DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2260

Chương 2260

Hàng loạt âm thanh bị đè nén cũng bùng nổ, chói tai vô cùng.

“Đinh đinh đinh!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Miêu Kim Qua, mũi súng dày là đặc điểm nổi bật của thanh kiến, như thể những hạt mưa dày đặc đập mạnh vào lưỡi kiếm.

Ngọn thương đỏ không chỉ trấn áp phản lại sát khí của mũi kiếm sắc bén mà lực của mũi thương còn khiến bóng kiếm rơi xuống.

Cùng lúc đó, miệng của người tổ tiên của Kim Qua cũng đang rung lên vì thanh kiếm.

Cuối cùng một âm thanh giòn giã vang lên, trường kiếm sắc bén vỡ tan, hóa thành mấy chục mảnh vụn vỡ tan rụng rời.

Biểu hiện của Miêu Kim Qua thay đổi, nhưng tổ tiên của ông ta sẽ còn đau khổ hơn.

Lão già mặc áo choàng xanh mí mắt nhảy dựn lên, rất kinh ngạc vì thấy Diệp Phi (Phàm) uy lực như vậy.

Ông ta không biết rằng Diệp Phi (Phàm) muốn chiến đấu nhanh chóng và có thể giết ông ta và Miêu Kim Qua càng sớm càng tốt, vì vậy tất cả sức mạnh của ông ta đều bị anh dập tắt.

“Xoảng!”

Khi thanh kiếm sắc bén bị gãy, Diệp Phi (Phàm) gầm lên một tiếng dài và ngọn giáo đỏ xuyên quay bóng kiếm cuối cùng, xuyên qua lưỡi kiếm gãy và xuyên qua trái tim của người tổ tiên của Kim Qua.

“Thằng ranh con.”

Lão già mặc áo choàng xanh rống lên khi nhìn thấy điều này, ông ta tức giận cho rằng Diệp Phi (Phàm) quá tự phụ. Nhưng rồi cú sút của Diệp Phi (Phàm) quá ác liệt, dù là tốc độ hay sức mạnh thì đó cũng là cảnh tượng hiếm có trong đời ông ta.

Sau đó Miêu Kim Qua mới hiểu rằng thật sự Diệp Phi (Phàm) đã quá nương tay khi đối phó với ông ta!

“Xoẹt.”

Đúng lúc này, lão già tổ tiên của Kim Qua bị mất chuôi kiếm, lui về phía sau hơn mười mét.

“Chà!”

Dù cho Thanh Bào Lão Tổ đủ nhanh nhưng Diệp Phi (Phàm) lại càng nhanh hơn, giống như ngựa chiếm, khoảng cách hơn mười thước, trong nháy mắt, khẩu súng màu đỏ trong tay hiện ra.

Trong nháy mắt, hiện trường màu đỏ giống như mũi tên sắc bén, gào thét điên cuồng đâm ra.

Quần áo của Thanh Bào Lão Tổ bị gió mạnh thổi bay và cuộn lại như cỏ.

“Dừng lại!”

Nhìn thấy ngọn giáo đâm, tổ tiên của Kim Qua gầm lên và dùng hết sức lục của mình để chống lại ngọn giáo.

Ông ta kẹp lấy thân giáo.

“Phốc!”

Rầm một tiếng, nhọn giáo đỏ đã bị Thanh Bào Lão Tổ bắt được, nhưng ông ta chưa kịp cui mừng thì đã thấy hai cây kim bạc bắn vào mắt mình.

Người tổ tiên mặc áo choàng xanh theo bản năng nghiêng đầu tránh cây kim bạc do Diệp Phi (Phàm) bắn đến, nhưng vì động tác này mà sức lực ở bàn tay lại trở nên trì trệ.

Ngọn giáo lao thẳng và đâm vào vai ông ta.

Một tia máu bùng ra.

“Thằng khốn.”

Ngay khi Diệp Phi (Phàm) chuẩn bị một đợt tấn công khác, thì có bảy vụ nổ ở khu vực xung quanh.

Sau đó từ bảy ngôi nhà bằng đá xung quanh đó ném ra bảy bóng người và vồ lấy Diệp Phi (Phàm) như những con chó hung ác.

Nơi mà bảy người này lướt qua, có tiếng gió gaào thét, tiếng nổ đinh tai nhức óc.

“Tám vị tổ tiên?”

Đọc truyện chữ Full