*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Thi Hàm hỏi tiếp: “Tranh chữ? Không phải lần trước chúng ta đã xem bức tranh này rồi sao? Không biết nó là thật hay giả. So với những bức tranh tìm thấy trên mạng thì có vẻ như là thật. Nhưng chủ nhà để lại nó ở đây thì chắc là giả rồi. Nếu không, chủ nhà tại sao lại để đồ vật giá trị như vậy ở trong một căn nhà cho thuê. Nhỡ không may bị làm hỏng, vậy thì coi như mất một khoản tiền lớn hay sao? ”
Tần Lãng cười gật đầu:"Ừm! Không sai, đây là đồ. giả.
"Hả? Anh chắc chứ? Tân Lãng, anh nhìn ra vấn đề gì rồi sao? "
Tần Lãng đem chỉ tiết các vấn đề về loại giấy nói cho Tô Thi Hàm nghe, cô càng nghe càng ngạc nhiên.
“Tần Lãng! Thứ chuyên nghiệp như chất liệu giấy, anh còn nhìn ra được sao?”Tô Thi Hàm kinh ngạc hỏi.
Tần Lãng cười nói: “Gần đây lúc rảnh rỗi anh có nghiên cứu về giám định đồ cổ.”
Tô Thi Hàm càng kinh ngạc hơn. Cũng giống như Tân Lãng, gần đây cô vừa học vừa làm, Tân Lãng còn bận hơn cô. Vừa bận bịu lo việc của Tam Tân Trai, nhà máy sản xuất đầu gội đầu, vừa phải hoàn thành tác phẩm "Tam anh chiến Lữ Bổ, vậy thì "lúc rảnh rỗi "của hắn từ đâu đến?
Tô Thi Hàm cảm thấy điều này thật khó tin. Điều càng không thể tin được là Tần Lãng có thể hiểu được nhiều như vậy mà chỉ cần nghiên cứu một chút!
Từ tận đáy lòng, cô luôn tin tưởng Tân Lãng. Cho nên khi nghe Tân Lãng nói những lời này này, Tô Thi Hàm căn bản không chút nghi ngờ, chỉ cảm khái nói
"Tần Lãng! Em phát hiện anh thật giỏi”
“Vốn dĩ em vẫn nghĩ mình rất giỏi. Từ nhỏ đến lớn, phương diện học tập đều xuất sắc. Học cái gì cũng nhanh hơn những người khác. Khả năng lý giải của em cũng tốt hơn. Nhưng sau khi quen anh, em thấy mình chẳng là gì cả, những kỹ năng của anh đều là tự học mà có, cái nào cũng giỏi xuất sắc. "
“Hơn nữa, giám định đồ cổ căn rất nhiều kinh nghiệm và lượng kiến thức dự trữ lớn. Những thứ phức tạp như thế, anh có thể tự học mà biết. Đây mới là nghịch thiên đó nha! "
Nhìn thấy dáng vẻ như bị đánh bại của cô, Tần Lãng nhanh chóng xoa đầu cô, nói: “Chồng em giỏi giang, không tốt sao?”
Câu hỏi này khiến cô suy ngẫm, Tô Thi Hàm bu môi, cuối cùng gật đầu: “Cái này em không thể nói dối. Chính vì cảm thấy anh quá tuyệt, nên em vô cùng tự hào về anh. "
“Tần Lãng! Anh có thể xem đồ cổ, còn có hiểu biết nhiều như vậy. Hay là, chúng ta đi phố đồ cổ đi
"Anh biết phân biệt thật giả. Chúng ta không phải lo lắng bị lừa nữa!"
“Em muốn đi chọn một vài món đồ để bày biện trong nhà mới của chúng ta. Mặc dù nhà vẫn đang trong quá trình xây dựng, nhưng em thực sự rất mong chờ. Em đã làm việc chăm chỉ để lên kế hoạch quy hoạch ngôi nhà mới của chúng ta. Nhiều đồ đạc trang trí được em nhìn trúng và cho vào giỏ hàng rồi."
“Em nghĩ nhà mới của chúng ta. Chắc chẩn sẽ cần rất nhiều đồ trang trí. Đến phố đồ cổ để tìm một vài món phù hợp, để đặt trong nhà chắc chắn sẽ khiến mọi người suýt xoa khen ngợi!
Nghe được lời đề nghị của Tô Thi Hàm, Tần Lãng lập tức gật đầu. Dù sao hắn cũng muốn thử kỹ năng mà hệ thống vừa thưởng. Nói không chừng có thể nhìn ra được thứ gì đó hay ho,
Sáng hôm sau hai người đi một chuyến đến phố đồ cổ ở Thượng Hải.
Hầu như thành phố nào cũng có một con phố như vậy. Từ đầu phố đến cuối phố đều là các cửa hàng đồ cổ. Hai bên là các cửa hàng, ở giữa cũng có một số quầy hàng nhỏ và quầy hàng rong. Quầy hàng rong chủ yếu bán vật dụng cá nhân. Một số là đồ cũ mua đi bán lại, một số là đô là của chính gia đình mang ra bán.
Tuy nhiên, những năm gần đây do thị trường đồ cổ ngày càng phát triển, tỷ lệ hàng qua tay quá nhiều Hàng thật hàng giả, quá khó để phân biệt. Người đến Phố đồ cổ, căn bản phải có chút kỹ năng, hoặc là có người quen, nếu không nhất định sẽ bị chặt chém.
Tô Thi Hàm đứng ở đầu phố, nhìn đám đông người qua lại. Bỗng nhiên có chút căng thẳng.
Bàn tay cô nắm Tân Lãng đã đổ mồ hôi.
“Tân Lãng! Phố đồ cổ này có nhiều người quá”.
Tân Lãng nhận ra vẻ căng thẳng của cô, cười nói: "Ừm!Phố đồ cổ người bán hàng nhiều hơn người mua hàng. Ngày nào cũng náo nhiệt như vậy hết, Thi Hàm à, em đừng căng thẳng.”
Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn Tần Lãng nói:"Vâng! Em sẽ không hồi hộp, Nhưng chúng ta đã nói trước rồi đó. Lát nữa khi đi xem hàng, không được vừa thấy đã mua. Những món đồ cổ này nước rất sâu. Dù là anh biết xem hàng, nhưng cũng phải tránh sai sót. Cho nên khi mua đồ, chúng ta phải nhắc nhở lẫn nhau, không được manh động đó”
Những lời này, sáng nay cô đã nói mấy lần, Tần Lãng đều kiên nhẫn nghe, hẳn mỉm cười gật đầu.
Kỹ năng của hắn được hệ thống ban thưởng. Tuy chỉ là kỹ năng sơ cấp nhưng đối phó với con phố cổ nhỏ này chắc cũng không thành vấn đề, cho nên hiện tại hắn cũng không căng thẳng chút nào.
Dẫn Tô Thi Hàm đi vào phố đồ cổ. Chưa đi được mấy bước, Tân Lãng cảm giác được có rất nhiều ánh mắt theo dõi bọn họ.
Tình huống này cũng là bình thường. Những người ở phố đồ cổ này, người bán nhiều hơn người mua, căn bản đều là gương mặt quen thuộc. Những người lần đầu tiên đến đây như Tăn Lãng và Tô Thi Hàm, nhất định sẽ bị mọi người theo sát.
Sau khi họ đi qua một vài cửa hàng, những người chủ cửa hàng phía sau họ bắt đầu thảo luận.
“Người mới?"Một ông chủ ngồi xổm vừa gặm hạt dưa vừa hỏi.
Ông chủ trung niên ở cửa hàng bên cạnh gật đầu. nói: “Tôi chưa thấy bao giờ, chắc là lăn đầu đến đây”
Ông chủ béo lại nói: "Trông còn khá trẻ, hành lý xem qua chưa?”
“Chắc là không có. Mang theo hành lý thường là mấy ông già. Đôi trai gái trẻ tuổi này, kiến thức về đồ cổ chắc cũng chưa nghe nhiều” Ông chủ trung niên sờ cằm nói.
"Đứa trẻ chưa thấy thế giới sao? Vậy chỉ là một con cừu béo! Ông Hồ, ông không định ra tay sao?” Đôi mắt của ông chủ béo lập tức trở nên hưng phấn.
Ông chủ Hồ nhìn bóng lưng Tân Lãng, nói: “Không vội, cứ chờ xem đã."
“Các người cẩn trọng thật đấy. Đợi lát nữa cừu béo bị nhà khác bắt được, ở đấy mà khóc. Tôi phải đi xem một chút! ”
Ông chủ béo nói xong, trong nháy mắt chạy về phía hai người Tân Lãng.
“Đẹp trai xinh gái, hai người chơi món gì?”
“Chơi" là một biệt ngữ trong giới đồ cổ có nghĩa là những thứ bạn thường sưu tầm.
Tần Lăng liếc nhìn ông chủ béo đang cười đon đả tiếp đón họ. Nhìn bề ngoài có vẻ thật thà và tốt bụng, nhưng đôi mắt híp thành đường thế kia, rõ ràng nhìn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài
Tân Lãng nói: " Đều chơi. Cái gì hợp thì chơi cái đó”
Tuy đối phương nghe ra biệt ngữ, nhưng câu trả lời này khiến ông chủ béo có chút không chắc chắn.
Hầu hết người chơi đồ cổ đều có sở thích riêng, có người thích sưu tầm tranh thư pháp, có người thích sưu tầm đồ gốm sứ, có người thích đồ đồng hoặc đồ đạc bằng đồng hoặc những thứ đồ khác mà họ quan tâm.
Tất nhiên cũng có những người chơi đủ thứ, nhưng đó phải là những người giàu có, am hiểu nhiều về đồ cổ.
Nhìn người trước mặt mới ngoài 20 tuổi, ông chủ béo cảm thấy cho dù là con nhà thế gia vọng tộc, ở độ tuổi này có lẽ cũng chỉ là kẻ ăn chơi, yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.
Vì vậy, ông ta cười nói: "Hai vị có thể đến cửa hàng của tôi xem một chút không? Cửa hàng của tôi cái gì cũng có, tất cả đều là hàng hóa thượng hạng. Hai vị dừng bước qua xem một chút chứ?”