DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 472: C472: Ba đứa nhỏ như thạch cao da chó con

Buổi tối, mấy đứa bé nằm trên nôi nghịch chuông gió ở đầu giường, còn Tô Thi Hàm Thì ngồi bên giường thu dọn hành lý cho Tần Lãng.

Tãn Lãng nói: “Thi Hàm, anh sẽ về nhà hai ngày Giống như lần trước, ngày mai bắt đầu đi, chủ nhật sẽ về. Bây giờ thời tiết lạnh, anh nghĩ mình không cần mang theo thứ gì, chỉ cần mang theo một cái túi nhỏ đựng một bộ sạc điện thoại di động và vài bộ đồ lót để thay là được rồi.

Tô Thi Hàm gật đầu, trầm mặc ít nói.

Tăn Lãng vốn là đang ở bên cạnh bọn nhỏ, hắn nhận thấy được tâm trạng của vợ mình không tốt thì lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Thi Hàm, đưa. một tay qua vai cô, cúi đầu nhìn cô.

“Có chuyện gì vậy, Thi Hàm? Có phải là không nỡ xa anh không?”

Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn Tần Lãng, thành thật gật đầu nói: "Ừm, có một chút”

Bọn họ hầu như ngày nào cũng sống cùng nhau Hiện tại Tân Lãng muốn về quê, cho dù chỉ là hai ngày thì Tô Thi Hàm vẫn là không muốn chia xa.

Tân Lãng ôm lấy cô, dùng cäm ấn nhẹ vào trán cô, nói: "Thi Hàm, hay là anh đưa cả em và bọn nhỏ cùng về nhé?"


Tô Thi Hàm ở trong ngực của hãn lắc đầu nói: "Thôi quên đi, lần này anh trở vẽ là để sản xuất đầu gội đầu. Thời gian ba ngày đã gấp lắm rồi, nếu như còn tự mình lái xe đưa bọn em trở về thì sẽ mất nhiều thời gian hơn, như vậy anh sẽ rất mệt mỏi. Anh nên đi bằng máy bay thì sẽ tốt hơn. "

"Anh biết là vậy, thế nhưng anh không nỡ xa em và bọn nhỏ. Lần trước anh về nhà, ba đứa nhỏ khóc. khiến trong lòng anh thấy rất khó chịu. Ngày mai anh đi thì sợ rắng ba đứa nhỏ lại khóc, anh thật muốn đưa em và bọn nhỏ đi theo bên người"Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm ngẩng đầu, vẻ mặt so với vừa rồi dịu đi rất nhiều, nhẹ giọng an ủi Tân Lãng: "Không sao đâu, Tãn Lãng! không phải anh chỉ đi có ba ngày thôi sao Đến tối chủ nhật là anh sẽ trở về! Với lại ở nhà đã có em rồi. Em sẽ dỗ dành bọn nhỏ thật tốt và giống như Tần trước, chúng ta có thể gọi video bất cứ khi nào có thời gian”

Rõ ràng là vì hẳn mà rời đi rất buồn nhưng Tần Lãng vừa buồn vừa nói thì Tô Thỉ Hàm lập tức quay đầu an ủi hắn. Cô thật sự là một người rất đáng yêu lại tri kỷ.

....

Sáng sớm hôm sau, Tân Lãng dậy rất sớm. Khi đó Tô Thi Hàm và bọn nhỏ còn chưa thức dậy. Hản làm bữa sáng xong là muốn đi ngay, bởi vì khi bọn trẻ tỉnh lại, nếu anh nói mình phải rời đi thì chúng sẽ lại khóc.

Thế nhưng khi nhớ tới lần trước đi ra ngoài hắn quên dặn mấy đứa bé, mấy đứa bé đều tức giận mà không để ý đến hẳn, cho nên Tân Lãng quyết định đợi mấy đứa bé tỉnh lại tồi nói chuyện với bọn chúng rồi mới rời đi.

Sau khi ba đứa nhỏ thức dậy, Tân Lãng ăn sáng với Tô Thi Hàm và cho bọn nhỏ ăn sữa bột, sau đó mới chào tạm biệt bọn nhỏ.

“Huyên huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, hôm nay baba phải về nhà ông bà nội, ngày mốt baba sẽ trở về nha.”

Ban đầu bọn nhỏ không hiểu ý của Tần Lãng, cho đến khi Tô Thi Hàm lấy cặp của Tần Lãng ra thì bọn nhỏ mới hiểu baba phải đi ra ngoài.

Thế là ba đứa nhỏ cũng không còn vui nữa, chúng vừa chui vào trong vòng tay của Tần Lãng vừa kêu baba.

Bây giờ bọn nhỏ so với lần trước về nhà thì hành động nhanh nhẹn hơn rất nhiều, trực tiếp treo lên người Tân Lãng, giống như "thạch cao da chó con”

Tần Lãng bất lực nhìn con trai và hai cô con gái rong tay, nhất thời cảm thấy không có cách gì.

Tô Thi Hàm ở bên cạnh gọi các dì tới giúp đỡ, bốn người bọn họ rất vất vả mới có thể đem bọn nhỏ ra khỏi người của Tân Lãng.


Khả Hinh cùng Vũ Đồng nhìn thấy Tân Lãng cầm cặp lên thì lập tức bật khóc.

Tô Thi Hàm nhanh chóng an ủi: "Khả Hinh, Vũ Đồng, đừng khóc! Baba về nhà làm đầu gội đầu cho nhà máy của chúng ta. Cũng như lần trước, ngày mốt baba sẽ về nha!”

“Baba đi làm việc thì mới có thể kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho chúng ta, các con thấy phải không nào?”

Khả Hinh nghe thấy từ mấu chốt "tiền", Vũ Đồng cũng hiểu ra hai chữ "ăn ngon" nên mấy đứa nhỏ lập tức sững sờ, tiếng khóc vừa rồi cũng trở nên thút thít

Tần Lãng nhìn hai cô con gái đáng yêu, cười nói:

“Khả Hinh, Vũ Đồng, các con ở nhà chờ baba. Ba về lần này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền. Sau đó ba sẽ. cho Khả Hinh một bao lì xì thật lớn, mua đồ ăn thật ngon cho Vũ Đồng và còn mua rất nhiều đồ chơi cho.

Huyện Huyên, có được không nào?”

Ba đứa nhóc giờ đã có những sở thích riêng, là con trai duy nhất nên Huyên Huyên thích đồ chơi mới nhất, Vũ Đồng thích ăn còn Khả Hinh thì thích phong bao lì xì.

Lời nói của Tân Lãng lập tức đoán được suy nghĩ của bọn nhỏ nên ba đứa nhỏ dần yên lặng lại. Chúng nhìn Tần Lãng nhưng cũng không còn gây náo loạn như trước.


Nhìn bọn nhỏ dần dần hiểu chuyện thì trong lòng của Tân Lãng vui mừng, sau khi hôn lên trán của ba đứa nhỏ một cái thì Tân Lãng đi tới chỗ của Tô Thị Hàm rồi cúi đầu nhìn cô.

Tô Thi Hàm hai má đỏ bừng, nhìn mấy dì bên cạnh, ngượng ngùng nói: "Tân Lãng, các dì đang ở đây! Anh đi nhanh lên, không thì một lát nữa sẽ không bắt được xe”

Tần Lãng mỉm cười, cúi đầu hôn lên mặt của cô, đã vậy hắn còn cố ý tạo tiếng vang thật lớn.

Hai má của Tô Thi Hàm ngay lập tức nóng lên, cô ôm lấy Khả Hinh và chỉ muốn chạy về phòng ngay lập tức.

Ba bà thím mím môi cười trộm.

Tân Lãng sờ sờ đầu của Tô Thi Hàm nói: "Ba đứa nhỏ nhà ta đều được hôn, đương nhiên không thể thiếu bảo bối lớn Thi Hàm rồi”

“Thi Hàm, không cần ngượng ngùng, mấy dì đều là người của mình nên hẳn là không có gì ngạc nhiên”

Dì Vương ở sau lưng cười nói: "Ông chủ nói đúng đó bà chủ! Chúng tôi đã quen với việc ông và bà suốt ngày thể hiên tình cảm rồi!"


Đọc truyện chữ Full