DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2314

Chương 2314

Đường Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn anh ta.

Diệp Phi (Phàm) Dương vốn từ trước đến nay bình tĩnh, rốt cuộc cũng lộ ra một tia không cam lòng: “Tránh đường đi, để cho bọn họ đi đi…” Anh ta đã thấy được vẻ mặt hoảng loạn của Dương Bá Cục, cũng biết được hậu quả của sự việc đã ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.

Diệp Phi (Phàm) hét lên: “Xin lỗi!”

Diệp Phi (Phàm) Dương khóe miệng khẽ động, sau đó cũng quay sang nói với Đường Nhược Tuyết: “Thật xin lỗi.”

“Còn thiếu một đôi tay nữa!”

Thân hình Diệp Phi (Phàm) chợt lóe lên, ngay lập tức đã tới trước mặt Dương Bá Cục, nắm lấy hai tay anh ta hơi động một chút, một tiếng răng rắc vang lên.

Bẻ gãy! Quy tắc mà mọi người đã đặt ra, gian lận một tay, vu oan hai tay.

“A” Dương Bá Cục kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, sau đó lại cố gắng nhịn xuống.

“Đi!”

Diệp Phi (Phàm) một đá Dương Bá Cục một cước khiến anh ta bay đi, sau đó dẫn Đường Nhược Tuyết rời đi… Anh biết chính mình đã gặp phải họa lớn rồi, nhưng vẫn như trước vì nghĩa lớn mà không hề chùn bước.

“Ôi!”

Diệp Phi (Phàm) đành để Độc Cô Thương quay về nhà họ Đường sau khi ra khỏi khách sạn Long Kinh.

Đường Nhược Tuyết dựa trên ghế uống hết nửa chai nước khoáng, sau đó nhìn Diệp Phi (Phàm) nặn ra một câu: “Đường Phi, cảm ơn anh.”

Đường Phi trầm mặc một lát rồi lắc đầu: “Giữa anh và em đừng nói câu này.”

“Anh không ra mặt, chỉ e là đêm nay lại rắc rối rồi.”

Ánh mắt Đường Nhược Tuyết đang nhìn về phía trước chợt ngưng đọng lại, hạng khốn nạn như Dương Bá Cục cô gặp nhiều rồi, nhưng kiểu chủ nhân làm việc sạch sẽ gọn gàng như Diệp Phi (Phàm) Dương thì đây lần đầu cô gặp.

Không chỉ hành động một cách quyết liệt mà hắn ta còn không hề sợ chết, đổi thành con cháu nhà giàu khác thì đã quỳ xuống xin tha từ lâu, nhưng cuối cùng hắn ta lại chỉ sợ liên lụy đến danh dự của Hiệp Đường.

Hơn nữa, cô rõ ràng linh cảm được rằng sự áp chế của Diệp Phi (Phàm) tối nay chỉ là tạm thời mà thôi, với kiểu tính cách ngoan cố của anh thì chắc chắn sẽ không có chuyện từ bỏ ý đồ.

“Sao em có thể êm xuôi chạy đến khách sạn Long Kinh đánh bạc được, còn một phát đã cá cược cả một vài trăm triệu?”

Anh đã biết chuyện cá cược của cô nhưng lại không biết mục đích của Đường Nhược Tuyết là gì

“Vì hai mục đích.”

Đường Nhược Tuyết cũng không thèm giấu giếm Diệp Phi (Phàm):

“Một cái là vì bù lỗ mười tỷ, chuyện liên hệ với ngân hàng Đế Hào không thuận lợi nên em chỉ có thể nhắm mắt đánh cược vào ván này.”

“Nếu thắng, em có thể tiếp tục làm người đứng đầu mười ba chi, còn nếu thua, em phải tự mình sớm cuốn gói rời đi.”

”Em biết chuyện cá cược này là được ăn cả ngã về không nên mới điên cuồng như vậy, nhưng đây là cách kiếm tiền nhanh nhất mà, phải không?”

Cô còn một câu “em nắm chắc phần thắng đến tám mươi phần trăm” chưa nói ra nhưng cô đã chuyển chủ đề.

“Mục đích thứ hai, là vì tâm trạng của em không tốt, em cần chỗ để xả.”

“Đối với một người phụ nữ mà nói, cách để xả tâm trạng không cũng không nằm ngoài mấy việc như uống rượu, đua xe, tìm một người đàn ông để lên giường, …”

Đọc truyện chữ Full