DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2847

Chương 2847

Không còn…

Nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai chữ, cuộc sống của một người cứ như vậy mà kết thúc.

Thậm chí cô ấy không tin vào tai mình nữa, cô ấy nghỉ ngờ tai mình xuất hiện ảo giác rồi.

“Không đúng… em thấy anh ấy tới đây….ngay lúc tôi hôn mê anh ấy đã tới đây, thật sự là anh ấy. Em nhớ rõ hơi thở trên người anh ấy, ánh mắt của anh ấy, sẽ không nhầm đâu.”

“Có thể là em xuất hiện ảo giác, trong lúc em hôn mê xuất hiện giấc mơ trong giấc mơ có anh ta?”

Châu Vũ cũng không thể nói rõ được, bởi vì cô ấy cũng không có cách nào phân biệt được đó rốt cuộc là sự thật hay là cảnh trong mơ.

Hứa Minh Tâm dứt khoát bắt cô ấy ở lại bệnh viện, làm cho cô ấy không chạy loạn được.

Dương Việt cũng đã chết, cô ấy không làm sai gì cả, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, bây giờ còn muốn như thế nào nữa?

Huống hồ cô còn chưa đi tìm người nhà họ Dương tính sổ đâu, Châu Vũ bị thương mà bỏ mặc cô ấy ở đây, đến bây giờ cũng không có một ai tới bệnh viện an ủi một chút, thật sự là quá đáng.

Trong lòng cô tức giận nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng an ủi Châu Vũ.

Châu Vũ im lặng thật lâu cũng không có nói chuyện gì.

Cô đi xuống dưới lầu mua cho cô ấy chút đồ ăn, ngay lúc cô rời đi không lâu có người đẩy cửa bước vào.

Châu Vũ nghe được âm thanh mở cửa nhưng không quay đầu lại, cô ấy tưởng Hứa Minh Tâm đi rồi quay lại.

“Đỡ hơn chút nào không?”

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc làm cho cô ấy hơi ngạc nhiên, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Gia Huy.

“Anh Huy.”

Đối với việc anh ta đến đây Châu Vũ có chút ngoài ý muốn, vội vàng kêu lên.

“Tôi đến tìm Minh Tâm.” Hắc Ảnh giải thích, kìm nén sự quan tâm của mình với cô ấy, ánh mắt nhìn về phía khác: “Cô ấy không ở đây sao? Tôi còn thấy xe cô ấy ở bãi đỗ xe.”

“Chị Minh Tâm xuống dưới lầu mua đồ ăn, anh ngồi đây chờ một lát, chị ấy sẽ về nhanh thôi.”

“Được, tôi ở đây chờ cô ấy.”

Hắc Ảnh cố ý nói, thật ra anh ta đã chờ rất lâu, rốt cuộc cũng đợi được lúc không có ai có thể ở một mình với cô ấy trong chốc lát.

Không khí hơi ngột ngạt kèm theo chút áp lực.

Đột nhiên trong phòng xuất hiện một người đàn ông cao lớn, còn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ấy làm cho Châu Vũ vô cùng bối rối.

“Cái kia…có quýt đó, anh ăn đi.”

“Được.” Anh ta trả lời ngắn gọn.

“..

Không khí lại một lần nữa rơi vào yên lặng.

Châu Vũ cảm thấy không được tự nhiên, cô ấy cúi đầu xem tin tức đang nổi, tất cả tiêu đề đều đang nói về cái chết của Dương Việt.

Trong lòng cô ấy khó chịu muốn chết, đôi mắt đã ươn ướt không ngừng rơi lệ.

Cố Gia Huy nhìn thấy cảnh này trong lòng nặng trĩu, vô cùng khó chịu.

Ngay tại lúc Châu Vũ đau khổ không thôi, không nghĩ tới trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái khăn tay.

Cô ấy ngạc nhiên ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hắc Ảnh Đôi mắt này cùng với ánh mắt ở sâu trong tâm trí hoàn toàn trùng khớp với nhau, không phân biệt ra hai người càng giống như là của một người.

Đọc truyện chữ Full