DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2240

Chương 2240

Diệp Phi (Phàm) và Shichiro Yamamoto trên sân khấu cũng đang lanh quanh trước ngưỡng cửa Quỷ Môn Quan.

Tất cả mọi người đều chăm chú, tất cả mọi người đều đang nín thở.

“Diệp Phi (Phàm), bây giờ trong lòng anh rất hoảng loạn phải không?”

“Cảm giác càng lúc càng đến gần cái chết như thế nào?”

“Hà tất phải phản kháng? Bây giờ nhận thua, kịp thời cứu chữa, may ra còn có cơ hội sống sót.”

“Hơn nữa, anh giãy giụa như vậy làm tôi rất không vui, nếu tôi không vui, có lẽ sẽ có người xui xẻo đó…”

Shichiro Yamamoto vừa nhìn Diệp Phi (Phàm), vừa cười đắc ý: “Sống không bằng chết, tối tăm mịt mù.”

“Nói nhảm nhiều như vậy, giờ đến lượt tôi hỏi anh một câu.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Shichiro Yamamoto nói: “Anh có thuốc giải huyết thi hoa độc không?”

Shichiro Yamamoto nheo mắt: “Ý là gì? Tôi không hiểu.”

Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Nếu không hiểu, thì phải chịu lạnh rồi…”

“Anh…”

Shichiro Yamamoto thay đổi sắc mặt, định mở miệng nói chuyện, lổng ngực lạnh ngắt, toàn thân cứng đờ rồi ngã xuống…

“Yamamoto, Yamamoto!”

Nhìn thấy Shichiro Yamamoto ngã xuống đất mà không hề có dấu hiệu nào, Bắc Đình Xuyên giật mình mà kinh ngạc khi thấy Diệp Phi (Phàm) trào máu, nhanh chóng đứng dậy và la lên.

Đệ tử của Huyết Y Môn cũng đứng dậy với vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được cảnh tượng này.

Diệp Phi (Phàm) không phải muốn treo sao? Vậy sao người bị ngã lại là Yamamoto?

Khổng Đào Lý và Nguyên Thu bọn họ cũng ngây người, nhất thời không thể hình dung ra chuyện gì đang xảy ra?

Bà Triệu ngồi thẳng dậy, trong mắt có một chút hứng thú.

“Còn năm phút nữa, Yamamoto ngã xuống đất, còn Diệp Phi (Phàm) thì không có một chút thương tổn nào.”

Diệp Phi (Phàm) bước tới và hét lên: “Tổ trọng tài, trong hiệp này ai thắng ai thua?”

“Anh vượt trội, anh gian lận, anh hạ độc Yamamoto!”

Bắc Đình Xuyên vô cùng tức giận, lao tới Shichiro Yamamoto như một thanh kiếm sắc bén, nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch.

“Tôi vượt trội? Tôi gian lận? Tôi hạ độc Yamamoto?”

Diệp Phi (Phàm) bật cười khi nghe những lời đó: “Bắc Đình Xuyên, anh vừa nói rằng tôi không thua nổi, bây giờ tôi phảu nói mấy người không thua nổi mới đúng.”

“Rất nhiều ánh mắt đang chờ đợi, rất nhiều giám sát đang ở trên, tôi có thể dùng cái gì để gian lận?”

“Hơn nữa, những ống nghiệm này, những lọ thuốc này là do ban tổ chức chuẩn bị, không liên quan gì đến tôi.”

“Lẽ nào anh cho rằng ban tổ chức thông đồng với tôi, trước giờ thi thì ám chỉ tôi mười ống nghiệm không độc hay sao?”

“Hay là, 51 ống nghiệm đều không độc, chỉ có Shichiro Yamamoto là có độc?”

Diệp Phi (Phàm) hùng hổ, chất vấn họ, còn lôi cả ban tổ chức xuống nước.

Chắc chắn, các trọng tài đã để mắt đến Bắc Đình Xuyên, không hề thiện chí chút nào, đây là nghi ngờ công bằng chính trực cùng với uy quyền của họ.

“Anh–”

Bắc Đình Xuyên không nói nên lời một lúc rồi gầm gừ

“Diệp Phi (Phàm), ống nghiệm của Yamamoto hẳn là không độc. Bây giờ anh ấy đã bị nhiễm độc, chắn chắn là do anh hạ độc.”

Đọc truyện chữ Full