DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2273

Chương 2273

Khổng Đào Lý cũng lo lắng cho Diệp Phi (Phàm): “Hơn nữa nếu bây giờ thua thì hôm nào cậu khỏi, chúng ta đến Nước Dương khiêu chiến là được rồi.”

Trong lòng bọn họ biết rõ Diệp Phi (Phàm) là hy vọng duy nhất có thể thắng được Hắc Xuyên Mộ Tuyết, về mặt cảm tính, bọn họ cũng rất mong Diệp Phi (Phàm) có thể làm rạng danh đất nước nhưng khi bọn họ nhìn thấy gương mặt trắng bệch như giấy cũng Diệp Phi (Phàm) thì bọn họ đều dẹp suy nghĩ trong đầu.

Một người bị thương nặng tới mức nào mới có sắc mặt như thế chứ?

Những trận đấu như thế này không những so y thuật mà còn so thể lực và tinh thần nữa, Thiên Sơn mới vừa châm cứu một chút đã cảm thấy mệt mỏi.

“Hội trưởng Khổng, Cung Lão, mọi người yên tâm đi, thân thể của con chịu được mà.”

Diệp Phi (Phàm) vẫn nở nụ cười dịu dàng, vỗ vỗ vai Khổng Đào Lý và Cung Lão: “Con còn trẻ, con chưa muốn chết, con sẽ không để mình chết trên sàn đấu đâu. Hơn nữa con cũng không cần liều mạng trong trận đấu này. Con chỉ cần xuất hiện trong hội trường thôi là chúng ta đã thắng rồi.”

Anh đã sắp xếp kết cục của trận đấu xong từ lâu, dù anh không xuất hiện cũng không sao, nhưng đề phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra nên anh vẫn muốn đến đó.

Diệp Phi (Phàm) muốn đè bẹp tâm lý do dự cuối cùng của Hắc Xuyên Mộ Tuyết.

“Diệp Phi (Phàm), không phải là tôi làm cậu nhụt chí nhưng Hắc Xuyên Mộ Tuyết thật sự không đơn giản đâu.”

“Hôm qua cô ta chỉ dùng một liều thuốc đã giải quyết được chứng bệnh khó chữa, một châm đã khiến người khác say khướt cả người, chỉ dùng một ngón tay để chỉnh xương. Y thuật của cô ta chỉ hơn Thiên Sơn và Yamamoto chứ không hề thua kém.

Cuối cùng Lão Cung khuyên: “Hơn nữa cô ta đã thắng ba trận liên tục rồi, bây giờ khí thế như mặt trời ban trưa, nếu cậu đấu với cô ta thì tình hình cũng không khả quan mấy đâu.”

“Lão Cung, ông đợi xem con chiến thắng đi.”

Diệp Phi (Phàm) nở nụ cười nhạt, không nói nhiều nữa, lập tức chui vào xe đến tòa nhà Trung Y.

Xe chạy rất chậm, năm mươi phút sau bọn họ mới đến hội trường.

Diệp Phi (Phàm) chui ra khỏi xe, anh phát hiện trước cửa tòa nhà có rất nhiều người đang đứng đó. Vô số người trông đợi vào trận chiến ngày hôm nay.

Không ít phóng viên của Trung Quốc và Nước Dương cũng đang phát sóng trực tiếp ở hiện trường.

Vì Huyết Y Môn khiêu chiến Trung Quốc, có băng rôn viết tên mười ba thiên tài, top ba thiên tài, tên của ba mươi quán quân của Hoa Đà Bôi khiêu chiến Trung Quốc, danh sách thi đấu không cố định. Còn về phía Trung Quốc cũng có không ít thay đổi, họ đã đổi ba người Niêm Hoa rồi, vì vậy mọi người đều đang suy đoán hôm nay ai đấu với Hắc Xuyên Mộ Tuyết.

Những thành tích của Hắc Xuyên Mộ Tuyết được lan truyền ra ngoài khiến hình tượng của cô ta trở nên cực kỳ vĩ đại, người Nước Dương càng ủng hộ Huyết Y Môn hơn.

Nói chung là bây giờ hiện trường rất náo loạn.

Diệp Phi (Phàm) đang định đi vào thì đột nhiên nhìn thấy một gương mặt tươi cười quen thuộc.

Anh hơi chần chờ, xoay người đi về phía người đó.

Diệp Phi (Phàm) tới trước một chiếc xe bảo mẫu, có một người trung niên mập mạp đứng cạnh xe.

Cơ thể của người trung niên mập mạp đó nhìn rất nặng nề, trên mặt khá là chất phác, cả người nhìn như một đầu bếp lương thiện vậy.

Nhưng Diệp Phi (Phàm) biết rất rõ đây chính là một trong những chiến thần của Tích Nhật Đường Môn được Đường Nhược Tuyết đào lên, Đường Thất. Cũng chính người này là người đã cứu Đường Nhược Tuyết, còn bắt Miêu Truy Phong lại.

Anh gật đầu với Đường Thất, sau đó nhìn về phía trong xe bảo mẫu.

Đường Thất không có cảm xúc gì dịch chuyển thân người ra khỏi đó.

Diệp Phi (Phàm) nhìn thấy Đường Nhược Tuyết đang mặc âu phục.

Đọc truyện chữ Full