DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2270

Chương 2270

“May mà Tô Tích Nhi đã học xong tuyệt chiêu của Niêm Hoa nên đã khai mở trí tuệ cho cậu, vậy nên cậu mới chuyển biến tốt hơn.”

Cô cười cười: “Nếu không thì chắc mười ngày, nửa tháng nữa cậu mới tỉnh lại được.”

Diệp Phi (Phàm) uống một ngụm nước, yết hầu dễ chịu hơn, tinh thần cũng phấn chấn lên một chút. Anh kinh ngạc nhìn Tống Hồng Nhan: “Tô Tích Nhi khai mở trí tuệ cho em ư?”

“Con bé đó rất được đấy, đây là tuyệt học của Phật Y nhưng nó lại học nhanh lắm.”

“Có điều công lực của con bé vẫn còn yếu nên sau khi sử dụng chiêu này thì hao tổn rất nhiều năng lượng, chắc là con bé cũng chịu khổ rồi.” Diệp Phi (Phàm) quan tâm hỏi lại: “Tích Nhi không sao chứ?”

“Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là quá mệt mỏi thôi.”

Tống Hồng Nhan nhìn Diệp Phi (Phàm) rồi trấn an: “Lúc con bé rời khỏi phòng cậu, đúng là như vừa mới từ trong nước lên, nhìn một cái là biết bị hao tổn thể lực và tinh thần quá mức rồi.”

“Vì vậy nó mới nhờ bọn chị chăm sóc cậu, nó về phòng ngủ một giấc để bổ sung năng lượng.”

“Khi nào cậu khỏe hơn thì cậu nhất định phải cảm ơn Tích Nhi.”

“Nếu như con bé không làm cậu tỉnh lại thì cậu phải ngủ đến mười ngày nửa tháng, đến lúc đây ba người Niêm Hoa cũng rút lui rồi.”

“Đang thời buổi rối loạn, các cậu hôn mê lâu thế, bọn đạo chích rất dễ dàng làm mưa làm gió.”

Cô đưa tay nắm chặt lòng bàn tay Diệp Phi (Phàm): “Hôm nay không sao rồi, tình hình đã được ổn định. Không thể quên cái ơn này của Tích Nhi đâu đấy.”

“Chị yên tâm đi, em nhất định sẽ cảm ơn Tích Nhi.”

Diệp Phi (Phàm) uống hết nước ấm trong ly, sau đó anh thấp giọng nói một câu: “Bây giờ Miêu Thành sao rồi?”

“Bố em có bị thương không?”

“Ai cứu em về đây?”

Trong lòng Diệp Phi (Phàm) có rất nhiều câu hỏi, anh chỉ nhớ mình đang chiến đấu với tám vị tổ tông của Miêu Thị, anh đang định trốn trong rừng cây nhưng lại bị người khác đánh lén rồi ngất đi.

Diệp Phi (Phàm) nghĩ nếu mình rơi vào tay kẻ thù thì chắc bây giờ anh đã bị ném vào Vạn Xà Quật từ lâu, chắc chắn không thể nào trở lại Kim Chi Lâm.

Điều này chứng tỏ có người cứu Diệp Phi (Phàm) ra.

Nhưng ai là người tài giỏi như thế, có thể cứu Diệp Phi (Phàm) khỏi tay tám lão quái vật đó?

“Để chị nói lần lượt từng chuyện cho cậu nghe.”

“Bố cậu không sao, chỉ là hơi hoảng sợ. Sau khi ông về đây thì rất ngoan ngoãn, chỉ nấu cơm và quét rác ở Kim Chi Lâm, không ra ngoài đi dạo nữa.”

Tống Hồng Nhan thấy tinh thần của Diệp Phi (Phàm) vẫn còn tốt nên nhẹ giọng thì thầm từng chuyện một: “Cậu được bố cậu ôm ra khỏi Lầu Tám Góc.”

“Bố cậu nói rằng vốn dĩ ông ấy trốn trên xe buýt nhưng cuối cùng mọi người chém giết quá kịch liệt, hai tên bảo vệ bị trúng độc ngất xỉu, ông ấy không còn cách nào khác đành tìm nơi trốn.”

“Sau đó ông ấy gặp cậu đang đuổi theo đánh Miêu Kim Qua, ông ấy lo lắng cho sự an toàn của cậu nên vội vàng đuổi theo sau cậu.”

“Ông ấy vất vả lắm mới mò được tới rừng cây sau núi thì thấy một người bịt mặt ôm cậu lao ra khỏi rừng cây. Sau khi người đó đưa cậu cho ông ấy thì biến mất luôn.”

“Người bịt mặt đó còn bố cậu nói với bọn Viên Thanh Y rằng người đó đã giết tám vị tổ tông của Miêu Thị và Miêu Kim Qua rồi, bảo bọn Viên Thanh Y lấy cái đó ra uy hiếp mọi người.”

“Bố cậu không suy nghĩ nhiều, nói hết mọi chuyện với đám Viên Thanh Y rồi ôm cậu bay về Long Đô.”

Tống Hồng Nhan nói thêm: “Ông ấy lo rằng Miêu Thành là địa bàn của Miêu Kim Qua, sợ đám tàn dư của Miệu Thị đuổi theo giết cậu.”

“Một người bịt mặt sao?”

Đọc truyện chữ Full