DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4981

Chương 4981

“Tô Lam, cô muốn chết có phải không?”

Mặc dù đã ở Ám Hương một thời gian rồi, nhưng tính tình của Diệp Hân Nguy cũng không thể dễ dàng thay đổi được.

Khi nghe thấy Tô Lam bảo cô ta cút đi ở trước mặt rất nhiều người, cô ta đứng dậy ngay lập tức.

Diệp Hân Nguy không chút kiêng nể mà giơ tay lên tát thẳng vào mặt Tô Lam một cái. Nhưng bàn tay cô ta chưa kịp chạm vào mặt Tô Lam thì đã bị Tô Lam bắt lại rồi.

Tay phải Tô Lam nắm chặt lấy †ay của Diệp Hân Nguy, ngay sau đó tay trái cô tát lên mặt Diệp Hân Nguy một cái thật mạnh.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bốp” giòn tan, Diệp Hân Nguy bị đánh thẳng mặt, một nửa mặt đã bị sưng lên.

“Tôi đã nói với cô là tâm trạng tôi rất tệ, có thể đánh người!”

Cứ như vậy Tô Lam nhìn chằm chằm Diệp Hân Nguy một cách lạnh lùng, khiến trong lòng Diệp Hân Nguy nảy ra một loại cảm giác sợ hãi.

Cái tát này đã làm cô ta tỉnh rượu.

Cô ta hoảng hốt quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, phát hiện từ đầu đến cuối anh đều không hề để ý đến mình, nhưng kể từ khi Tô Lam xuất hiện, tuy rằng trên mặt anh vẫn lộ vẻ tức giận, nhưng nhiệt độ cơ thể dường như đã giảm xuống.

Diệp Hân Nguy kinh hãi nhận ra rằng người đàn ông này chỉ đang dùng cô ta để chọc tức Tô Lam.

Sau khi phát hiện được chuyện này, cô ta hoảng sợ giật mạnh tay mình khỏi tay Tô Lam rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Vừa rồi trước mặt Quan Triều Viễn, Diệp Hân Nguy đã mắng chửi, thậm chí còn chuẩn bị giơ tay đánh Tô Lam.

Nếu cô ta không chạy nữa thì chỉ sợ sáng ngày mai cô ta sẽ không còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

“Người đàn ông của tôi? Tô Lam, em nói mấy lời này chứng tỏ em đang ghen sao?”

Quan Triều Viễn vẫn luôn im lặng không nói gì, chỉ là bây giờ giọng điệu anh vừa mang chút ấm ức vừa như đang nén cười: “Em nói anh là người đàn ông của em, vậy em nên giải thích cho anh, người đàn ông đứng ở ngã tư ôm em sáng nay là ai?”

Sau khi nghe xong câu này, Tô Lam chớp chớp mắt: “Đầu tiên là do em bị chảy máu mũi, dọa anh ta sợ nên anh †a mới đứng gần em như vậy. Thứ hai là em không ôm anh ta, trái tim em rất nhỏ, chỉ vừa đủ chứa một mình Quan Triều Viễn! Thứ ba, trả lời câu hỏi vừa nãy của anh, em đúng là đang ghen! Em mà không ghen, làm sao anh chịu được Diệp Hân Nguy lâu như vậy chứ?”

“Phụt!”

Đây là lần thứ hai trong tối nay Thẩm Tư Huy bị Tô Lam chọc cười.

Tô Lam bình thường luôn là dáng vẻ thanh thuần dịu dàng giống như một chú thỏ trắng đáng yêu. Nhưng khi tức giận lên, ngay cả Diệp Hân Nguy cũng không thể so sánh được.

Lại nói đến khả năng chọc tức người khác, ngay cả Quan Triều Viễn cũng không làm gì được côi Cô hết lần này đến lần khác làm nũng, khiến một câu trách mắng anh cũng không nỡ nói ra.

Thể nào Quan Triều Viễn lại yêu cô, sỉ mê cô đến như thế.

“Tô Lam, em thật sự có thể khiến anh tức giận!”

Quan Triều Viễn nắm chặt eo cô, túm lấy tay cô kéo cô ra ngoài.

Thẩm Tư Huy thấy có vẻ câu chuyện khôi hài này cũng đã chuẩn bị kết thúc rồi.

Tô Lam bị bắt ép kéo vào trong một nhà vệ sinh phía sau Ám Hương.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa đã bị Quan Triều Viễn khóa chặt lại.

Đọc truyện chữ Full