DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10882 “NGƯƠI KHÁC VỚI TA”.

“Ai?”

Tần Ninh xoay người, nhìn chằm chằm vào trên bề mặt lồi lõm của ngôi sao, ánh mắt dần trở nên cảnh giác.

“Là ta... là ta để ngươi đến đây!”

Giọng nói trung tính kia nghe không ra là nam hay nữ, lúc này lại vang lên, âm thanh vang vọng như có như không.

“Ngươi là ai hả?”

Giọng nói của Tần Ninh lại vang lên lần nữa, mang vẻ bất mãn nói: “Nếu đã nói chuyện rồi, thì lộ diện nói chuyện đi, núp lùm núp đụp thế làm gì?”

Nghe vậy, giọng nói trung tính kia lại vang lên: “Ta ở ngay bên cạng ngươi, ngươi không nhìn thấy ta mà thôi”.

“Cho nên, ngươi rốt cuộc là ai?”

Tần Ninh quét mắt đánh giá xung quanh, ánh mắt mang theo vài phần không vui.

Hắn bây giờ đã thoáng hiểu được, có lẽ chỉ khi hắn đi đến được ngôi sao thứ ba, thì người này mới chịu nói chuyện cùng hắn.

“Ngươi gọi ta là Doanh Tử Dị là được!”

Doanh Tử Dị?

Tần Ninh nhíu mày.

“Được, Doanh Tử Dị, ngươi có thể nói cho ta, ở đây là đâu không?”

Nghe vậy, giọng nói của Doanh Tử Dị vang lên: “Ta cũng không biết”.

“Cái gì?”

Tần Ninh ngạc nhiên.

Doanh Tử Dị lại cười nói: “Ngươi tưởng là người đầu tiên nắm giữ hạt châu này à?”

Nghe vậy.

Tần Ninh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt thoáng ngỡ ngàng.

“Ngươi nắm giữ hạt châu này, những năm trở lại đây, mọi chuyện ngươi gặp phải ta cũng đã nhìn thấy quá nửa, con trai của Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế Tần Ninh, Thần Đế của Thương Mang đại thế giới, đã là đỉnh phong”.

Doanh Tử Dị tiếp tục nói: “Trước kia, ta cũng đã từng nắm giữ hạt châu này, nhưng ta lại không hề biết, hạt châu này rốt cuộc là thứ gì”.

“Mà sau đó, khi ta dần dần hiểu được thì đã muộn, ta bị hạt châu này hấp thụ, bước vào trong không gian rộng lớn bao la này, trong hàng vạn hàng triệu ngôi sao ở đây... trải qua hết năm này lại đến năm khác!”

Khi những lời nói này được nói ra từ miệng Doanh Tử Dị, Tần Ninh ngơ ngẩn ngồi bệt trên đất, không thể thốt lên một lời.

Chủ nhân đầu tiên của phong thần châu, không phải là hắn.

Vậy phụ thân lấy được viên châu này, đưa cho hắn, là có ý gì?’

Bây giờ xem ra, Doanh Tử Dị đã từng nắm giữ hạt châu này, nhưng cuối cùng, lại bị phong thần châu nuốt chửng.

Vậy hắn thì sao?

Có khi nào cũng sẽ có một ngày như vậy?

Doanh Tử Dị tiếp tục nói: “Ngươi khác với ta”.

“Có thể thấy được, phụ thân ngươi rất yêu thương ngươi”.

Nghe vậy, Tần Ninh lập tức nhìn vào hư không, nói: “Ngươi muốn nói gì?”

“Hắn nắm giữ viên Xá Lợi Tử này, hẳn là đã phát hiện ra gì đó, khi ta từng nắm giữ hạt châu này, nhìn thấy hắn đi qua các nơi của Vạn Thiên thế giới”.

“Trước khi hắn rời khỏi Thương Mang đại thế giới, hắn đã đi lại nhiều năm ở ngoại vực rồi”.

“Có lẽ, hắn phát hiện ra bí mật gì đó, do vậy, mới đem hạt châu này giao cho ngươi, mà ngươi có thể hấp thu được Tinh thần Khí từ mỗi một ngôi sao bên trong Xá Lợi Tử, đa phần là do có liên quan đến Vạn Cổ Tinh Thần Quyết mà ngươi tu luyện”.

“Đương nhiên, ta nếu có Quyết này, có lẽ ta cũng sẽ không bị Xá Lợi Tử nuốt chửng”.

Doanh Tử Dị thở dài nói: “Phụ thân ngươi phát hiện ra bí mật gì đó của Xá Lợi Tử, nhưng lại không giữ lấy cho riêng mình mà giao lại cho ngươi, có thể thấy được, hắn ôm kỳ vọng rất lớn về ngươi”.

“Có lẽ, hắn hy vọng ngươi nắm giữ và khống chế được viên Xá Lợi Tử này, để trong tương lai về sau sẽ làm được việc gì đó”.

Nghe những lời này, Tần Ninh thoáng lộ biểu cảm ngạc nhiên.

Phụ thân đã rời khỏi Thương Mang đại thế giới từ lâu.

Đúng vậy!

Đọc truyện chữ Full