ta cứ lải nhải nói không ngừng, cho dù không được Chiến Lưu Thành đáp lại cô cũng vẫn nói không biết mệt như thường.

“Chiến Lưu Thành, hôm nay anh tới tìm tôi có phải thể hiện rằng anh đã đồng ý đi gặp mặt Phương Thảo rồi hay không? Phương Thảo thật sự là một cô gái tốt. Chuyện trước đó nói không chừng còn có ẩn tình khác, nếu như trước đây anh quen biết cô ấy, chắc chắn cũng rất rõ… AI”

Tô Lam nói đến chỗ này thì Chiến Lưu Thành lập tức dừng bước chân lại. Cô không chú ý, trực tiếp đụng phải tấm lưng của anh ta. Chiến Lưu Thành vốn mang một thân cơ bắp, một cái đụng này suýt chút nữa khiến nước mắt Tô Lam rơi ra ngoài.

Cô ngồi xổm trên đất và che lấy mũi mình: “Anh sao thế hả? Tự nhiên dừng lại cũng không nói gì, đau chết tôi rồi!”

Giọng điệu mang theo giọng mũi nồng đậm kia khiến Chiến Lưu Thành cảm thấy có chút buồn cười một cách khó hiểu. Anh ta xoay người nhìn cô: “Là tự cô đi bộ không nhìn đường!”

“Anh!”

“Tô Lam!” Âm điệu của Chiến Lưu Thành đột nhiên cao lên, anh ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn mặt Tô Lam.

“Sao thế?” Tô Lam kinh ngạc ngẩng đầu, bỗng cảm giác được có một luồng nhiệt nóng chảy ra từ trong lỗ mũi mình.

Cô sờ lên mũi theo bản năng, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên mu bàn tay mình dính máu đỏ tươi.

“Cô chảy máu mũi rồi!”

Chiến Lưu Thành vội vàng lấy khăn †ay trong túi áo ra và giúp cô cầm máu.

Tô Lam cũng bị dọa sợ, chỉ biết đứng ngây người, mặc cho Chiến Lưu Thành đỡ gáy, “Thế này cũng không ổn, nhà tôi ở ngay gần đây, cô và tôi đến nhà tôi đi, chờ ngừng chảy máu rồi lại nói.”

Đọc truyện chữ Full