DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2278

Chương 2278

“Ông hại tôi mất hết tất cả, tôi chỉ còn sống được mấy mươi năm nữa thôi, tôi không tranh giành nữa, tôi sẽ nhìn chằm chằm ông, chúng ta cùng sinh, cùng chết, ha ha ha…” Lâm Thu Linh bỗng nhiên lại nói xằng nói bậy, mặc dù giọng nói rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy được, chỉ có Diệp Phi (Phàm) đang dựa vào gần đó mới có thể nghe được rõ ràng như vậy, nhưng có lẽ bà ta thật sự đang nổi điên nổi khùng.

Diệp Phi (Phàm) hơi híp mắt, lời nói này của Lâm Thu Linh đã giúp anh biết được nhiều chuyện, nhưng lại có quan hệ đến Đường Môn và Đường Tam Quốc, chỉ là anh cũng không để ý đến.

Anh đứng ở trước mặt Lâm Thu Linh, sau đó hạ châm xuống ngay trán của Lâm Thu Linh.

“Cạch”, ngân châm đâm vào đầu của bà ta, một sợi chỉ đỏ ngay lập tức lan ra khắp trán Lâm Thu Linh.

Thân mình bà ta khẽ run, vô ý thức rên lên, hai mắt nhắm nghiền, miệng khẽ nhếch, cả người rơi vào trạng thái mê mang.

Cùng lúc đó, thiết bị vang lên từng tiếng tích tích tích.

Lâm Thu Linh sốt cao giờ đã dần dần hạ sốt, hô hấp cũng đã dần ổn định trở lại, hai má cũng không nóng như trước nữa.

Mà Diệp Phi (Phàm) cũng ho một tiếng, đầu đầy mồ hôi, loạng choạng ngã xuống chiếc ghế ở phía sau.

Rất hiển nhiên, một châm vừa rồi đã tiêu tốn phần lớn sức lực của anh.

Trong mắt bà Triệu và mọi người lại lần nữa ánh lên vẻ lo lắng, trạng thái này của Diệp Phi (Phàm), sợ là sẽ rất khó kiên trì được đến cuối cùng.

“Ba mươi bảy độ năm, người bệnh sốt cao giờ đã tạm thời hạ sốt, nhưng nguyên nhân của việc sốt cao là do bị viêm thì vẫn chưa được chữa khỏi.”

Lúc này, người dẫn chương trình nhẹ ấn vào tai nghe, thông báo với mọi người điểm số Diệp Phi (Phàm) đạt được ở phần thi này: “Ban trọng tài dựa theo quy định quyết định, Diệp Phi (Phàm) được một điểm.”

Một điểm?

Bọn người Lão Cung đầu tiên vui mừng vì có một khởi đầu thuận lợi nhưng sau đó lại lắc đầu.

Nếu dựa theo trình độ lúc trước của Diệp Phi (Phàm) thì anh hoàn toàn có khả năng trực tiếp khiến cho bệnh nhân hết sốt, hiện giờ lại chỉ có thể trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc, điều đó cho thấy thân thể của Diệp Phi (Phàm) thật sự không chống đỡ được nữa rồi.

Bắc Đình Xuyên thấy thế cũng cười lạnh một tiếng: “Diệp Phi (Phàm), mày ngay cả người bị sốt cao cũng chữa không hết, còn muốn ở đây so gì nữa cơ chứ? Mau chịu thua đi, đừng để cho Trung Quốc phải xấu mặt.”

“Anh Bắc Đình nói rất có lý.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy khẽ cười, cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy: “Thân thể của tôi không tốt, cần phải trở về sớm một chút để nghỉ ngơi.”

Sau khi nói xong, Diệp Phi (Phàm) ngay lập tức xoay người chậm rãi đi xuống dưới đài.

Toàn trường sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ý của Diệp Phi (Phàm) là gì.

Người dẫn chương trình cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội chạy theo sau hét to một tiếng: “Diệp Phi (Phàm), anh còn gần hai giờ nữa, cũng còn có rất nhiều triệu chứng bệnh có thể trị được, anh xuống dưới làm gì?”

“Dựa theo quy tắc, một khi người tham gia thi đấu rời khỏi đài thi đấu, vậy điều này đồng nghĩa với việc người ấy đã kết thúc phần thi của mình.”

“Điểm số hiện giờ của anh sẽ là số điểm cuối cùng mà anh đạt được trong cuộc thi ngày hôm nay.”

“Anh chắc chắn là muốn rời khỏi đài thi đấu? Chắc chắn là chỉ cần 1 điểm thôi?”

Người dẫn chương trình có ý tốt nhắc nhở Diệp Phi (Phàm).

“Diệp Phi (Phàm), nếu anh đi xuống dưới thì anh sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu, anh chỉ có thể đạt được một điểm thôi.”

Đọc truyện chữ Full