DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2243

Chương 2243

Trước đây khi hai mẹ con họ rơi xuống sông, hàng trăm người đứng xem không ai cứu giúp, chỉ có Diệp Phi (Phàm) nhảy vào nên bà rất tin tưởng vào nhân phẩm của Diệp Phi (Phàm).

“Ding–”

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phi (Phàm) rung lên, anh lấy ra trả lời, ngay sau đó là một giọng nói uy nghiêm nhưng độc đoán.

“Diệp Phi (Phàm), tôi là Miêu Kim Qua!”

“Cha cậu là khách mời ở Bát Giác Lâu ở thành phố Miêu., cậu hãy đưa anh em nhà Miêu tới cùng nhau dự tiệc.”

“Tám giờ tối, yến tiệc sẽ chính thức khai mạc, quá giờ mà vẫn không đến, thì đi nhặt xác bố cậu đi.”

“Bố, bố ơi!”

Diệp Phi (Phàm) chào tạm biệt bà Triệu sau đó cúp máy, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để quay trở về Kim Chi Lâm.

Anh vừa hét to gọi Diệp Vô Cửu vừa tìm kiếm tung tích ông.

Diệp Vô Cửu ở Kim Chi Lâm từ sáng đến tối, Diệp Phi (Phàm) thật sự không tin ông sẽ bị Miêu Kim Qua bắt cóc.

Chỉ là anh tìm một lúc lâu nhưng cũng không thấy bóng dáng Diệp Vô Cửu đâu.

Tô Tích Nhi và Tôn Bất Phàm nói bọn họ cả nửa ngày rồi không thấy Diệp Vô Cửu.

Điện thoại cũng không liên lạc được.

“Buổi trưa bố con ăn xong định đi ngủ trưa, lại đột nhiên cảm thấy no quá nên ông nói đi dạo công viên gần đây.”

Thấy Diệp Phi (Phàm) có vẻ lo lắng, Thẩm Bích Cầm đi từ bếp ra, trong lòng cũng bồn chồn, nắm lấy tay Diệp Phi (Phàm) nói: “Nhưng đi xong tới giờ cũng chưa có về.”

“Mẹ còn tưởng rằng ông đang đánh cờ ở góc cờ… Diệp Phi (Phàm), đã xảy ra chuyện gì?”

“Có phải bố con gặp chuyện gì rồi không?”

“Lão già này, mẹ đã dặn bao nhiêu lần nếu không có việc gì thì cứ ở tiệm thuốc quét dọn là được rồi cứ đòi ra ngoài tản bộ làm gì chứ.”

“Giờ là thời buổi hỗn loạn, không cẩn thận một chút liền xảy ra chuyện.”

“Diệp Phi (Phàm), con phải cứu bố, tuyệt đối đừng để ông ấy xảy ra chuyện gì.”

Bà luôn nhẫn nhục chịu đựng nhưng không ngờ Diệp Vô Cửu lại xảy ra chuyện.

Đồng thời, chi cục cảnh sát Long Đô cũng gọi điện đến và thông báo rằng hai vệ sĩ đi theo Diệp Vô Cửu đã bị đánh gục trong công viên.

Lúc này, Diệp Phi (Phàm) khẳng định Diệp Vô Cửu thực sự bị bắt cóc.

“Thật khing người quá đáng.”

“Miêu Kim Qua nếu mày dám đụng tới bố tao, tao nhất định sẽ cho nhà họ Miêu phải chôn cùng.”

Diệp Phi (Phàm) tức giận đấm vào tường. Một lần nữa, anh nhận ra mình chưa giết đủ người, răng nanh không đủ sắc.

Sau đó, anh đưa tay ra đỡ Thẩm Bích Cầm và nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bố sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Con nhất định sẽ đưa ông ấy trở về nhà an toàn.”

Nói xong, Diệp Phi (Phàm) xoay người rời khỏi tiệm thuốc, Diệp Chấn Đông muốn đi theo nhưng bị Diệp Phi (Phàm) không chút do dự từ chối.

Diệp Chấn Đông là định hải thần châm của Kim Chi Lâm, chỉ cần ông ta ở lại Kim Chi Lâm, mọi người ở Kim Chi Lâm sẽ không có việc gì.

Diệp Phi (Phàm) hiện tại không muốn có thêm chuyện gì xảy ra.

Lúc vừa ngồi vào trong xe Diệp Phi (Phàm) đã gửi một lúc cả 5 tin nhắn Viên Thanh Y, Thái Linh Chi, Độc Cô Thương, Đường Nhược Tuyết và cả Chung Thiên Sư. 50 phút sau, một chiếc chuyên cơ bay thẳng từ Long Đô đến Miêu Thành.

Lúc 7:15 tối, tòa nhà bát giác Miêu Thành đã lên đèn.

Đọc truyện chữ Full