DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2301

Chương 2301

“Lần này, sáu trăm triệu Nhân dân tệ mà tôi đã chuẩn bị thắng, cộng với bốn trăm triệu Nhân dân tệ của tôi, tổng cộng là một tỷ Nhân dân tệ để đặt cược vào ván này.”

“Nếu như cô không có nhiều tiền như thế thì tôi sẽ không ngại dùng một đêm của cô để mà đánh đổi đâu.”

Anh ta đang chơi đùa với lá già cơ, lá chín, lá mười cùng với lá bồi, đầm, già trong tay, là thùng phá sảnh, cơ hội chiến thắng nắm bắt trong tầm tay ít nhất là từ chín đến mươi phần trăm, vì vậy anh ta có đầy đủ tự tin.

Anh ta cũng tham lam nhìn Đường Nhược Tuyết rồi cười nói: “Hay là cô cứ thế mà đi theo tôi, tôi sẽ cho cô tận hưởng sự vui vẻ, khoái lạc ngày ngày đêm đêm của một cô gái?”

Khi anh ta nói xong, không chỉ các vệ sĩ nghiền ngẫm nở một nụ cười thích thú mà những con bạc đang đánh bài tại sòng cũng tuôn trào một bầu không khí náo nhiệt.

Họ nhìn Đường Nhược Tuyết với vẻ thích thú.

Người đẹp, eo rất thon, ngực rất đỉnh, đôi chân thon dài và săn chắc, là một con mồi trông rất ngon lành.

Đường Nhược Tuyết lạnh lùng nói: “Miệng chó không thể nhả ra ngà voi, một chút này, tôi với anh…”

“Sếp Đường, cô không thể cược được nữa đâu, lại thua đấy, đã là một tỷ sáu Nhân dân tệ rồi.”

Còn chưa nói xong, Đường Thất đưa tay cầm thẻ đánh bạc, nói nhỏ với Đường Nhược Tuyết.

“Tôi biết dì Lâm đã mất, bây giờ cô rất đau buồn, trong lòng cũng chất chứa rất phiền muộn, nhưng cô cũng không nên bỏ tiền ra để trút giận như thế này.”

“Đường Hải Long sẽ trở lại trong vài ngày tới. Đường Môn cũng đang chuẩn bị kiểm tra sổ sách hàng quý, sẽ rất phiền phức nếu lỗ hổng quá lớn.”

“Và nếu như tất cả mọi người trong chi nhánh thứ mười ba biết rằng cô đã mất một tỷ sáu Nhân dân tệ trong một lần, uy tín mà cô vất vả tích góp từng tí, từng tí một sẽ bị hủy hoại một phần nào đó.”

“Có một số vũng lầy một khi cô đã giẫm lên nó thì sẽ không thể nào lên bờ được nữa đâu.”

Ông ấy cố hết sức khuyên Đường Nhược Tuyết: “Hơn nữa cô cũng cần tập trung xử lý và xoay sở đám tang của dì Lâm kia mà.”

Nghe tin về đám tang của mẹ, gương mặt xinh xắn của Đường Nhược Tuyết lộ rõ ​​vẻ đau đớn. Sau khi rút cây kim bạc ra thì mẹ cô ngã xuống, cô không ở lại mà giao cho bác sĩ giải quyết.

Cô đã cố gắng hết sức để quên đi sự việc này, tuy có nhắc nhở một chút nhưng trong lòng vẫn còn chấn động và bàng hoàng vô cùng.

“Một vệ sĩ mà cũng khoa tay múa chân sao?”

Nam thanh niên kỳ quái với quả đầu gà trống kích thích Đường Nhược Tuyết: “Người đẹp, quy củ và phép tắc của cô có vẻ không được rồi, đổi lại là tôi thì tôi đã ném ông ta lên nóc nhà từ lâu.”

“Cút ngay, tôi có chừng có mực.”

Đường Nhược Tuyết lạnh lùng quát Đường Thất một tiếng: “Tôi chịu trách nhiệm về việc tôi mất bao nhiêu tiền, không cần ông khoa tay múa chân.”

Đường Thất cau mày: “Sếp Đường…”

Đường Nhược Tuyết lại hét lên một cách chói tai: “Cút đi, không nghe thấy sao?”

“Sếp Đường, cô không thể từ bỏ chính mình như thế.”

Đường Thất nỗ lực lần cuối cùng: “Từ trước đến giờ cô căn bản sẽ không đánh bạc. Hơn nữa, cô cũng không phải là đối thủ của anh ta. Cô không nên cống nạp tiền nữa, nếu không thì thật sự là không thể quay đầu được nữa đâu.”

Ông ấy biết lúc này trong lòng Đường Nhược Tuyết đang rất đau khổ nên muốn hung hăng giải tỏa để trút hết bầu cảm xúc, nhưng cô tuyệt đối không thể đánh bạc vô chừng mực như thế này để rồi bại trận với đôi mắt đỏ hoe.

“Cút!”

Đường Nhược Tuyết tát vào mặt Đường Thất một cái: “Đừng có mà ngăn cản tôi làm giàu.”

Đọc truyện chữ Full