DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2208

Chương 2208

Đường Nhược Tuyết cười nhạo bản thân: “Vì vậy nên anh muốn tránh xa tôi càng xa càng tốt?”

Diệp Phi (Phàm) không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu uống rượu, có một số việc, không cần thiết phải nói ra quá rõ ràng.

Đường Nhược Tuyết không tiếp tục níu kéo chuyện tình cảm, nhìn Diệp Phi (Phàm) cười dịu dàng: “Hôm nay hẹn anh dùng bữa, là vì tôi đã xem trận đấu của Hoa Đà Bôi và Huyết Y Môn.”

“Sau ba trận thua liên tiếp, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh trên đó, không biết có phải anh bị ảnh hưởng bởi việc ba người Niêm Hoa trúng độc mà bị loại bỏ hay không?”

Cô cầm ly rượu: “Đúng lúc sau khi thăm chị gái xong thì rảnh rỗi, mới nghĩ đến việc mời anh ăn cơm….”

“Cảm thấy anh bị chuyện ba người Niêm Hoa trúng độc làm liên lụy, em cảm thấy áy náy thay Lâm Thu Linh sao?”

Diệp Phi (Phàm) híp mắt nhìn cô: “Nói cách khác, em cũng tin rằng đám người Lâm Thu Linh là người hạ độc?”

“Tôi mời anh ăn cơm, chỉ là muốn giúp cho tâm trạng của anh tốt hơn chút, không có nghĩa là tôi đang tạ lỗi với anh.”

Đường Nhược Tuyết bĩu môi: “Vẫn là câu nói đó, nếu như có chứng cứ chứng minh mẹ tôi và Tam Cô hạ độc, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích.”

Diệp Phi (Phàm) ngồi thẳng dậy: “Em có xuống tay được không?”

“Nếu như thực sự là bọn họ….” Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết tràn đầy sự đau khổ và sự vật lộn không nói lên lời: “Tôi nhất định sẽ tiễn họ lên đường một cách đầy vinh hạnh.”

Bữa ăn diễn ra rất đơn giản và nó kết thúc trong vòng sau chưa đầy một giờ đồng hồ.

Sau khi anh Diệp rời đi, Đường Nhược Tuyết ngơ ngác ngồi ở bàn ăn nửa giờ.

Cô đặc biệt chọn dùng bữa ở nhà hàng này tối nay vì muốn Diệp Phi (Phàm) nhớ lại cuộc khủng hoảng với Trương Huyền mà hai người đã cùng nhau đối mặt.

Cô cũng hy vọng có thể xoa dịu căng thẳng giữa hai người.

Chỉ là mọi chuyện diễn ra thật khiến cô thất vọng, trong mắt của Diệp Phi (Phàm) đã không còn ánh sáng mà cô thường dõi theo.

Ngược lại có chút khách sáo và thiếu kiên nhẫn.

Đường Nhược Tuyết cảm thấy khó hiểu không biết tại sao mà mối quan hệ giữa hai người lại trở nên xa cách như vậy, cô cũng không thể nhớ hai người bắt đầu trở nên như thế này từ khi nào.

Chỉ biết là mỗi lần gặp nhau là lại xảy ra rất nhiều cuộc cãi vã.

Cô vắt óc suy nghĩ mãi mới nhớ ra lúc bắt đầu tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ cô, Diệp Phi (Phàm) đã không để tâm trí vào và bắt đầu chống lại cả cô lẫn nhà họ Đường, điều này khiến mối quan hệ giữa hai bên trở nên căng thẳng.

Đường Nhược Tuyết rất buồn phiền, cô không thích bị đánh giá là người vô dụng nhưng cô cũng không thích Diệp Phi (Phàm) ngày càng trở nên lớn mạnh.

Cô đã hy vọng Diệp Phi (Phàm) sẽ thay đổi, nhưng cô lại không thích sự thay đổi mất kiểm soát như thế này của Diệp Phi (Phàm).

Nhưng rồi cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô không thể đoán được trong tương lai hai người sẽ ra sao nhưng hiện tại cô có nhiều việc quan trọng hơn cần phải giải quyết.

Cô cầm áo khoác bước ra cửa, ra lệnh cho vệ sĩ nhà họ Đường: “Đi đến quán ăn của sư phụ Béo.”

Hơn chục vệ sĩ của nhà họ Đường nhanh chóng làm theo lệnh của cô mà di chuyển.

Ba mươi phút sau, Đường Nhược Tuyết xuất hiện trong một quán ăn. Diện tích quán rất nhỏ, nhưng thoáng, chỉ kê được ba bàn.

Chỉ có một người đàn ông trung niên mập mạp đang bận rộn bên cửa sổ.

Nhìn sơ qua vậy thôi chứ ba bàn đã được xếp kín người, hơn nữa ngoài cửa có cả chục người đang xếp hàng chờ.

 

Đọc truyện chữ Full