*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng sau khi nghe xong những lời này của Tần Lãng, Phạm Văn Hoa đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của mình về hẳn.
Có thể nói ra nhiều chỉ tiết như vậy cho thấy Tân Lãng có nghiên cứu và giám định đồ cổ, không ngoa khi nói với trình độ giám định này của Tăn Lãng thì vào làm trong viện thu thập và bảo tồn văn vật quốc gia cũng không thành vấn đề!
Mấy năm nay ông cũng có hướng dẫn một vài tiến sĩ ngành khảo cổ, có người đã đi theo ông 3 năm nhưng vẫn chưa đạt được tới trình độ của Tân Lãng.
Cuối cùng Phạm Văn Hoa cũng từ bỏ món đồ đấu giá này, trong viện thu thập và bảo tồn có rất nhiều đồ đồng thời Tống rồi, thứ ông thực sự cần là đồ từ thời nhà Thương
Sau khi đấu giá xong món đồ này, Phạm Văn Hoa không cúp điện thoại ngay mà nói với Khang Hòa Bình: “Hòa Bình, ông quen nhân tài trẻ tuổi này từ khi nào vậy?"
“Cậu Tân làm việc ở đâu vậy?” Phạm Văn Hoa rất phấn khích hỏi.
Khang Hòa Bình nhìn Tần Lãng một cái rồi nói “Bây giờ cậu Tân vẫn đang là sinh viên đại học, cậu ấy có mở một tiệm điêu khắc, trước đây sản phẩm điêu khắc hạch đào của cậu ấy còn được lên chương trình “Thế giới sưu tầm” đấy. Không giấu gì ông, bảo tàng điều khắc của chúng tôi đã nhìn trúng cậu ấy rồi, thế nên hôm nay tôi mới mời cậu ấy ngồi bên cạnh tôi
“Tay nghề điêu khắc hạch đào của cậu Tần lợi hại như vậy sao? Nếu được ông nhìn trúng thì chắc chắn là người có bản lĩnh rồi! Nhưng ông cũng thấy rồi đấy, tài năng của cậu Tần trên phương diện khảo cổ vô cùng xuất chúng. Thế này đi, ông hỏi cậu ấy xem có đồng ý lưu lại phương thức liên lạc không, tôi muốn kết bạn với cậu ấy”
Khang Hòa Bình quay đầu nói chuyện này với Tân Lãng, Tân Lãng gật đầu đồng ý.
Phạm Văn Hoa ở đầu bên kia bật cười, giơ ngón cái lên nói với Tần Lãng: “Cậu Tần đúng là hậu sinh khả úy! Vừa rồi suýt nữa thì tôi đã bị lầm rồi, hôm nay tôi là người đại diện cho viện thu thập và bảo tồn quốc gia, nếu như mua nhầm thì lúc quay về sẽ rất khó mà báo cáo!"
Tân Lãng nói: “Điều này cũng không tính, dù sao ông cũng không ở hiện trường trực tiếp, nhìn qua màn hình điện thoại thì càng khó phân biệt."
Phạm Văn Hoa nghe Tân Lãng nói vậy thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đương nhiên ông biết Tần Lãng đang lấy lại mặt mũi cho mình trước mặt Khang Hòa Bình!
Trên thực tế, cho dù có cách màn hình thì một nhà khảo cổ thực sự cũng có thể phân biệt được đồ thật và đồ giả, hôm nay quả thực là ông đã nhìn nhầm.
Nhưng mà hiện tại ông lại càng xem trọng Tân Lãng hơn!
Người thanh niên này có một tương lai đây hứa hẹn, không những có năng lực mà cư xử cũng rất đúng mực!
"Cậu Tần, cậu là người ở đâu vậy? Không biết cậu có thời gian tới viện thu thập và bảo tồn quốc gia của chúng tôi làm khách không?” Phạm Văn Hoa hỏi.
Khang Hòa Bình ở bên cạnh nói: “Ông Phạm, ông đây là đang qua cầu rút ván đấy nha! Tôi là người giới thiệu ông và cậu Tân làm quen, thế mà ông lại muốn cướp người từ chỗ tôi đi à. Đến cả bảo tàng điêu khắc của chúng tôi cậu ấy còn chưa tới nữa đấy!”
Phạm Văn Hoa mim cười rồi nói: “Cậu Tân có thành tựu lớn ở phương diện điêu khắc như vậy, mà trình độ trên phương diện khảo cổ cũng rất cao, bảo tàng của các ông muốn, bảo tàng của chúng tôi cũng muốn. Chúng ta là đang cạnh tranh công bằng mà!"
Cuối cùng, bởi vì có một sản phẩm đấu giá mới được đưa lên sân khấu, vừa hay đó là một khối gỗ sưa. Khang Hòa Bình biết Tân Lãng có hứng thú với thứ này nên bảo với Phạm Văn Hoa lần sau lại nói chuyện tiếp, vì vậy Phạm Văn Hoa kết bạn wechat với Tần Lãng và nhân tiện lưu cả số điện thoại.
Khối gỗ này có màu sáng, chất gỗ hơi xốp, lõi có màu đỏ nâu, vân rất cứng và đẹp nên được đánh giá là rất có giá trị.
Đến phần đấu giá, Tân Lãng giơ bảng lên.
Lúc này, Triệu Lộ Lộ ở đắng sau cũng lấy lại tinh thần.
Cô ta kéo tay Lưu Thiên Dật rồi nói: “Thiên Dật, Tần Lãng đã giơ bảng rồi, chắc chẵn khối gỗ này rất tốt đúng không?"
Lưu Thiên Dật nhìn bảng giới thiệu của sản phẩm này rồi nói: "Ừm, đây là gỗ sưa, sinh trưởng ở vùng biển phía nam, là loại gỗ rất quý hiếm.”
“Vậy anh có thể dùng cái này để làm đồ án tốt nghiệp đúng không?” Triệu Lộ Lộ hỏi
Lưu thiên Dật nói: “Được thì được! Nhưng mà cũng không cần thiết. Lộ Lộ, khối gỗ này rất đắt đấy, trọng lượng của nó ít nhất cũng phải 100kg, hơn nữa. nó còn có một đoạn sát với phần rễ, vị trí này là nguyên liệu thích hợp điêu khắc nhất. Do đó giá tiền của khối gỗ này chắc chắn sẽ cực kỳ cao. Nếu như có người muốn mua thì có lẽ một triệu tệ cũng chẳng mua được đâu”
“Lộ Lộ, anh chỉ làm đồ án tốt nghiệp thôi, tùy tiện mua một khối nhỏ là được, tiêu 100-200 ngàn là đủ rồi. Trong thẻ hiện giờ chỉ còn hơn 300 ngàn, 300 ngàn trước đây em đã mang đi mua... cái đó rồi, 300 ngàn này là anh vừa xin được của mẹ đấy!"
Kì thực hắn ta rất muốn bảo Lộ Lộ đừng làm loạn nữa.
"Triệu Lộ Lộ nói: “Anh cũng nói khối gỗ này rất quý mà, khó có dịp gặp được ở trong buổi bán đấu giá, cho nên đương nhiên phải mua rồi. Anh dùng phần có thể dùng được, còn các phần khác không dùng tới chúng ta có thế bán cho người điêu khắc gỗ mà, chắc chắn sẽ không thiệt đâu”
“Hơn nữa hai ngày này chúng ta đã chịu thiệt rất nhiều ở trước mặt Tân Lãng rồi. Anh thực sự có thể nuốt trôi cục tức này hay sao? Lưu Thiên Dật, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy?!" Triệu Lộ Lộ tỏ vẻ tức giận nói.
Thấy cô ta tức giận, Lưu Thiên Dật khó chịu thở dài.