DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 411: C411: Tô thi hàm khi say thật sự rất muốn đi mạng

Có cô vợ đáng yêu như vậy, đương nhiên hắn không thể để cho người khác phát hiện được rồi. Vì thế nên vừa nãy mới cùng Tô Thi Hàm chơi trò này, sau đó tuyên bố tàn tiệc với mọi người.

Nhìn gò má ửng hồng của Thi Hàm, Tân Lãng vòng tay qua eo cô, cười ôn nhu nói: "Chà! Thi Hàm, vừa rồi em diễn rất tốt đấy nha.”

Tô Thi Hàm say rượu nên cũng không ngại ngùng như bình thường, được Tăn Lãng ôm vào lòng cũng không cảm thấy có gì không ổn, cô bật cười đáp: "He he, thế phần thưởng của trò chơi này đâu? Em chơi xong rồi nhưng không có phần thưởng cho em hả?"

Tần Lãng cưng chiều hỏi: "Em muốn phần thưởng gì nào?"

Hắn đã sẵn sàng hôn cô vợ đáng yêu, nếu không phải lúc này hai người vẫn còn đang ở trong nhà hàng thì hắn còn muốn làm nhiều thứ hơn,

Tô Thi Hàm nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc.

nói: "Em muốn ăn kem!! Em đã thẳng trò chơi rồi, anh có thể thưởng cho em kem ly được không?”

Kem ly sao? Thứ mà cô gái nhỏ này muốn chỉ là kem mà không phải là nụ hôn của hắn....

Tân Lãng vừa bất lực vừa buồn cười, nói: "Được. rồi! Nhưng ở đây không có kem. Thi Hàm, bây giờ chúng ta đưa bọn nhóc về nhà, sau đó anh sẽ thưởng kem cho em nhé, có được không?"

Tô Thi Hàm có vẻ không vui lâm, môi hơi mím lại, bất mãn nói: "Ồ! Còn phải đợi hay sao? Nhưng chúng ta đã chơi xong rồi mà, sao không thể nhận thưởng ngay được chứ?”


Tân Lãng nhéo nhéo eo của cô, Tô Thi Hàm bị nhột nên lập tức co rút lại, cười nói: "Ôi, nhột quá!"

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô vợ nhỏ, động tác của Tân Lãng càng nhanh hơn, trực tiếp nắm tay dẫn cô đến trước mặt ba nhóc con và nói: "Thi Hàm! Em nhìn xem, ba đứa nhóc vẫn còn ở đây, bây giờ chúng ta đưa các con về nhà trước. Chồng hứa với em, lát nữa sẽ cho em ăn kem, có được không?”

Tô Thi Hàm nhìn qua các nhóc con trong xe đẩy, trong mắt có chút ngạc nhiên và phấn khích, nhỏ giọng nói: "Tần Lãng! Mấy đứa nhóc này thật sự là con của chúng ta sao? Em thật sự đã sinh cho anh ba đứa con đáng yêu như vậy sao?"

Tân Lãng gật đầu, sờ đầu cô nói: "Đúng vậy, đây là con của anh và em”

Tô Thi Hàm nghe vậy thì nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: "Hì hì, vậy thì em rất giỏi đó nha!"

“Đúng thế! Em thật sự rất giỏi!” Tân Lãng phối hợp nói.

"Thi Hàm! Chúng ta về nhà ăn kem nhé?" Tân Lãng nói

Tô Thi Hàm gật đầu: "Được rồi, đi ăn kem thôi!"

Tân Lãng đấy ba nhóc con về nhà, Tô Thi Hàm ngoan ngoãn đi theo phía sau suốt quãng đường. Những người khác nhìn thì không thấy gì bất thường, chỉ có Tần Lãng mới biết bàn tay nhỏ của Tô Thi Hàm để trong túi áo khoác của hắn, một giây cũng không an phận.

Cô như một đứa trẻ tinh nghịch, lúc thì kéo áo sơ mi bên trong áo khoác, lúc lại khều nhẹ vào eo hắn.

Trên đường về nhà, Tần Lãng cảm thấy thân thể càng lúc càng căng thắng.

Thật vất vả mới về đến nhà. Đầu tiên Tần Lãng bế ba nhóc con vào nôi ở trong phòng ngủ, sau đó lập tức trở lại phòng khách.

Tô Thi Hàm ngoan ngoãn ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn ngó khắp nơi. Trong mắt cô hiện lên vẻ tò mò, dường như nơi này đối với cô hoàn toàn xa lạ.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và đôi môi căng mọng của cô, ánh mắt Tần Lãng vô thức híp lại. Đôi chân dài của hắn nhanh chóng bước đi, không lâu sau đã đến bên cạnh Tô Thi Hàm rồi ôm cô vào lòng.

“Thi Hàm! Anh có thứ còn ngọt và ngon hơn kem, em có muốn ăn thử không?" Hẳn nói với giọng quyến rũ

Tô Thi Hàm chớp chớp mắt, đáng yêu hỏi: "Còn có thứ gì ngọt và ngon hơn kem sao? Tần Lăng, anh có món ngon như thế sao không chia cho em, em muốn ăn nó ngay bây giờ!

"Được rồi, bây giờ anh sẽ cho em." Tân Lãng nói xong, cúi đầu hôn cô.


Tô Thi Hàm có chút không thở nối, thân thể mềm oặt dựa vào lòng Tân Lãng, hai tay nắm lấy áo sơ mi của hẳn, có chút ngượng ngùng nói: "Tần Lãng, anh gạt em!"

"Cái này ăn không ngon, đây rõ ràng là hôn môi mà!"

Tần Lãng cười khẽ nói: "Vậy nói cho anh biết, nụ hôn vừa rồi có phải ngọt hơn, ngon hơn kem hay là không?"

Tô Thi Hàm nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên cười ngọt ngào nói: "Có nha”

Hai mắt Tần Lãng sáng lên.

Có vẻ như uống rượu cũng có chỗ tốt, không ngờ sau khi say Tô Thi Hàm lại có thể dễ thương đến như vậy. Bình thường cô sẽ không bao giờ to gan bộc lộ. như vậy.

"Còn muốn sao?" Tân Lãng hỏi.

Tô Thi Hàm mỉm cười, đột nhiên chui ra khỏi vòng tay anh, chạy đến bên bàn ăn với vẻ mặt tinh nghịch nói: "Không! Em vẫn muốn ăn kem. He he!"

Cô chạy vào bếp lấy một hộp kem từ trong tủ lạnh ra, múc một thìa cho vào miệng.

Khoảnh khắc viên kem mát lạnh, ngòn ngọt được đưa vào miệng, Tô Thi Hàm thỏa mãn đến nhắm cả hai mắt lại.

Kể từ khi mang thai, cô luôn hạn chế ăn uống. Kem quá lạnh, hàm lượng đường quá cao nên không thể ăn nhiều trong thời kỳ mang thai và cho con bú được. Vì vậy, lúc này được cần một miếng khiến cô cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Tân Lãng từ xa nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười đầy nuông chiều.


Khi Tô Thi Hàm ăn hết nửa hộp, còn muốn tiếp tục ăn nữa thì Tân Lãng đi tới, căm lấy chiếc thìa trong tay cô bỏ xuống,

"Được rồi! Thi Hàm, hôm nay em đã ăn nhiều rồi Tối nay em cũng đã uống nhiều rượu, nếu em ăn hết hộp kem này, ngày mai bụng của em sẽ khó chịu đấy”

Tô Thi Hàm bĩu môi, không vui nói: "Em còn chưa ăn no mà. Em đã rất lâu rồi không được ăn kem, Tần Lãng! Làm ơn đi mà, anh cho em ăn thêm một chút nữa đi!”

"Vợ à! Em không nhớ ngày mai là đại hội thể thao mùa thu của trường sao? Em đã đăng ký thi chạy 1,500 mét rồi đó. Nếu tối nay em ăn hết hộp kem này thì ngày mai nhất định sẽ không thoải mái, đến lúc đó em không chạy nổi đâu đấy” Tân Lãng kiên nhẫn giải thích cho cô.

Nhưng Tô Thi Hàm khi say không hề nghe. Sau khi thấy Tần Lãng lấy kem của mình đi, cô trực tiếp ôm eo Tân Lãng. Hai má áp vào lưng hắn, cánh tay khế rung, nhỏ nhẹ làm nũng: "Tân Lãng, cho em ăn một chút nữa thôi, một chút xíu thôi được không?"

Điều này thật đúng là muốn lấy mạng hắn mà!

Yết hầu của Tân Lãng khẽ chuyển động, liếc nhìn hộp kem trong tay rồi trực tiếp đem nó đặt lên trên mặt bàn, sau đó xoay người ôm Tô Thi Hàm lên.

"Không ăn kem nữa! Ông xã cho em ăn thứ này ngon hơn!" Nói xong hắn trực tiếp bế Tô Thi Hàm vào phòng ngủ phụ.

Trong phòng ngủ chính, ba đứa nhỏ ngủ lâu hơn bình thường vì hôm nay chúng được ra ngoài

Đầu thu, bên ngoài dường như có thế nghe thấy tiếng côn trùng kêu, ánh trăng chiếu rọi xuống sàn qua tấm rèm vải trắng, chiếu xuống đất trắng xóa.


Đọc truyện chữ Full