DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2257

Chương 2257

Một miếng da bò lại vụt ra từ tay trái của ông ta, miếng da cỡ bằng lòng bàn tay, nhưng sau khi ông ta dùng hai tay xoa nó, miếng da lập tức biến thành chiếc trống da bò bằng hai nắm tay.

“Bùm!”

Giây tiếp theo, Miêu Kim Qua đột nhiên đánh lên trống da bò một cái.

Một tiếng động lớn vang lên, trống da bò đột nhiên rung lên một cách dữ dội.

Miêu Kim Qua dường như cũng rơi vào trạng thái điên cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm theo tiếng trống.

Diệp Phi (Phàm) không khỏi cau mày, rõ ràng có thể cảm thận được nhịp tim của mình, giống như có gì đó đang hút lấy trái tim của anh.

“Bụp!”

Ngay lúc Diệp Phi (Phàm) đang định xông lên ra tay, anh cảm thấy tim mình đập một cách dữ dội, giống như chỉ cần anh ra tay lần nữa, trái tim của anh sẽ nổ tung.

Đúng lúc này, Miêu Kim Qua đột nhiên mở to mắt, đầu lưới phun ra một ngụm máu.

Máu tươi đổ lên trống da bò chắc chắn, trống da bò đang rung lên một cách dữ dội, lại càng trở lên vang dội như trông điện tử.

Âm thanh vừa dày vừa nặng.

Sắc mặt Diệp Phi (Phàm) cũng theo đó mà biến đổi.

Mỗi khi chiếc chống da bò này vang lên, đều giống như níu kéo lấy trái tim anh.

Nhịp tim của anh dường như đang đập theo nhịp điệu của tiếng trống, cứ thế đập liên hồi, càng lúc càng nhanh.

Cùng với tiếng trống vang lên, không chỉ có trái tim càng lúc càng khó chịu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, mà suy nghĩ của anh cũng trở lên mụ mị.

Lúc này, Diệp Phi (Phàm) không khỏi cảm khái một tiếng, không hổ danh là vua của Miêu thành, mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh.

“Bụp!”

Diệp Phi (Phàm) không dám ơ là, lấy ra hai cây ngâm châm c ắm vào ngực mình.

Ngân châm vừa cắm xuống, cảm giác tim đập loạn nhịp mới biến mất, tay chân Diệp Phi (Phàm) mới linh hoạt trở lại.

Anh hét lên một tiếng: “Ngoại môn tà đạo!”

Cùng lúc đó, Diệp Phi (Phàm) sải bước xông lên, không nói một lời liền đâm ngọn giáo đến.

“Keng!”

Miêu Kim Qua không kịp rút kiếm ra, theo bản năng dùng chiếc trống da bò chặn lại.

Một âm thanh giòn giã vang lên, chiếc trống da bò đang rung lên bị rò khí, biến thành một miếng da bò.

Cả người Diệp Phi (Phàm) hoàn toàn trở lên thoải mái.

“Tiểu tử, phá hỏng bảo khí của ta.”

Miêu Kim Qua thấy thế vô cùng tức giận, vứt miếng da bò đi, và cầm dao lên lao về phía Diệp Phi (Phàm).

Ông ta không tin trái tim của Diệp Phi (Phàm) không bị tổn thương bởi trống da bò.

Đao và giáo lại va vào nhau một lần nữa, hai người lại lần nữa chiến đấu ác liệt, một bên đánh, một bên lùi.

Sau mười mấy hiệp đánh, Diệp Phi (Phàm) vẫn khỏe mạnh như thường, nhưng sắc mặt của Miêu Kim Qua bất giác đã trở lên đỏ lựng.

Cuối cùng bởi vì hô hấp khó khăn mà cảm thấy không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.

“Một cú đánh tức thì!”

Diệp Phi (Phàm) ngưng tụ 8 phần sức lực, chém ra một nhát giáo kinh thiên động địa.

“Rầm!”

Đọc truyện chữ Full