*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đó là cái gì? Nhìn hai người như vậy, rõ ràng là đêm qua không ngủ ngon, có đúng không?"
"Minh nhớ là bây giờ buổi tối, con trai nuôi cũng con gái nuôi của mình cũng không còn ầm ĩ, chắc là cũng không gây ồn ào làm hai người không ngủ được, đúng không?"
Tô Thi Hàm thở dài, nói: "Đúng vậy, gần đây ba đứa nhỏ ngủ rất ngoan, buổi tối đều ngủ đúng giờ. Một đêm cũng chỉ tỉnh hai ba lăn, mà giờ tỉnh cũng không nhiều lắm, mình và Tân Lãng đã quen rồi."
"Nhưng mà hôm qua chính là ngày ba nhóc tròn bảy tháng, mẹ mình nói nên để các bé cai sữa đêm. Vậy nên hôm qua mình và Tân Lãng thử một chút, kết quả là đêm qua hai bọn mình không được ngủ chút nào.
"Cai sữa đêm?" Lâm Tiêu cũng không hiểu cái này.
Tô Thi Hàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, mẹ mình nói bây giờ ba đứa đã lớn hơn một chút, muốn tạo thói quen ngủ cả một đêm cho chúng. Tốt nhất là không đi tiểu đêm, cũng không uống sữa đêm nữa. Nhưng mà đêm qua lúc mấy bé cưng tỉnh giấc, mình và Tần Lãng cố ý không để ý đến chúng, kết quả là ba đứa khóc rất lâu. Sau đó chúng mình cho uống sữa, nhưng mà mấy đứa vẫn bị giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần”
Hai người đang nói chuyện thì dì Trần từ trong phòng ngủ đi ra, chắc chẩn dì đã nghe Tân Lãng nói lại chuyện tối hôm qua
Dì Trần nhìn Tô Thi Hàm, nói: "Cô Tô, cô không cần quá lo lắng, thời điểm cai sữa đêm gặp chút khó khăn là việc bình thường:
"Có điều cách cô và cậu Tân dùng tối hôm qua thì không được."
Tô Thi Hàm nghe vậy, lập tức hỏi: "Dì Trần, có vấn đề gì vậy ạ?”
“Thời gian lúc trước, các bé cưng đã tạo thành thói quen làm gì đó rồi mới đi ngủ, cho nên ban đêm chắc chắn sẽ tỉnh giấc. Nhưng mà cô và cậu Tân không thể trực tiếp không để ý chúng như vậy được, làm như thế các bé sẽ lo lắng và hoảng sợ"
"Cô Tô! Có lẽ cô không biết, thật ra trẻ con thích cha mẹ nhiều hơn so với chúng ta nghĩ rất nhiều. Thường ngày, chúng vừa khóc hai người đã tỉnh, nhưng mà hôm qua hai người lại giả vờ không tỉnh, các bé sẽ lo lắng hai người có chuyện gì đó, cho nên sợ hãi. Cho nên lúc sau ngủ cũng không an giấc, bởi vì lo lắng cho hai người."
Nghe lời dì Trần nói, trong lòng Tô Thi Hàm có chút kinh ngạc.
Lâm Tiêu nói: "Bé cưng nhỏ như vậy mà có thể nghĩ nhiều vậy sao?"
“Tất nhiên rồi, Lâm tiểu thư, trẻ con rất có linh tinh." Dì Trần vừa cười vừa nói.
Dì Trần, vậy chúng cháu phải làm như thế nào bây giờ? Nếu như chúng cháu dậy, các bé sẽ muốn uống sữa” Tô Thi Hàm cau mày nói.
Di Trần nói: "Cai sữa đêm không được vội, Tô tiểu thư, chúng ta có thể làm từ từ. Bây giờ chủ yếu là bỏ thói quen uống sữa đêm cho chúng, cho nên có thể bỏ thói quen bú sữa mẹ của các bé trước."
"Tối hôm nay, cô và cậu Tân có thể thử một chút. Lúc các bé tỉnh lại, hai người lập tức đi trấn an chúng, nhưng mà cho dù chúng khóc như thế nào thì cũng không cần cho uống sữa mẹ. Cố gắng dùng cách khác dỗ các bé ngủ tiếp”
"Chờ các bé quen rồi, ban đêm tỉnh dậy không uống sữa, hai người có thể làm giống hôm qua, dần dần sẽ tạo thói quen không đi tiểu đêm cho các bé”
Tần Lãng và Tô Thi Hàm nghe theo đề nghị của dì Trần, tối nay sẽ thử một lần nữa.
Đến đêm, mấy nhóc con lại tỉnh giấc như cũ. Lần này Tăn Lãng và Tô Thi Hàm lập tức ngồi dậy. Nhưng mà hai người không cho các bé uống sữa, mà là mở nhạc lên rồi sau đó dỗ chúng ngủ tiếp.
Muốn các bé bỏ thói quen cũng không dễ. Lúc trước, mỗi đêm tỉnh giấc đều muốn uống sữa rồi mới ngủ, hôm nay đột nhiên không được uống sữa, chắc chân các bé sẽ khóc.
Tần Lãng và Tô Thi Hàm thấy bọn chúng khóc không dừng liền ôm con lên, Tô Thi Hàm ôm một bé, Tân Lãng mỗi tay ôm một bé.
Nhưng mà dù được cha mẹ bế lên rồi, thế nhưng mấy nhóc vẫn không chịu ngừng khóc.
Huyên Huyên được Tô Thi Hàm ôm trong ngực, nhóc con vội vàng vùi đầu vào ngực Tô Thi Hàm, miệng nhỏ đi thắng tới "Khẩu phần lương thực" hằng ngày của mình.
Mặc dù Vũ Đồng và Khả Hinh được Tân Lãng ôm trong lòng, nhưng mà ánh mắt của chúng cũng không rời khỏi người Tô Thi Hàm, trong miệng còn kêu "ma ma" rất ủy khuất.
Tô Thi Hàm có chút bất đắc dĩ, nói: "Tần Lãng, thế này thì làm thế nào bây giờ? Hay là thả ba đứa lên giường, chúng ta chơi với chúng một lát đi”
Tần Lãng lắc đầu, nói: "Không được! Thi Hàm, bây giờ các con rất ham chơi, nếu chúng ta chơi với chúng thì chúng sẽ càng thêm hưng phấn mà không chịu ngủ đó”
"Nếu tạo thành thói quen nửa đêm dậy chơi, vậy thì càng không tốt. Bây giờ chúng ta đang muốn cai sữa đêm, nếu như dùng cách chơi đùa để thay thế uống sữa đêm. Vậy thì chính là phá tường đông xây tường tây sao, như thế sẽ mất nhiều hơn được."
Tô Thi Hàm đành bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục cùng hân dỗ dành các bé, vừa dỗ dành vừa phải giữ Huyện Huyên, không cho nhóc được uống sữa mẹ.
Cả một đêm, giày vò mấy lần, hai người không được ngủ ngon chút nào.
Nhưng cũng không phải không có chút thu hoạch nào, ít nhất buổi tối các bé khóc rất lâu, nhưng không uống chút sữa nào, lúc sau khóc mệt thì cũng đi ngủ.
Chuyện này đối với Tân Lãng và Tô Thi Hàm cũng xem như là được an ủi.
Qua bốn ngày như vậy, bây giờ vào ban đêm các bé cũng không đòi uống sữa nữa. Ban ngày thì ngược lại, lượng sữa uống và lượng thức ăn đều tăng lên.
Tần Lãng và Tô Thi Hàm cảm thấy đây là chuyện tốt, bước đầu của bọn họ coi như khá thành công Bước thứ hai, chính là bỏ thói quen đi tiểu đêm của mấy nhóc này.
Có điều lần này hai người họ không quá nóng vội nữa, dưới hướng dẫn của dì Trần, bọn họ tiến hành các bước đảm bảo chất lượng.
Mỗi lần các bé cưng tỉnh giấc đều sẽ khóc để thu hút sự chú ý của cha mẹ, dì Trần nói bọn họ, phải tăng từ từ thời gian phản ứng.