DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2822

Chương 2822

“Cẩn thận một chút cũng tốt, mất một chút thời gian nhưng không bỏ sót người tốt cũng không dung túng người xấu, không được để cho người khác làm tổn thương mình nhớ chưa?” Gô võ võ bả vai của Châu Vũ: “Có chuyện gì thì hãy đến tìm chị, chị luôn coi em là em gái nên không cần khách sáo với chị!”

“Vâng, so với Dương Việt, em càng thích chị Minh Tâm hơn.”

Cô ấy ôm chặt cánh tay của cô, nở một nụ cười ngọt ngào.

. Mỗi người đều có thần tượng riêng, có người ở xa vời vợi, không thể nào chạm được.

Cô ấy lại rất may mắn, thần tượng đang ở ngay trước mặt, cùng nhau đi hết chặng đường giống như một huyền thoại.

Sau khi trang trí cà phê xong, Hứa Minh Tâm yêu cầu Châu Vũ đem qua cho anh ta.

Dương Việt cũng làm xong việc, đang nghỉ ngơi thấy cô ấy đem cà phê tới thì vội vàng đứng dậy bưng cà phê giúp cô.

“Cẩn thận kẻo bị bỏng!”

Anh ta nói với giọng ấm áp.

Châu Vũ đỏ mặt lên, đáy mắt không giấu nổi nét rung động.

“Cảm ơn!”

“Không có gì, anh rất vui khi giúp được em.”

“Lát nữa tôi còn phải vào phòng bếp, không thể phục vụ anh, anh vẫn ở ngồi ở ghế cũ sao?”

Dương Việt bao hết một vị trí trong quán, mỗi ngày đều đến nên cô ấy cũng đã thấy quen.

Anh ta nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay thì không được, công ty anh có việc, cần anh về xử lý.”

“Vậy sao…”

Dù cô ấy cố bình tính nhưng nét mặt vẫn lộ ra vẻ tiếc nuối không thể giấu được.

Cô ấy nghịch ngón tay, cảm thấy có chút hụt hãng không biết nói gì.

Dương Việt xoa đầu của Châu Vũ, lấy trong túi ra một gói kẹo, nói: “Em không nhịn được miệng nên hãy nhờ bạn giữ hộ, kẹo này trong nước không mua được. Buổi chiều anh không tới thì lấy một viên ra ăn thì cũng không cảm thẩy quá nhớ anh.”

“Ai thèm nhớ anh!”

Châu Vũ vội vàng nói dối.

“Được, được, được, em không nhớ anh, là anh nhớ em.”Dương Việt nở một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Nhưng mà ai biết được, đằng sau nụ cười này chính là một trái tim dữ tợn xấu xí.

Anh ta rất hợp làm diễn viên, diễn rất chân thực, đây chính là cách sinh tôn của anh ta.

“Không nói nữa, bây giờ anh đi đây.”

“Đợi đất”

Châu Vũ chạy vào trong quầy lấy một bịch bánh bích quy, mở ra đưa cho anh ta một ít.

“Bánh quy sôcôla, tôi nghe nói anh rất thích ăn nên tôi làm cho anh, Anh cho tôi kẹo, tôi đưa cho anh bánh bích quy, có qua có lại.”

Dương Việt nghe vậy, nhìn bánh bích quy trước mặt một lúc không nhúc nhích, lông mày khẽ cau lại.

“Anh không thích sao?”

“Không có, chẳng qua là gần đây quá nhiều việc nên lâu rồi không ăn, vậy mà em còn nhớ rõ. Xem ra, em đang dần hiểu anh, thật đáng mừng, cuối cùng công sức của anh cũng được báo đáp.”

Anh ta cười yếu ớt, nếm bánh quy.

Sô cô la đen từ từ hòa tan, đập vào đầu lưỡi khiến anh ta buồn nôn.

Đọc truyện chữ Full