DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2251

Chương 2251

Mấy chục người nam nữ này chính là tam thê tứ thiếp của Miêu Kim Qua, cùng với mấy đứa con.

Bà hai, bà ba, bà tư, đứa con thứ ba hai mươi mốt tuổi, đứa con gái thứ tư mười tám tuổi… Còn có bố mẹ vợ trên danh nghĩa.

Ba mươi hai người toàn bộ đứng ở đó.

Trên cổ bọn họ là một cái đao, ánh đao lóe sáng, lạnh lẽo khát máu.

Miêu Kinh Vân và Miêu Truy Phong là do bà cả đã chết đi sinh ra, dù là hai đứa con Miêu Kim Qua coi trọng nhất, cũng không có nghĩa là ông ta không có phụ nữ khác bên ngoài.

Ngược lại, Miêu Kim Qua có bảy người vợ và mười lăm người con.

Chỉ là vì tránh ở chung sẽ xảy ra mâu thuẫn, cũng muốn con cái có thể phát triển toàn diện, Miêu Kim Qua không để họ ở lại lầu bát giác.

Mà sắp xếp cho họ ở thành phố Miêu, Trung Hải, Long Đô, Cảng Thành và một số nơi khác, lại sắp xếp cho họ mấy đội bảo vệ.

Vốn tưởng rằng như vậy là có thể bảo vệ họ tốt, có môi trường phát triển tốt, tương lai cũng có thể thay mình kế thừa hương khói.

Chỉ là hoàn toàn không ngờ rằng tam thê tứ thiếp cùng tất cả mười mấy đứa con của mình đều bị Diệp Phi (Phàm) bắt đến đây.

Loại thủ đoạn này, cùng với mạng lưới thông tin làm cho Miêu Kim Qua vô cùng phẫn nộ, cũng nảy sinh kiêng kị.

Ông ta quát một tiếng: “Diệp Phi (Phàm), năng lực khá đấy.”

“Bọn khốn, chúng mày dám bắt cóc tao, chúng mày muốn chết rồi đúng không?”

Đứa con thứ ba của Miêu Kim Qua nhìn thấy bố mình thì lập tức ra sức gầm rú: “Chúng mày biết bố tao là ai không? Thị trưởng thấy đều phải sợ, hôm nay lũ ngu dốt chúng mày không thể ra khỏi lầu bát giác đâu.”

Hắn ta kiêu ngạo khiêu khích Diệp Phi (Phàm): “Mẹ nó, tao thề, Miêu Tam Kim tao nhất định sẽ giết chúng mày.”

“Vốn là ân oán giang hồ, tôi vẫn cho rằng chuyện do một người làm ra thì chính người đó chịu trách nhiệm.”

Diệp Phi (Phàm) không nhìn Miêu Tam Kim đang hùng hùng hổ hổ mà chắp tay sau lưng nhìn Miêu Kim Qua: “Chỉ là các người lại không ngừng khiêu chiến giới hạn của tôi, lại còn quay ra hại người nhà của tôi…” “Cho nên tôi đành học hội trưởng Miêu đôi chút.”

“Tam thê tứ thiếp của ông, mười lăm đứa con của ông, bốn bố vợ và sáu mẹ vợ của ông nữa, tôi đưa tất cả đến đây rồi.”

“Không nói lời vô nghĩa, chém một người trước để biểu đạt kính trọng.”

Diệp Phi (Phàm) nâng ngón tay lên, Viên Thanh Y lui về sau một bước, giơ tay chém xuống, trực tiếp chặt đứt đầu Miêu Tam Kim… máu tươi b ắn ra.

“A!” Nhìn thấy Miêu Tam Kim bị Viên Thanh Y bị chém một nhát đao, hơn chục người bà con thân thích của nhà họ Miêu không khỏi bén nhọn hét lên.

Bà Ba vừa gào khóc vừa nhào tới chỗ con trai, kết quả lại bị Viên Thanh Y đá một cú ngã nhào.

Cảnh tượng hỗn loạn một hồi nhưng rất nhanh bị dao kiếm chèn ép xuống, so với sự tốt bụng của Diệp Phi (Phàm) thì Viên Thanh Y không hề thương tiếc.

Đầu và thân của Miêu Tam Kim chia thành hai nơi chết không nhắm mắt, chiếc đầu ngừng lăn lóc vừa vặn đối mặt với Diệp Phi (Phàm) tràn đầy căm hận, kinh ngạc cùng với không cam lòng.

Anh ta rõ ràng không ngờ được anh dám giế t chết anh ta ở trước mặt của Miêu Kim Qua ở lầu Bát Giác.

Cảm xúc của Diệp Phi (Phàm) vẫn bình thản tự nhiên.

Ngoài việc anh ta liên tục khiêu khích điểm mấu chốt của anh, thì tội của Miêu Kim Tam còn đáng chết trăm ngàn lần, được Miêu Kim Quan chống lưng nên đã hãm hại hàng chục cô gái nhỏ.

Nhát đao này đơn giản là để cho anh ta chuộc tội.

Miêu Kim Qua phản ứng lại rồi gào lên: “Diệp Phi (Phàm), mày dám giết con trai tao?”

Tiếng chân hỗn loạn vang lên từ bốn phía cùng với tiếng quát mắng này.

Đọc truyện chữ Full